Thiên Huyên mơ màng ánh mắt, thoáng nghe thê lương từng cơn thổi qua cửa sổ buông rèm lụa mỏng, nàng khe khẽ kéo chăn, xương khớp lạnh lẽo tê buốt, hàng mi nặng trĩu, lần nữa chìm vào vô thức.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi đóng lại cánh cửa gió lùa, mùa thu vừa sang, trăng thu nhợt nhạt. Thiên Huyên cũng đã nhiều ngày mê mê tỉnh tỉnh. Đôi khi, giữa những cơn mơ, lệ nàng chảy thành dòng ướt cả gò má.
Triệu Tử Đoạn vuốt ve mái tóc nàng xõa tung trên nệm trắng, vết thương mà Lý Tiên Lạc gây ra không đến mức khiến nàng tâm thần bất ổn, nhưng có lẽ nàng đã chịu đựng quá nhiều, quá sức bởi bao nhiêu năm bị hành hạ, bị đánh đập và cô độc, mọi thứ dần tích tụ uất khí để rồi đến một ngày quật nàng ngã gục.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy bàn tay Thiên Huyên xương gầy lạnh toát, thoảng tiếng thở buồn. Thân thể Thiên Huyên có bao nhiêu thương tổn, y đều đã chữa lành, chỉ đợi ngày nàng thực sự hồi tỉnh. Mỗi ngày y đều kiên trì đút thuốc, trong tâm đôi lúc đột ngột dâng lên lo sợ, sợ rằng nàng rồi sẽ như Trần Khắc, bỏ y mà đi.
Trên giường nhỏ, Triệu Tử Đoạn ôm lấy nàng, hít sâu hương nữ nhân thân thuộc nơi lồng ngực. Làn da nàng mềm mại như dải lụa, giữa những ngón tay hằn lên vết chai sần vì cầm roi cưỡi ngựa. Y áp bàn tay nàng vào ngực mình, để nàng cảm nhận được từng nhịp tim đập, rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Mờ sáng.
Thiên Huyên lần nữa mở mắt, hơi ấm quẩn quanh thân người, nàng nhìn sang bên cạnh, huyết phục nam nhân kia vẫn đang say ngủ. Thiên Huyên khe khẽ chạm tay vào làn môi y mỏng như cánh hoa hồng.
Thiên Huyên nhớ những năm tháng cũ, khi còn là một cung nữ Cấm Thành. Mỗi đêm đều nằm trong ngực Triệu Tử Đoạn mà ngủ, nhưng khi ấy, chỉ cần bước chân mèo đêm dạo trên mái ngói cũng sẽ khiến y bừng tỉnh. Y có biết bao nhiêu kẻ thù, biết bao nhiêu nguy hiểm kề cận. Vậy mà hôm nay, nơi Biện Thành này, Triệu Tử Đoạn có thể ngủ say đến vậy. Có lẽ, y đã quá sức mỏi mệt.
Thiên Huyên trấn áp cơn đau đầu, nàng chân trần mở cánh cửa sổ, nắng vẫn chưa lên. Thiên Huyên đứng đó đón từng cơn thu phong một, góc hoa viên, dây leo ngả màu, lá vàng rơi rụng.
Sau lưng nàng vang vang tiếng bước chân, Thiên Huyên chưa kịp quay lại thì cả người đã bị nhấc bổng lên, lần nữa áp vào thân thể huyết y nam tử.
- Định đi đâu?
Thiên Huyên vân vê tà áo y, toàn thân cũng thả lỏng. Triệu Tử Đoạn cảm nhận nàng nhẹ bẫng, xương cốt rời rạc, sức khỏe này, quả là cần tĩnh dưỡng lâu dài. Y thản nhiên ôm nàng vào tịnh phòng, nơi đó nước đã đun sẵn, hương thảo mộc nhè nhẹ lan tỏa. Thiên Huyên cũng không kháng cự, chìm dần cùng y vào làn nước ấm áp.
Hãn Thành.
Dương Quân Nguyệt đưa tay phủi phủi giáp phục sáng màu, vòng tay nữ nhân phía sau choàng lấy hắn, Dương Quân Nguyệt lưu chuyển khó chịu đáy mắt, nhưng vẫn dịu dàng giọng nói:
- Công chúa, kế hoạch này liệu mấy phần thành công?
Thiên Hoa xoay người rời khỏi hắn, ngón tay vẽ một đường dọc theo sống lưng nam tử cường hãn:
- Yên tâm! Hắn dám khiến ngươi chịu khổ, bản Công chúa liền không để hắn sung sướng mà sống!
Dương Quân Nguyệt nhếch môi, vốn dĩ trong nước uy danh Bạch Thực Thần đã vô cùng giảm sút, hiện tại gây thêm một cái họa, Vĩnh Thành Đế cũng không rảnh tay cứu hắn đi. Lòng Đế Vương thâm sâu như bể, Bạch Thực Thần chân đạp hai thuyền, Vĩnh Thành Đế khi vừa lên ngôi căn cơ chưa vững liền nâng đỡ những kẻ như Bạch Thực Thần, nhưng cũng không khẳng định sẽ không bao giờ đụng đến. Hiện tại, thanh danh hắn ta đã mất, tước vị Tể tướng cũng được người khác tiếp quản, mà Ngự Quân Đài không còn Lang Vương, thu về tay Hoàng đế, quan lại không thấp thỏm, dân chúng lại an ổn. Bạch Thực Thần chính là một chút giá trị cũng không còn nữa.
Thiên Hoa khoác hờ áo mỏng, bên trong cái gì cũng không mặc, nàng vẽ lại hàng mày đen, ý tứ:
- Nghe nói chàng cùng một Tướng quân Đại Quốc có mối quan hệ không bình thường?
Dương Quân Nguyệt hơi cau mày, cũng không quay lại, tim nhói lên khi nghe đến Phan Phượng Thuật, hắn hời hợt cười:
- Công chúa nghĩ nhiều rồi, chân chính nam nhân như ta làm sao có thể?
Thiên Hoa cài trâm lên tóc, lại nghĩ trong đầu thi thể của phụ vương nàng đã sắp thành xác ướp, không thể cứ mãi giấu giếm, lơ đãng bỏ qua chuyện Dương Quân Nguyệt.
Mạt Quốc Vương đã mất cách đây ba tháng, Thiên Hoa vẫn y lệnh không để ai đến gần, nàng chưa thu được toàn quyền, phụ vương băng chính là không phải chuyện tốt. Một Lý Tiên Lạc có binh quyền có cả Nhị Hoàng nữ, một Phạn tộc thuần phục được ngàn dặm bộ lạc xung quanh. Ngày nào nàng còn chưa tìm ra di chiếu phụ vương, liền chưa thể an tâm.
Thiên Hoa một đường đến tẩm cung phụ vương, trong đầu vô vàn tính toán. Ngụy tạo di chiếu thập phần đơn giản, nhưng một mai di chiếu thật bị truyền ra ngoài, tam quân bất phục, liền chết không có đất chôn.
Dương Quân Nguyệt tiết lộ mối quan hệ giữa Bạch Thực Thần và Lý Tiên Lạc, nếu diệt trừ Bạch Thực Thần, Lý Tiên Lạc liền mất đi trợ lực lớn nhất, binh lương từ Đại Quốc sẽ không tiếp ứng kịp, chưa kể Dương Quân Nguyệt còn đảm bảo sẽ giàn xếp để cái chết của Bạch Thực Thần không kéo theo chiến tranh hai nước.
Thiên Hoa ngồi trong chính phòng, mùi xác ướp ngai ngái khó chịu, nàng đã phải xông bao nhiêu loại hương liệu, thi thể chết khô trên giường kia mỗi ngày đều được thay đổi y phục, ngự thiện như người sống, nàng sợ rằng phải gánh tội danh bất hiếu, nhưng hoàng quyền kia, ngai vị kia chính là động lực lớn nhất khiến nàng vượt qua.
Dương Quân Nguyệt chậm rãi một vòng xung quanh Hãn thành, Thiên Huyên vốn không có trong cung, Lý Tiên Lạc lại mười phần bình thản, không lo lắng, không truy tìm, lại còn có thể thong thả chuẩn bị yến tiệc Trung thu. Dương Quân Nguyệt trong lòng có chút khó hiểu, vốn dĩ ngày đó, chính hắn báo tin Thiên Huyên gặp nguy hiểm cho Triệu Tử Đoạn, ý đồ muốn Lý Tiên Lạc rối loạn mà dễ bề ra tay với Bạch Thực Thần, không ngờ cuối cùng một chút cũng không khiến Lý Tiên Lạc ảnh hưởng.
Tết Trung thu.
Vốn đây là lễ tiết từ trung nguyên, người Mạt Quốc không thường tổ chức, nay vì Tể tướng Đại Quốc đến xem xét tình hình thông thương mới chiêu đãi.
Dương Quân Nguyệt nhìn một đám nữ nhân trước điện hiến vũ, lòng cuồn cuộn bất an xen lẫn vui sướng, hắn đưa ly rượu lên môi, lại không hề nuốt xuống dù chỉ một ngụm. Thiên Hoa Công chúa muốn giúp hắn diệt trừ Bạch Thực Thần, hắn lại cảm thấy như vậy là chưa đủ, tốt nhất phải là cả Thiên Hoa nên theo Bạch Thực Thần chôn cùng, tránh uổng phí tinh lực nam nhân hắn mỗi ngày cung phụng nàng ta.
Đối diện Dương Quân Nguyệt, Bạch Thực Thần vân vê một mảnh thư nhỏ, trên có ấn triện của Lang Vương phủ, Bạch Thực Thần không phải không biết kế hoạch của Vĩnh Thành Đế, cũng rõ ràng Triệu Tử Đoạn đang ở đây, chỉ là Triệu Tử Đoạn muốn gặp mặt, khiến hắn có chút khó hiểu.
Tiệc tàn, nguyệt quang xuyên ngang thiên địa, Bạch Thực Thần vội vàng xuất khỏi cửa cung, Dương Quân Nguyệt liền gấp gáp đuổi theo. Bạch Thực Thần thường ngày luôn được Lý Tiên Lạc bảo vệ, chỉ có giả danh Triệu Tử Đoạn, Bạch Thực Thần mới tự tìm cách thoát khỏi vòng giám sát của Lý Tiên Lạc, khi đó Dương Quân Nguyệt hắn mới dễ dàng ra tay.
Nơi tẩm cung hiu hắt dạ đăng, Thiên Hoa siết đôi tay đi đi lại lại, đã quá canh ba, người vẫn chưa động tĩnh, nàng liền bất an trong lòng.
Cánh cửa bật mở, lãnh phong cuồng quét ngang thư phòng, thổi từng mớ giấy tuyên thành bay loạn. Thiên Hoa đứng bật dậy, liền nhận ra Dương Quân Nguyệt đang xốc trên vai một thanh y nam tử, hắn thở dốc, vứt Bạch Thực Thần xuống tháp dài, tựa người vào đại trụ nhạt môi cười:
- Văn nhân con mẹ gì mà có thể nặng như vậy! Mệt chết ta!
Thiên Hoa thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo tay hắn đến trước án thư:
- Ngươi xem, có được không?
Dương Quân Nguyệt lướt nhẹ một vòng, trên tay Thiên Hoa là chiếu thư giả, tờ chiếu truyền ngôi cho Lý Tiên Lạc. Ý đồ của nàng ta khá rõ ràng, muốn giá họa Bạch Thực Thần cùng Lý Tiên Lạc soán triều đoạt quốc.
Dương Quân Nguyệt mặc kệ Bạch Thực Thần hôn mê cạnh đó, trực tiếp đẩy Thiên Hoa lên bàn giấy, xé đi áo ngoài nàng, có chút nôn nóng, có chút hồ hởi:
- Làm tốt phải được thưởng đúng không?
Thiên Hoa bật cười, mặc kệ động tác của Dương Quân Nguyệt, ánh nến trong phòng lay động theo từng cơn gió một.
Sáng.
Nắng tràn vào thư phòng, Thiên Hoa không mảnh vải che thân nằm cạnh Bạch Thực Thần lõa thể, Dương Quân Nguyệt xốc xốc lò hương đang đượm, thêm vào một chút mê dược, khinh bỉ ánh mắt:
- Xem nào, Tể Tướng Đại Quốc tư thông Hoàng nữ Mạt Quốc, mưu đồ bất chính, giả truyền di chiếu! Tội này cũng coi như xứng đáng!
Dương Quân Nguyệt thong thả vòng cửa sau điện mà đi, được một đoạn, hắn phất tay mấy nữ nô trên hành lang:
- Đại Hoàng nữ muốn gặp Lý Tướng bang ở thư phòng tẩm cung nàng ấy, có việc gấp!
Nữ nô thi lễ báo tin, Dương Quân Nguyệt nhìn theo lam mâu tỏa sáng, hắn chính là kẻ để bụng nhất thiên hạ này, năm xưa Bạch Thực Thần đẩy hắn vào ngục, vừa bức cung vừa hạ nhục lại vu oan giá họa. Nay Dương Quân Nguyệt liền muốn Bạch Thực Thần chịu lại nỗi nhục bị người vu oan, xem thử Lý Tiên Lạc tin tưởng lại họ Bạch kia thế nào!
Bạch Thực Thần trọng nhất thanh danh, lần này chết trong tay một tên nam kỹ siêu cấp vô sỉ như hắn, Dương Quân Nguyệt càng nghĩ đến lại càng thêm thống khoái.
__________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi đóng lại cánh cửa gió lùa, mùa thu vừa sang, trăng thu nhợt nhạt. Thiên Huyên cũng đã nhiều ngày mê mê tỉnh tỉnh. Đôi khi, giữa những cơn mơ, lệ nàng chảy thành dòng ướt cả gò má.
Triệu Tử Đoạn vuốt ve mái tóc nàng xõa tung trên nệm trắng, vết thương mà Lý Tiên Lạc gây ra không đến mức khiến nàng tâm thần bất ổn, nhưng có lẽ nàng đã chịu đựng quá nhiều, quá sức bởi bao nhiêu năm bị hành hạ, bị đánh đập và cô độc, mọi thứ dần tích tụ uất khí để rồi đến một ngày quật nàng ngã gục.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy bàn tay Thiên Huyên xương gầy lạnh toát, thoảng tiếng thở buồn. Thân thể Thiên Huyên có bao nhiêu thương tổn, y đều đã chữa lành, chỉ đợi ngày nàng thực sự hồi tỉnh. Mỗi ngày y đều kiên trì đút thuốc, trong tâm đôi lúc đột ngột dâng lên lo sợ, sợ rằng nàng rồi sẽ như Trần Khắc, bỏ y mà đi.
Trên giường nhỏ, Triệu Tử Đoạn ôm lấy nàng, hít sâu hương nữ nhân thân thuộc nơi lồng ngực. Làn da nàng mềm mại như dải lụa, giữa những ngón tay hằn lên vết chai sần vì cầm roi cưỡi ngựa. Y áp bàn tay nàng vào ngực mình, để nàng cảm nhận được từng nhịp tim đập, rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Mờ sáng.
Thiên Huyên lần nữa mở mắt, hơi ấm quẩn quanh thân người, nàng nhìn sang bên cạnh, huyết phục nam nhân kia vẫn đang say ngủ. Thiên Huyên khe khẽ chạm tay vào làn môi y mỏng như cánh hoa hồng.
Thiên Huyên nhớ những năm tháng cũ, khi còn là một cung nữ Cấm Thành. Mỗi đêm đều nằm trong ngực Triệu Tử Đoạn mà ngủ, nhưng khi ấy, chỉ cần bước chân mèo đêm dạo trên mái ngói cũng sẽ khiến y bừng tỉnh. Y có biết bao nhiêu kẻ thù, biết bao nhiêu nguy hiểm kề cận. Vậy mà hôm nay, nơi Biện Thành này, Triệu Tử Đoạn có thể ngủ say đến vậy. Có lẽ, y đã quá sức mỏi mệt.
Thiên Huyên trấn áp cơn đau đầu, nàng chân trần mở cánh cửa sổ, nắng vẫn chưa lên. Thiên Huyên đứng đó đón từng cơn thu phong một, góc hoa viên, dây leo ngả màu, lá vàng rơi rụng.
Sau lưng nàng vang vang tiếng bước chân, Thiên Huyên chưa kịp quay lại thì cả người đã bị nhấc bổng lên, lần nữa áp vào thân thể huyết y nam tử.
- Định đi đâu?
Thiên Huyên vân vê tà áo y, toàn thân cũng thả lỏng. Triệu Tử Đoạn cảm nhận nàng nhẹ bẫng, xương cốt rời rạc, sức khỏe này, quả là cần tĩnh dưỡng lâu dài. Y thản nhiên ôm nàng vào tịnh phòng, nơi đó nước đã đun sẵn, hương thảo mộc nhè nhẹ lan tỏa. Thiên Huyên cũng không kháng cự, chìm dần cùng y vào làn nước ấm áp.
Hãn Thành.
Dương Quân Nguyệt đưa tay phủi phủi giáp phục sáng màu, vòng tay nữ nhân phía sau choàng lấy hắn, Dương Quân Nguyệt lưu chuyển khó chịu đáy mắt, nhưng vẫn dịu dàng giọng nói:
- Công chúa, kế hoạch này liệu mấy phần thành công?
Thiên Hoa xoay người rời khỏi hắn, ngón tay vẽ một đường dọc theo sống lưng nam tử cường hãn:
- Yên tâm! Hắn dám khiến ngươi chịu khổ, bản Công chúa liền không để hắn sung sướng mà sống!
Dương Quân Nguyệt nhếch môi, vốn dĩ trong nước uy danh Bạch Thực Thần đã vô cùng giảm sút, hiện tại gây thêm một cái họa, Vĩnh Thành Đế cũng không rảnh tay cứu hắn đi. Lòng Đế Vương thâm sâu như bể, Bạch Thực Thần chân đạp hai thuyền, Vĩnh Thành Đế khi vừa lên ngôi căn cơ chưa vững liền nâng đỡ những kẻ như Bạch Thực Thần, nhưng cũng không khẳng định sẽ không bao giờ đụng đến. Hiện tại, thanh danh hắn ta đã mất, tước vị Tể tướng cũng được người khác tiếp quản, mà Ngự Quân Đài không còn Lang Vương, thu về tay Hoàng đế, quan lại không thấp thỏm, dân chúng lại an ổn. Bạch Thực Thần chính là một chút giá trị cũng không còn nữa.
Thiên Hoa khoác hờ áo mỏng, bên trong cái gì cũng không mặc, nàng vẽ lại hàng mày đen, ý tứ:
- Nghe nói chàng cùng một Tướng quân Đại Quốc có mối quan hệ không bình thường?
Dương Quân Nguyệt hơi cau mày, cũng không quay lại, tim nhói lên khi nghe đến Phan Phượng Thuật, hắn hời hợt cười:
- Công chúa nghĩ nhiều rồi, chân chính nam nhân như ta làm sao có thể?
Thiên Hoa cài trâm lên tóc, lại nghĩ trong đầu thi thể của phụ vương nàng đã sắp thành xác ướp, không thể cứ mãi giấu giếm, lơ đãng bỏ qua chuyện Dương Quân Nguyệt.
Mạt Quốc Vương đã mất cách đây ba tháng, Thiên Hoa vẫn y lệnh không để ai đến gần, nàng chưa thu được toàn quyền, phụ vương băng chính là không phải chuyện tốt. Một Lý Tiên Lạc có binh quyền có cả Nhị Hoàng nữ, một Phạn tộc thuần phục được ngàn dặm bộ lạc xung quanh. Ngày nào nàng còn chưa tìm ra di chiếu phụ vương, liền chưa thể an tâm.
Thiên Hoa một đường đến tẩm cung phụ vương, trong đầu vô vàn tính toán. Ngụy tạo di chiếu thập phần đơn giản, nhưng một mai di chiếu thật bị truyền ra ngoài, tam quân bất phục, liền chết không có đất chôn.
Dương Quân Nguyệt tiết lộ mối quan hệ giữa Bạch Thực Thần và Lý Tiên Lạc, nếu diệt trừ Bạch Thực Thần, Lý Tiên Lạc liền mất đi trợ lực lớn nhất, binh lương từ Đại Quốc sẽ không tiếp ứng kịp, chưa kể Dương Quân Nguyệt còn đảm bảo sẽ giàn xếp để cái chết của Bạch Thực Thần không kéo theo chiến tranh hai nước.
Thiên Hoa ngồi trong chính phòng, mùi xác ướp ngai ngái khó chịu, nàng đã phải xông bao nhiêu loại hương liệu, thi thể chết khô trên giường kia mỗi ngày đều được thay đổi y phục, ngự thiện như người sống, nàng sợ rằng phải gánh tội danh bất hiếu, nhưng hoàng quyền kia, ngai vị kia chính là động lực lớn nhất khiến nàng vượt qua.
Dương Quân Nguyệt chậm rãi một vòng xung quanh Hãn thành, Thiên Huyên vốn không có trong cung, Lý Tiên Lạc lại mười phần bình thản, không lo lắng, không truy tìm, lại còn có thể thong thả chuẩn bị yến tiệc Trung thu. Dương Quân Nguyệt trong lòng có chút khó hiểu, vốn dĩ ngày đó, chính hắn báo tin Thiên Huyên gặp nguy hiểm cho Triệu Tử Đoạn, ý đồ muốn Lý Tiên Lạc rối loạn mà dễ bề ra tay với Bạch Thực Thần, không ngờ cuối cùng một chút cũng không khiến Lý Tiên Lạc ảnh hưởng.
Tết Trung thu.
Vốn đây là lễ tiết từ trung nguyên, người Mạt Quốc không thường tổ chức, nay vì Tể tướng Đại Quốc đến xem xét tình hình thông thương mới chiêu đãi.
Dương Quân Nguyệt nhìn một đám nữ nhân trước điện hiến vũ, lòng cuồn cuộn bất an xen lẫn vui sướng, hắn đưa ly rượu lên môi, lại không hề nuốt xuống dù chỉ một ngụm. Thiên Hoa Công chúa muốn giúp hắn diệt trừ Bạch Thực Thần, hắn lại cảm thấy như vậy là chưa đủ, tốt nhất phải là cả Thiên Hoa nên theo Bạch Thực Thần chôn cùng, tránh uổng phí tinh lực nam nhân hắn mỗi ngày cung phụng nàng ta.
Đối diện Dương Quân Nguyệt, Bạch Thực Thần vân vê một mảnh thư nhỏ, trên có ấn triện của Lang Vương phủ, Bạch Thực Thần không phải không biết kế hoạch của Vĩnh Thành Đế, cũng rõ ràng Triệu Tử Đoạn đang ở đây, chỉ là Triệu Tử Đoạn muốn gặp mặt, khiến hắn có chút khó hiểu.
Tiệc tàn, nguyệt quang xuyên ngang thiên địa, Bạch Thực Thần vội vàng xuất khỏi cửa cung, Dương Quân Nguyệt liền gấp gáp đuổi theo. Bạch Thực Thần thường ngày luôn được Lý Tiên Lạc bảo vệ, chỉ có giả danh Triệu Tử Đoạn, Bạch Thực Thần mới tự tìm cách thoát khỏi vòng giám sát của Lý Tiên Lạc, khi đó Dương Quân Nguyệt hắn mới dễ dàng ra tay.
Nơi tẩm cung hiu hắt dạ đăng, Thiên Hoa siết đôi tay đi đi lại lại, đã quá canh ba, người vẫn chưa động tĩnh, nàng liền bất an trong lòng.
Cánh cửa bật mở, lãnh phong cuồng quét ngang thư phòng, thổi từng mớ giấy tuyên thành bay loạn. Thiên Hoa đứng bật dậy, liền nhận ra Dương Quân Nguyệt đang xốc trên vai một thanh y nam tử, hắn thở dốc, vứt Bạch Thực Thần xuống tháp dài, tựa người vào đại trụ nhạt môi cười:
- Văn nhân con mẹ gì mà có thể nặng như vậy! Mệt chết ta!
Thiên Hoa thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo tay hắn đến trước án thư:
- Ngươi xem, có được không?
Dương Quân Nguyệt lướt nhẹ một vòng, trên tay Thiên Hoa là chiếu thư giả, tờ chiếu truyền ngôi cho Lý Tiên Lạc. Ý đồ của nàng ta khá rõ ràng, muốn giá họa Bạch Thực Thần cùng Lý Tiên Lạc soán triều đoạt quốc.
Dương Quân Nguyệt mặc kệ Bạch Thực Thần hôn mê cạnh đó, trực tiếp đẩy Thiên Hoa lên bàn giấy, xé đi áo ngoài nàng, có chút nôn nóng, có chút hồ hởi:
- Làm tốt phải được thưởng đúng không?
Thiên Hoa bật cười, mặc kệ động tác của Dương Quân Nguyệt, ánh nến trong phòng lay động theo từng cơn gió một.
Sáng.
Nắng tràn vào thư phòng, Thiên Hoa không mảnh vải che thân nằm cạnh Bạch Thực Thần lõa thể, Dương Quân Nguyệt xốc xốc lò hương đang đượm, thêm vào một chút mê dược, khinh bỉ ánh mắt:
- Xem nào, Tể Tướng Đại Quốc tư thông Hoàng nữ Mạt Quốc, mưu đồ bất chính, giả truyền di chiếu! Tội này cũng coi như xứng đáng!
Dương Quân Nguyệt thong thả vòng cửa sau điện mà đi, được một đoạn, hắn phất tay mấy nữ nô trên hành lang:
- Đại Hoàng nữ muốn gặp Lý Tướng bang ở thư phòng tẩm cung nàng ấy, có việc gấp!
Nữ nô thi lễ báo tin, Dương Quân Nguyệt nhìn theo lam mâu tỏa sáng, hắn chính là kẻ để bụng nhất thiên hạ này, năm xưa Bạch Thực Thần đẩy hắn vào ngục, vừa bức cung vừa hạ nhục lại vu oan giá họa. Nay Dương Quân Nguyệt liền muốn Bạch Thực Thần chịu lại nỗi nhục bị người vu oan, xem thử Lý Tiên Lạc tin tưởng lại họ Bạch kia thế nào!
Bạch Thực Thần trọng nhất thanh danh, lần này chết trong tay một tên nam kỹ siêu cấp vô sỉ như hắn, Dương Quân Nguyệt càng nghĩ đến lại càng thêm thống khoái.
__________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Danh sách chương