Dạ Mị giương mắt nhìn, vốn tưởng là một người đáng để mong chờ.

Nhưng nhìn người đi vào, trong mắt nàng trong mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm, không hề có ý định đứng lên hành lễ, lại nhìn anh đẹp trai kia, lạnh giọng hỏi: "Không biết Đại hoàng tử không mời mà đến, có gì chỉ giáo?"

Nàng vốn cho rằng, người đến hẳn sẽ là Bắc Thần Tà Diễm, dù Bắc Thần Tà Diễm giao quân quyền cho nàng, nhưng thể nào cũng sẽ có phần không yên tâm, lại không ngờ, người đến thế mà lại là người này.

Nghe ra sự thờ ơ trong giọng nói của nàng, Bắc Thần Tường chậm rãi đi vào trong doanh trướng.

Trên mặt hắn vẫn là khí thế cao ngạo, như chẳng hề hổ thẹn vì bị Bắc Thần Tà Diễm nhiều lần nhục nhã chút nào.

Hắn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Dạ Mị trước mặt, nhìn chằm chằm gương mặt lãnh diễm của nữ nhân, mở miệng nói: "Lần trước cô nương bất kính với bản điện hạ, đây vốn là tội chém đầu, cô nương hãy thử đoán xem vì sao bản điện hạ không vạch trần chuyện này trước mặt mọi người?"


Hắn vừa nói dứt lời, ngón tay của Dạ Mị đã nhẹ nhàng gõ một cái trên mặt bàn, trên nét mặt không hề xuất hiện vẻ vui mừng hay hưng phấn Bắc Thần Tường chờ mong, chỉ có vài phần nghiền ngẫm.

Nàng nhìn nam nhân trước mặt, ung dung nói: "Cho nên Đại hoàng tử muốn nói cái gì? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta nên mang ơn đội nghĩa? Hay là, ngươi cho rằng ta để ý việc này?"

Nàng vừa nói dứt lời, gân xanh trên trán Bắc Thần Tường nhảy lên.

Hiển nhiên là bất mãn với vẻ thờ ơ, coi thường của nàng. Nhưng sau khi tia sát ý xẹt qua trong mắt, hắn vẫn đè nén sự bất mãn ấy xuống.

Hắn tới gần nàng, trên gương mặt anh tuấn như có năng lực mê hoặc lòng người. Hắn nhẹ giọng nói: "Tất nhiên không mong Dạ Mị cô nương cảm kích bản điện hạ, bản điện hạ chỉ muốn bày tỏ thành ý, để Dạ Mị cô nương biết, bản điện hạ không có ác ý với cô nương!"


Dạ Mị nhìn chằm chằm gương mặt hắn, không bị ảnh hưởng chút nào, lạnh giọng cười nhạo: "Không có ác ý? Lần trước ta trưng dụng một con ngựa, là ai phái nhân mã đuổi theo ta hơn hai mươi dặm đường? Chẳng lẽ Đại hoàng tử thiếu niên dễ quên, chuyện mới xảy ra mấy ngày trước đã quên rồi sao?"

Nàng vừa nói dứt lời, sắc mặt Bắc Thần Tường lập tức cứng đờ, trong mắt xẹt qua vài phần xấu hổ không thể diễn tả.

Dạ Mị mất kiên nhẫn đứng dậy. Ngữ khí và sắc mặt lạnh băng: "Ta biết giá trị xuất sắc và tầm quan trọng của mình đã khiến cho Đại hoàng tử khoác lớp da nhân nghĩa giả tạo đến dụ dỗ, lợi dụng, khai thác giá trị."

Bắc Thần Tường nghe vậy, khóe mắt giật điên cuồng, không ngờ cô gái này vừa liếc mắt đã nhận ra ngay mục đích của hắn.

Nhìn khóe mắt co giật của hắn, Dạ Mị tiếp tục lạnh lùng nói: "Nhưng Đại hoàng tử điện hạ có thể không biết, ta đây không chỉ huệ chất lan tâm, băng tuyết thông minh, còn là cô gái cơ trí nhất trên đời, luận cơ trí không ai so được với ta, cho nên ngươi có gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng sẽ chỉ khiến ta cảm thấy chỉ số thông minh của ngươi không đủ dùng, còn múa rìu qua mắt thợ!"


Sắc mặt Bắc Thần Tường lập tức biến đổi, Bắc Thần Tà Diễm sỉ nhục hắn thì thôi đi, ngay cả nữ nhân này cũng dám sỉ nhục hắn!

Hắn chỉ số thông minh không đủ? Hắn múa rìu qua mắt thợ?

Điều càng khiến hắn cảm thấy nhục nhã chính là, ngược lại với hắn chỉ số thông minh không đủ dùng, là nàng không chỉ huệ chất lan tâm, băng tuyết thông minh, còn cơ trí nhất thiên hạ?!

Sống đến năm nay hơn hai mươi tuổi rồi mà hắn chưa bao giờ gặp nữ nhân chọc tức chết người lại không đền mạng thế này!

Thấy hắn tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt, rặn không được câu nào, Dạ Mị cũng không kiên nhẫn bước ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Nếu Đại hoàng tử không có gì muốn nói thì ta đây về trước!"

Mắt thấy nếu mình còn không nói thật, nàng sẽ thật sự bỏ đi.
Bắc Thần Tường quay đầu nhìn về bóng dáng đã chạy đến cửa của nàng, vội nói: "Bản điện hạ muốn bàn chuyện hợp tác với Dạ Mị cô nương!"

Dạ Mị dừng bước, ngữ điệu lạnh băng: "Nguyện nghe kỹ càng!"

Thấy nàng đồng ý nghe mình nói, Bắc Thần Tường tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng bỏ hết những ngôn từ giả dối hoa lệ, cất cao giọng nói thẳng: "Trong tay cô nương nắm hổ phù hai mươi vạn đại quân biên thành của Bắc Thần hoàng triều ta!"

Dạ Mị nhướng mày, đầu cũng không quay lại: "Cho nên?"

Bắc Thần Tường nhíu mày, trong lòng châm chước ngôn từ, mở miệng nói: "Bản điện hạ hy vọng cô nương có thể giao binh phù cho bản điện hạ! Cô nương chưa từng mang binh bao giờ, thiên hạ chưa từng nghe danh của cô nương, nói vậy cô nương nắm hổ phù trong tay, vai gánh trọng trách, lòng đương nhiên không tự tin, đồng thời cảm thấy áp lực nặng nề! Nếu giao hổ phù cho bản điện hạ, điều này có thể bảo vệ cả an nguy và danh tiếng của cô nương!"
Hắn vừa nói dứt lời, Dạ Mị quả thực muốn trào phúng.

Nhưng nàng trời sinh tính lạnh nhạt, nên chỉ là lạnh giọng hỏi: "Cho nên ý của ngươi là, ta nên vì sợ hãi, xuất phát từ việc thiếu tin tưởng vào bản thân mà giao hổ phù cho ngươi vô điều kiện. Thậm chí còn cảm tạ ngươi giảm bớt gánh nặng cho ta?"

Hắn nói vậy rốt cuộc là chê nàng ngu xuẩn hay vô dụng đây?

Bắc Thần Tường vừa nghe nàng nói xong, cũng phát hiện cách dùng từ của hắn có vẻ quá dối trá, hơn nữa còn mắt chó coi thường người khác, nhưng việc này gấp đến lửa sém lông mày, hắn cũng không muốn nhiều lời biện giải, chỉ nhíu mày nói: "Ý của bản điện hạ không phải muốn cô nương giao hổ phù vô điều kiện! Chỉ cần cô nương đồng ý giao ra đây, bản điện hạ có thể thỏ mãn bất cứ điều kiện gì của cô nương!"
Hai mươi vạn đại quân biên thành với Bắc Thần Tà Diễm có lẽ không quan trọng, nhưng với hắn mà nói lại quá trọng yếu, trong tay hắn đã có 40 vạn binh mã, chỉ cần hắn nắm giữ thêm hai mươi vạn đại quân, tương đương với việc ngồi vững vị trí Thái Tử, ngay cả phụ hoàng cũng sẽ khách sáo với hắn hơn vài phần.

Lời hứa hẹn này không hề nhỏ.

Dạ Mị quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên dưới đánh giá hắn một lát, lạnh giọng hỏi ra một cái làm Bắc Thần Tường suýt nữa hộc máu vấn đề: "Có thể thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của ta? Ngươi cho rằng ngươi có thứ gì tốt? Người ưu tú xuất sắc như ta có nguyện vọng gì không thể tự hoàn thành mà còn phải nhờ đến ngươi?"

"Ngươi..." Bắc Thần Tường xanh cả mặt, nghiến răng nói, "Cô nương có phải quá tự phụ rồi không?"
Dạ Mị thu lại ánh mắt, ngữ khí lãnh đạm: "Đây là niềm tin tưởng vào bản thân, tin vào khả năng và giá trị của mình, tên gọi tắt tự tin. Đại hoàng tử nếu thư không biết đọc, có thể trở về đọc nhiều sách lên, tìm hiểu sự khác nhau giữa tự tin và tự phụ. Tỷ như ta đây tự hiểu rõ thực lực của bản thân, nên gọi là tự tin. Đại hoàng tử lại đánh giá cao bản thân và tầm quan trong của mình quá, nên gọi là tự phụ. Đại hoàng tử có cần ta tìm ví dụ nào thiết thực hơn không?"

Gương mặt xanh như tàu lá của Bắc Thần Tường lại đổi sang màu tím: "Ngươi, ta..."

Dạ Mị chẳng hề để ý mà bước đi, tiếp tục hướng ngoài cửa đi: "Dụng ý của Đại hoàng tử ta hiểu, yên tâm đi, về khoản mang binh đánh giặc ta rất tự tin, nhất định khiến ngươi không thể ngờ đến, quỳ bái, về sau nhìn thấy ta liền dẫn thuộc cấp nghênh đón khắp nẻo đường."
Bắc Thần Tường bị một câu của nàng chặn cho không biết nói cái gì, nhìn nàng hỏi: "Cô nương muốn đối đầu với bản điện hạ sao?"

Dạ Mị đáp lời: "Không phải ai cũng có tư cách đối đầu với ta, như Đại hoàng tử đây vẫn không đủ tư cách."

"Ngươi...!" Bắc Thần Tường phát hiện, bản lĩnh chọc điên người khác của nữ nhân này cùng Bắc Thần Tà Diễm quả thực không phân cao thấp, ắc mặt hắn xám xịt hồi lầu, bỗng lên giọng cảnh cáo cảnh cáo, "Hy vọng Dạ Mị cô nương sau này đừng hối hận, đến lúc đó đừng có quỳ xin bản điện hả thả cho ngươi một con ngựa*!"

* Ý nói tha cho một đường sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện