May mắn, Chanh Âm cũng không quá để ý đến lời nói này, cười khúc khích rồi trả lời: “Ta thích ngươi là chuyện của ta, có quan hệ gì tới việc ngươi thành thân chứ?”
“Hơn nữa…” Nhìn thoáng qua biểu tình lúng túng của An Thiếu Du, Chanh Âm cười đến nỗi hai mắt nheo lại, “Ta lại có thể làm gì được đây? Nhốt ngươi lại giống như trước kia sao? Đừng ngốc vậy chứ…”
Những chuyện niên thiếu khinh cuồng nên làm đều đã làm một lần, kết quả không như ý muốn, còn đổi lấy nửa đời sau thê thảm, một điều vô nghĩa như vậy, y cũng không muốn làm lại một lần nữa.
“Nhưng… đối với ngươi… không phải rất bất công sao?” An Thiếu Du lo nghĩ cho Chanh Âm, trong lòng vẫn còn do dự không quyết.
Chanh Âm nháy mắt mấy cái, không trả lời nữa, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, mà An Thiếu Du cũng không nói thêm gì, giữa hai người duy trì trầm mặc, mãi đến lúc An Thiếu Du phải rời đi trước, lần chia sẻ tâm tư này mới xem như kết thúc.
An Thiếu Du đi rồi, Chanh Âm nhưng lại không hề rời đi, ngồi một mình ở trong đình rót đầy chén nước, sau đó cầm một miếng bánh ngọt lên bỏ vào trong miệng, lẳng lặng thưởng thức nhưng không cảm nhận được bất kỳ hương vị gì.
Thỉnh thoảng có mấy tên gia đinh đi ngang qua trong viện, cũng không dám tiến lên quấy rầy, dù sao An Thiếu Du đã phân phó, không có chuyện gì lớn thì không được phép làm phiền Chanh Âm.
Thế nhưng khoảng thời gian như vậy không kéo dài được lâu, khi mặt trời bị mây đen u ám che kín, dưới bầu trời bắt đầu tí tách mưa cũng là lúc, chuyến thăm hỏi của An Kế Vũ phá vỡ Chanh Âm đang yên lặng một mình.
An Kế Vũ dầm mình trong mưa, trên tóc trên vai đều dính nước, ông đi tới trước mặt Chanh Âm thật sâu liếc nhìn y, nhưng Chanh Âm chỉ nhìn ông một cái, liền cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Không thèm để ý sự quá đáng của y, An Kế Vũ tự quyết định ngồi xuống đối diện với Chanh Âm, không hề báo trước đã mở miệng nói: “Mới vừa rồi… Thiếu Du nói… hắn nguyện ý thành thân, đối tượng do ta tự mình tuyển là được.”
Chanh Âm nghe xong mỉm cười, “Điều đó không phải rất tốt sao? Đối với chúng ta đều tốt như nhau.”
Nghe tiếng cười sang sảng này, An Kế Vũ có chút hoài nghi bản thân nghe lầm, nhưng trông thấy khuôn mặt tươi cười đối diện kia, ông thật sự vô pháp phủ nhận —— An Thừa Anh, là rất nghiêm túc.
Cầm lấy một chén nước tự rót đầy cho mình, An Kế Vũ thở dài hỏi: “Làm sao nghĩ thông suốt được?”
“Không có gì, có thể là do mấy năm nay đã trải qua quá nhiều chuyện…” Chanh Âm tiếp tục cười tủm tỉm, “Hoặc cũng có thể theo như lời An lão gia ngài đã nói —— báo ứng!”
“… Báo ứng…” An Kế Vũ hít sâu một cái, “Vậy về sau ngươi chừng nào thì…”
“Trước lễ thành thân.”
“Cái gì?” An Kế Vũ ngạc nhiên.
Ông cho rằng An Thừa Anh sẽ có chút tiếc hận, có chút không muốn, hoặc có chút lưu luyến, chí ít những điều này đều là tình cảm bình thường mà người khác nên có, nhưng vì sao y lại có thể đoạn tuyệt một cách dứt khoát như vậy!? “Làm sao vậy? Chê ta quá chậm ư? Vậy…”
“Không, không phải.” An Kế Vũ bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Trước đây ông cùng với vị đương gia tiền nhiệm của An gia này cũng không có bất luận giao du gì, chỉ là từ bên ngoài nghe được một số lời đồn về y, về sau nữa con trai mình lên làm đương gia, ông mới lần đầu gặp được cái người luôn đi theo phía sau con trai, tình nguyện làm hạ nhân cũng không muốn rời đi – An Thừa Anh này, từ trong miệng nhi tử mình nghe được An Thừa Anh là một tên tiểu nhân tùy hứng lại hèn hạ vô sỉ, cho nên vì tương lai của con, ông không chút do dự quyết định tống y ra ngoài, cũng dùng phương thức ngoan độc nhất thay con trai tiến hành trả thù, nhưng hiện tại xem ra, người này hình như cũng không đáng hận như vậy.
“Chỉ là… chỗ ở sau này của ngươi…”
“Ta có nơi đi, An lão gia không cần lo lắng.” Cái gì đường lui y cũng đều tìm xong rồi, “Ta sẽ không để cho Thiếu Du phải gánh lấy ác danh gì đâu, ta xin thề.”
“Ừ, ta tin tưởng.” Không có nguyên do, ông chỉ là tin tưởng lời y nói.
Chanh Âm cũng cười gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, ta cũng không phải là một kẻ xấu xa hư hỏng như vậy.” Sau đó y giống như chợt nhớ tới cái gì, lập tức đưa tay vào trong ngực, tiếp đó móc móc…
“Có rồi!”
“…?” An Kế Vũ mù mịt nhìn y.
Chỉ thấy Chanh Âm chậm rãi móc từ trong ngực ra một cái túi vải nhỏ màu đỏ, nhất thời cũng không biết đây là vật gì, kích cỡ chỉ tương đương bằng bàn tay.
Chanh Âm cầm vải đỏ chậm rãi mở ra trước mặt An Kế Vũ nói: “An lão gia, đây là quà mừng ta dành cho Thiếu Du, ngươi có thể thay ta tặng cho hắn được không? Có điều đừng bảo là ta đưa, có được hay không?”
An Kế Vũ nhìn vật trong bao vải, hơi ngẩn ra.
Một đôi tử tinh long phượng bội* tinh xảo, khéo léo đẹp đẽ lại điêu khắc tinh tế, trông rất sống động, một đôi như thế hiển nhiên là có giá trị không nhỏ, Chanh Âm lấy bạc ở đâu ra chứ?
*Ngọc bội long phượng bằng thạch anh tím [1].
Giống như biết được suy nghĩ của ông, Chanh Âm giải thích nói: “An lão gia không cần lo lắng, số tiền này đều là của ta, khẳng định không phải là đồ vật lai lịch bất minh.”
“Vậy vì sao không đích thân giao cho Thiếu Du?”
“Ta sợ hắn không chịu nhận lễ vật của ta!” Tuy hắn nói không để tâm chuyện trước đây, nhưng trong lòng chung quy vẫn còn một chút vướng mắc đi?
Nếu như tự mình tặng, đối phương lại không nể mặt nhận cho, vậy rất xấu hổ nha!?
An Kế Vũ nhìn vẻ mặt của y, rốt cục thỏa hiệp thu hồi hạ lễ này, đồng thời tỏ rõ ông sẽ đích thân đưa tận tay con trai trong ngày hôn lễ.
Sự tình đến nước này, Chanh Âm xem như đã hiểu rõ tất cả mọi thứ đã qua, y thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Chuyện còn lại y có thể làm là chờ đợi…
…
Lời tác giả: Chắc các vị rất tò mò trong chương trước giữa đám người xuất hiện một “Tiểu Trác Tử”, ở chỗ này Sắc mỗ phải nói rõ một chút, hệ liệt này chính là viết về chuyện xưa của các tiểu quan, những cái tên được nhắc tới đều có phần cả, các vị không cần lo lắng, chúng ta lại đọc tiếp nào…
[1] Hình ảnh mang tính chất minh họa. (kiếm mãi mới ra cái hình:v)
Danh sách chương