Thời gian cứ bình thản như vậy trôi qua từng ngày, Chanh Âm về lại bên người An Thiếu Du, cũng không đề cập tới việc mấy ngày mất tích đã đi nơi nào, mà An Thiếu Du cũng không để ý, quan hệ giữa hai người tựa hồ quay trở về mười năm trước, thậm chí có thể nói so với mười năm trước còn hòa hợp hơn.

Mười năm trước, An Thiếu Du đối với Chanh Âm trong lòng còn có khúc mắc, lúc nào cũng nghĩ tới việc trả thù, nhưng bây giờ mâu thuẫn đã sáng tỏ thông suốt, An Kế Vũ cũng không có truy cứu. Chanh Âm một lần nữa mặc vào phục sức* thiếu gia thuộc về mình, làm bạn ở bên cạnh An Thiếu Du, trải qua cuộc sống an phận thủ thường.

*Phục sức: quần áo và trang sức.

Theo lý mà nói, cuộc sống như vậy hẳn là điều mà An Thiếu Du mong muốn, thế nhưng mấy ngày này, hắn luôn luôn cảm thấy kỳ lạ, tựa hồ có chỗ nào đó cảm thấy sai sai…

Một ngày sau giờ ngọ, thừa dịp hai người đều có thời gian, An Thiếu Du gọi Chanh Âm tới đình viện, cả hai cùng ngồi trong đình, An Thiếu Du sai người chuẩn bị một ít bánh ngọt mà Chanh Âm thích ăn, muốn cùng y nói chuyện rõ ràng.

“Chanh Âm, ngươi có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hắn nhìn Chanh Âm thỏa mãn thưởng thức bánh ngọt trước mặt, nhưng lại như thế nào cũng cười không nổi.

Không đúng, có nhiều chỗ… hoàn toàn không đúng! Chanh Âm nghe vậy ngẩn người, đảo mắt ngẫm lại sau đó hỏi ngược: “Làm sao vậy? Vì sao lại hỏi như vậy?”

Chẳng lẽ tình trạng của y đã bị phơi bày? Không phải chứ…

“Đó là…” Liếc nhìn Chanh Âm lần nữa, An Thiếu Du nói chuyện có chút đứt quãng, “Gần đây… ta luôn cảm thấy… có chút…”

“Có chút gì?”

“… kỳ quái.”

“Kỳ quái?” Chanh Âm nhíu mày suy tư một phen, “Không biết nữa, mỗi ngày đều trôi qua như thường, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều làm cả, sinh ý cũng không tệ, còn có cái gì kỳ quái?”

Bản thân An Thiếu Du cũng không hiểu rõ, nguyên tưởng rằng Chanh Âm cũng có loại cảm giác giống như mình, nhưng hình như hắn đã lầm.

“Có thể…”

“Có thể?”

An Thiếu Du nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, đã hiện lên một tia mờ mịt, “Có thể… là quan hệ của chúng ta… có chút vấn đề.”

“Quan hệ?” Nhắc tới cái từ này, Chanh Âm trừng lớn hai mắt, “A! Ngươi là nói chúng ta buổi tối đều cái kia…”

Mấy ngày nay, hai người ngoài mặt đối với nhau đều là lấy “huynh đệ” mà xưng, thế nhưng màn đêm vừa xuống, củi khô lửa bốc, bọn họ luôn luôn đánh vỡ cấm kỵ này, suồng sã hoan ái, say đắm trong dục vọng nguyên thủy nhất.

Quan hệ như vậy, có lẽ là nguyên nhân căn bản khiến An Thiếu Du cảm thấy kỳ quái.

“Đúng.” An Thiếu Du gật đầu, “Chúng ta làm như vậy… xác thực rất kỳ quái.”

Rõ ràng là hai nam nhân, rõ ràng nên là huynh đệ, rõ ràng trước đây tồn tại nhiều oán hận chồng chất như vậy, rõ ràng…

Nhìn An Thiếu Du vẻ mặt bối rối, Chanh Âm tựa hồ nhận được đáp án, y buông bánh ngọt trong tay xuống, cẩn thận gật gật đầu.

“Ta hiểu rồi… Thiếu Du, đã như vậy, buổi tối ta sẽ không đến phòng ngươi nữa.”

“A… Ừ.” Phản ứng của Chanh Âm so với An Thiếu Du dự liệu thẳng thắn hơn rất nhiều, thế nên trong lúc nhất thời, hắn khó mà tiêu hóa được đáp án của y.

Thậm chí còn có, một tia không cam chịu xẹt qua trong lòng!

An Thiếu Du vẫn còn như có điều suy nghĩ, Chanh Âm đều nhìn vào trong mắt, lộ ra một mạt cười nhẹ nhàng, âm thầm tính toán thời gian một chút, y nghĩ, có lẽ bây giờ đã đến lúc rồi.

“Thiếu Du.”

“Ừm?”

“Ngươi bây giờ cảm thấy kỳ quái… Ta cho rằng cái này có thể là một dự báo.”

“Dự báo gì?”

“… Ngươi… có phải nên thành thân rồi hay không?” Hít sâu một cái, Chanh Âm thản nhiên nói ra.

Thoạt đầu An Thiếu Du cho là mình nghe lầm, nửa tin nửa ngờ nhìn Chanh Âm một cái hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Chanh Âm mỉm cười, không ngần ngại chút nào mà lặp lại: “Thành thân, ta cảm thấy ngươi nên cưới vợ sinh con rồi.”

“Thành thân?”

“Đúng vậy, nương tử của ngươi đã qua đời rất nhiều năm… Có thể ngươi nhớ thương nàng, nhưng ta cảm thấy vì con nối dõi*, ngươi nên thành thân đi.”

*Nguyên văn “tử tự”.

“Thành thân…?” An Thiếu Du giống như không nghe thấy lời y nói, vẫn như cũ lặp lại lời này.

Cuộc hôn nhân đầu tiên của hắn không có ký ức gì đáng nói, hắn lập gia đình toàn bộ là vì lời hứa với phụ thân, hắn cần nhân thủ An gia hỗ trợ để tìm kiếm tung tích của An Thừa Anh, cái gì tử tự hương hỏa, hắn chưa từng lo lắng qua, trước đây mục tiêu cuộc sống của hắn chính là sỉ nhục trả thù* An Thừa Anh đã giam cầm mình.

*Nguyên văn “chiết nhục báo phục”.

Nhưng bây giờ, tất cả nghiệt duyên đều đã trôi qua, đối tượng khó chơi mà hắn xem như cái đinh trong mắt lại chủ động nhắc đến việc này.

Y có hiểu “thành thân” này là có ý nghĩa như thế nào hay không? Ý nghĩa là hai người bọn họ sẽ triệt để rời xa đó!

“Chanh Âm, ý nghĩa lời nói này của ngươi… Bản thân ngươi biết không?” An Thiếu Du hỏi.

Chanh Âm gật đầu, vẻ mặt tươi cười như trước, trả lời chắc chắn: “Biết.”

“Nhưng không phải ngươi thích ta sao?” An Thiếu Du nói ra lời này ngay sau đó.

Một câu nói xong, không chỉ riêng Chanh Âm giật mình, mà ngay cả bản thân An Thiếu Du cũng choáng váng.

Trời ạ, An Thừa Anh cái người bị hắn xem như gánh nặng này, tại sao hắn phải cùng y nói việc này chứ!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện