"Thả một con ngựa? Đại hoàng tử là chăn ngựa chuyên nghiệp à?" Dạ Mị quay đầu lại nhìn hắn một cái, không để tâm lắm nói, "Ta cần ngựa, không cần Đại hoàng tử thả, tự ta sẽ cướp về."

Nói xong, nàng xốc mành trướng đi ra ngoài.

Một câu hai nghĩa khiến mặt Bắc Thần Tường đổi liên tục năm màu, quả thực giống như bộ tranh màu nước! Một bên khinh thường năng lực của Bắc Thần Tường hắn, một bên khác nhắc nhở mình mấy hôm trước nàng cướp ngựa của mình đi thế nào, như vậy phải bảo Bắc Thần Tường không tức giận thế nào đây.

Hắn phẫn nộ siết chặt tay, nếu một ngày nào đó cô gái này rơi vào tay mình, hắn nhất định...

Dạ Mị căn bản không có thời gian rỗi để ý hắn có tức hay không, ôm một loại cảm giác không sao cả rời khỏi doanh trướng.

Binh lính lúc này còn chưa biết nàng chuẩn bị kế sách gì, cho nên ánh mắt của họ nhìn nàng vẫn đầy thấp thỏm, không tin tưởng và hơn nữa là lo lắng về tương lai của mình.


Dạ Mị không để bụng, sau khi rời khỏi quân doanh chừng trăm mét liền thấy một người đàn ông khí độ ưu nhã trác tuyệt đứng cách đó không xa, trong đôi mắt màu lục có ý cười, lẳng lặng nhìn nàng.

Đó đúng là Bắc Thần Tà Diễm.

Nàng đi về trước, nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng hỏi: "Muốn biết ta định dùng kế gì không?"

Hắn nghe vậy, con ngươi xẹt qua gương mặt lạnh như băng của nàng, lặng lẽ nhếch môi, thong thả nói: "Có cần không? Diễm tin tưởng trí thông minh và thực lực của Dạ Mị cô nương."

Khóe miệng Dạ Mị nhếch lên, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phầm hảo cảm với người đàn ông này.

Nàng luôn luôn thích được ca ngợi, nâng niu, khẳng định bản thân. Hiển nhiên biểu hiện của Bắc Thần Tà Diễm lúc này đây rất phù hợp với tiêu chuẩn "luôn luôn thích" của nàng.


Nàng khách khí gật đầu, tiếp tục lạnh lùng nói: "Còn một việc, đại hoàng huynh của ngươi vừa tới lôi kéo ta, muốn ta giao hổ phù cho hắn!"

Có lẽ hắn đã biết chuyện đó rồi, nhưng tự nàng nói ra thì lại khác.

Người khác tin tưởng giao quân quyền cho nàng, tương ứng như vậy, nàng tất nhiên cũng phải đáp lại.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy thì hơi ngẩn ra. Bắc Thần Tường đi tìm nàng, hắn đương nhiên biết, chỉ là dựa vào tính cách luôn lạnh nhạt của nàng, hắn cũng không ngờ rằng nàng sẽ chủ động nói ra chuyện này.

Thấy hắn không nói gì, Dạ Mị tiếp tục nói: "Có vẻ ngươi đã biết chuyện này. Có lo ta bị điều kiện hắn đưa ra hấp dẫn, theo phe hắn không?"

Nàng vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lập tức bật cười, ung dung nói: "Diễm tin ngươi xinh đẹp ưu tú như Dạ Mị cô nương nhất định sẽ thích làm bạn với kẻ mạnh hơn!"


Hắn và đại hoàng huynh ai là kẻ mạnh nhìn là ra ngay.

Không thể không nói mỗi một câu của người đàn ông này lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc vào tâm khảm nàng, xinh đẹp ưu tú dùng để chỉ nàng là quá chính xác. Nàng đi lướt qua bên người Bắc Thần Tà Diễm, bỗng nhiên vươn tay đặt lên vai hắn, lạnh lùng nói: "Miệng nhỏ thật ngọt, ta rất thích, sau này tiếp tục phát huy!"

Hắn nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, cũng không tránh đi.

Đáy mắt âm u xẹt qua một tia suиɠ sướиɠ, chậm rãi hỏi: "Cho nên, nếu Diễm luôn thành thật khích lệ Dạ Mị cô nương, ca ngợi Dạ Mị cô nương, thì sẽ có thể được Dạ Mị cô nương thích sao?"

Không thể không nói, hai chữ "thành thật" của hắn đã thành công lấy được hảo cảm của Dạ Mị.

Từ này có thể chứng minh mỗi lời ca ngợi hắn nói đều là thật lòng mà không phải nịnh nọt dối trá.
Dạ Mị tán thưởng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Không sai, tiếp tục cố lên! Trên đời này có quá nhiều người biết ưu điểm của ta, nhưng người có thể nói thẳng ra để kéo gần mối quan hệ giữa chúng ta lại quá ít. Ta rất thưởng thức ngươi, cực kì thưởng thức! Ta về nghỉ ngơi trước, hẹn mai gặp lại."

Lời này thật ra là lời từ tận đáy lòng, tỷ như nàng sẽ không đứng bên phe Bắc Thần Tường vì một lí do chủ yếu, chính là do Bắc Thần Tường dùng một câu nói hạ thấp giá trị của nàng, đồng thời không nhìn ra sự xuất sắc của nàng, nàng hoài nghi Bắc Thần Tường bị mù rồi.

Nàng thu lại bàn tay đặt trên vai hắn, rảo bước rời đi.

Bắc Thần Tà Diễm cũng không cản nàng, biết nàng hai ngày nay lao lực vất vả, cho nên đi nghỉ ngơi, hắn cũng không nhiều lời.

Nhìn theo bóng Dạ Mị đi xa, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Nhưng vào lúc này, chợt có một võ tướng đi tới.

Lư tướng quân đi đến trước mặt Bắc Thần Tà Diễm, khom lưng mở miệng nói: "Điện hạ, Dạ Mị cô nương bảo thuộc hạ..."

Còn chưa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm đã giơ tay ngăn lại, thong thả nói: "Dạ Mị cô nương bảo ngươi làm thế nào thì cứ làm thế ấy, không cần báo cho Diễm, Diễm đã giao hổ phù cho nàng, thì mọi chuyện đều nghe theo nàng!"

Lư tướng quân lúc nghe xong kế hoạch của Dạ Mị, cảm thấy nàng đúng là không thể khinh thường, vốn chỉ định theo quy tắc bẩm báo với điện hạ một chút, không ngờ điện hạ lại cảm thấy không cần thiết.

Gã cũng không để ý, lập tức ôm quyền nói: "Vâng! Vậy để mạt tướng đi làm!"

Bắc Thần Tà Diễm không nhìn gã, chỉ phất phất tay: "Đi xuống đi!"

----------

Đêm đến, quân doanh Đại Mạc, quân đội Đại Mạc quân đã trở về.
Doanh trướng Đại Mạc Vương, Lục Oản Oản đang ngồi bên cạnh Đại Mạc Vương, đã rửa mặt chải đầu trang điểm xinh đẹp. So với dáng vẻ chật vật ban ngày, ả sau khi chỉnh trang lại càng xinh đẹp quyến rũ thêm vài phần.

Ngồi ở đầu hàng dưới là Kiêu Khâm và đám võ tướng Đại Mạc.

Đại Mạc Vương nhìn về phía Kiêu Khâm, mở miệng hỏi: "Ý của Tả Dực Vương là hôm nay ngươi dẫn binh tấn công Bắc Thần hoàng triều, bọn họ lại không ra khỏi thành nghênh địch, còn mặc kệ các ngươi?"

"Đúng vậy!" Kiêu Khâm gật gật đầu, cũng nhanh chóng giải thích, "Cường công không khác gì gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, tổn thất quá lớn, cho nên thần không cường công!"

Đại Mạc Vương gật đầu: "Quả thật như thế!"

Hai người đang nói, bỗng nhiên một binh sĩ từ ngoài cửa xông vào, hô lớn: "Đại Hãn, Bắc Thần hoàng triều phái sứ giả tới!"
Mọi người ở đây đều sửng sốt.

Đại Mạc Vương nhíu mày, mở miệng nói: "Để gã vào đi!"

Tiếng nói vừa dứt, Lư tướng quân liền bước đi tiến vào, trên gương mặt xanh mét là thần sắc phẫn nộ và bất bình, sau khi đi vào liền dựa theo hướng dẫn của Dạ Mị, mở miệng nói: "Ta tới truyền tin!"

Kiêu Khâm nhìn hắn một cái: "Một người truyền tin nho nhỏ sao dám kiêu ngạo như thế?"

"Các ngươi muốn nhận hay không thì tuỳ!" Lư tướng quân giả vờ tức giận đến sắc mặt xanh mét, tâm tình không tốt, cho nên không tính dài dòng.

Nhưng chính dáng vẻ đó lại khơi dậy lòng hiếu kì của Đại Mạc Vương.

Ông ta mở miệng nói: "Thư gì, đưa đây cho bản vương!"

Một tên hầu bên cạnh Đại Mạc Vương đi đến trước mặt Lư tướng quân, lấy thư đưa cho Đại Mạc Vương. Đại Mạc Vương mở thư, nhìn lướt qua nội dung trong đó, đột nhiên ngẩn ra, có chút không dám tin, lại có phần buồn bực.
Ông ta nhìn Lư tướng quân, hỏi: "Đây là ý của Bắc Thần Tà Diễm?"

Lư tướng quân cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tứ hoàng tử đã sớm bị cô gái kia mê hoặc tâm thần, ngay cả hổ phù còn dám đưa cho cô ta, đây đương nhiên mệnh lệnh của nữ nhân kia!"

Lục Oản Oản không nén nổi tò mò, hỏi ra tiếng lòng của mọi người ở đây: "Đại Hãn, trên thư nói gì vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện