Việc cử hành hôn lễ nếu như muốn nghiêm túc lo liệu thì thật sự là một chuyện phí rất nhiều công phu.
Bởi vì là hôn lễ của chủ nhà An gia, cho nên An gia từ trên xuống dưới hầu như huy động toàn bộ nhân lực và của cải, An Kế Vũ tự mình tuyển chọn tân nương cho nhi tử, đó là hòn ngọc quý trên tay của ông chủ Thấm Viên Xuân đệ nhất lâu ở Hoàng thành – Úy Tích Nguyệt, An Thiếu Du và nàng vốn chưa từng gặp mặt, nhưng cũng không cự tuyệt hôn sự này, vì vậy An gia lập tức mời bà mối tới, đưa đến sính lễ, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ và tiệc cưới…
Chiếu theo ý muốn của An Kế Vũ, hôn lễ sẽ được tiến hành trong phủ đệ của Bản gia An gia, cũng chính là Cừ Dương thành ở Bình Châu.
Vốn An Thiếu Du cho rằng Chanh Âm sẽ không bằng lòng, thật không nghĩ đến đối phương lại sảng khoái đáp ứng, đợi Chanh Âm viết thơ cáo biệt các hảo hữu ở biên cảnh xong, đám người bọn họ liền rời khỏi nơi này, xuất phát hướng về phía Bình Châu.
Lấy tốc độ của xe ngựa, bọn họ cần thời gian hơn hai tháng để đến được Cừ Dương thành, dọc đường đi An Thiếu Du luôn chú ý đến từng tiếng nói hành động của Chanh Âm, hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng, mặc dù y vẫn đang cười đến xán lạn… Thế nhưng hắn không có nhiều thời gian để lo lắng, chuyện phiền toái theo tới sau đó càng làm cho hắn không rảnh để ý.
“Đợi tí nữa vào phòng rồi nhớ kỹ không được rời khỏi ta nửa bước.” Vừa xuống xe ngựa, Chanh Âm liền thấy An Thiếu Du lộ ra thần tình nghiêm túc băng lãnh nói.
Y gật đầu, theo sát đằng sau giống như hắn nói.
Nguyên do trong đó, Chanh Âm đương nhiên hiểu, Phân gia An gia nhân số đông đảo, trong đó không tránh khỏi có người dòm ngó vị trí đương gia mà đối với An Thiếu Du tâm tồn bất mãn*, mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng vẫn như vậy! *Tâm tồn bất mãn: không hài lòng một ai đó nhưng không nói ra mà giữ lại ở trong lòng.
Lúc hai người một trước một sau bước vào An phủ thì, dẫn tới đông đảo ánh mắt thiện ác lẫn lộn, đối với lời xì xào bàn tán của mọi người Chanh Âm cũng đã sớm đoán trước rồi.
Những điều này kỳ thật chẳng tính là cái gì, những sóng gió mà y đã trải qua trong mười năm so với những thứ này chỉ có hơn chứ không kém, bọn họ cho rằng y vẫn còn là tiểu công tử đơn thuần năm đó sao? Không phải, đã sớm không phải nữa rồi.
“Thiếu Du, ngươi thực sự rất vất vả đó!” Chanh Âm cười, ở bên tai An Thiếu Du nói nhỏ.
An Thiếu Du thật sâu liếc y một cái, không trả lời.
Hai người đang đi về phía hậu viện, bỗng nhiên một thân ảnh chắn trước mặt bọn họ, ngăn cản lối đi.
“Thiếu Du, hảo tiểu tử, ngươi rốt cục cũng quyết định thành thân rồi hả!?” Giọng nói của người tới vang dội, trên mặt đầy ý cười, một đôi mắt ưng nhanh chóng xẹt qua người Chanh Âm cuối cùng dừng lại trên người An Thiếu Du.
“Dịch Nhiên!?” Ngoài dự đoán của mọi người, An Thiếu Du thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt mới vừa nãy, thái độ đối với người nam nhân này rất thân thiện.
“Ha ha, ta rất xứng là huynh đệ đúng không? Vừa nghe nói ngươi muốn thành thân đã bỏ lại chuyện ở Hoàng thành tranh thủ thời gian trở về chúc mừng này!”
“Ngươi buông xuống công việc bên kia?” An Thiếu Du liếc mắt, “Ngươi ngoại trừ đi dạo còn có thể làm việc à?”
“Này này, không nể mặt huynh đệ chút nào sao? Ngươi!”
Nghe bọn họ nói qua nói lại, Chanh Âm lục lọi lại ký ức trước kia, mơ hồ hiểu được thân phận đối phương, gã hẳn là đường ca* của An Thiếu Du – An Dịch Nhiên, trước đây chỉ nghe An Thiếu Du nói qua cảm tình giữa hai người rất tốt, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay rốt cuộc gặp được, nhưng Chanh Âm lại có một phen cảm giác đặc biệt...
*Biểu và Đường đều là anh em họ, nhưng Đường là chỉ anh em họ và có cùng “Họ” còn Biểu chỉ là anh em họ mà thôi, không cùng “Họ”, vậy nên Biểu có thể kết hôn với nhau còn Đường thì không. (theo như bài viết của Hitsuji)
“Đường ca ngươi, ta là nói An Dịch Nhiên, gã rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa gã một chút.”
Sau khi An Dịch Nhiên rời đi, Chanh Âm bỗng nhiên nói như thế với An Thiếu Du.
An Thiếu Du nghe xong có chút khó chịu, hắn chung quy cảm thấy Chanh Âm không nên quả quyết tình cảm giữa hắn và đường ca dễ dàng như vậy, y không hiểu, cũng chưa từng biết, chỉ dựa vào gặp mặt một lần mà nói gã nguy hiểm thì thật sự là quá hấp tấp rồi.
Thấy An Thiếu Du nhíu mày, Chanh Âm tự biết hắn không tin mình, cũng không nói gì nữa, việc này chỉ có thể chờ thời gian chứng minh thôi.
Y nhanh chóng nói sang chuyện khác, kéo cánh tay An Thiếu Du dùng giọng năn nỉ nói: “Thiếu Du, ta có thể rời khỏi ngươi một ngày được không?”
“Muốn đi đâu?”
Bởi vì biểu hiện hài lòng lâu nay của Chanh Âm, cho nên An Thiếu Du đã không còn nghi ngờ y sẽ rời khỏi mình, mỗi lần y muốn đi đâu, đều là có chuyện cần làm.
“Gặp cha mẹ ta, ta đứa con bất hiếu này đã mười năm chưa gặp họ rồi...”
An Thiếu Du nghe vậy ngẩn ra, quay sang trông thấy gương mặt tươi cười của Chanh Âm phủ kín một tầng khổ tâm và bất đắc dĩ, cũng biết không tiện ngăn cản, vì vậy trả lời: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị một ít hương nến, ngươi đi một mình được rồi…”
Mười năm, quả thật quá lâu rồi…
“Ừm, cảm tạ.”
...
Ngày thứ hai, An Thiếu Du nói lời giữ lời, sáng sớm đã phái người chuẩn bị tốt hương nến cho Chanh Âm, còn có cả xe ngựa, Chanh Âm một buổi sớm này cũng không kinh động đến bao nhiêu người đã rời khỏi An phủ, đi đến mộ phần của cha mẹ mình.
Rất lâu trước đây, phụ thân Chanh Âm vì công việc mà phải đến nơi khác tuần tra, trên đường về đã gặp phải đất đá sạt lở, cả xe lẫn người đều bị chôn vùi đến chết, tin tức truyền về An phủ, An phu nhân mang thai được hai tháng chịu không nổi đả kích, phụ nhân* nguyên bản yếu đuối nên đã mang theo cốt nhục trong bụng cùng đi theo chồng. Đoạn cuộc sống kia bây giờ nghĩ lại thật đúng là như ác mộng…
*Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.
“Cha, mẹ, còn có muội muội… Tất cả mọi người đều không cần ta nữa, hu… đều không cần ta nữa… Thiếu Du ca ca…”
“Thừa Anh ngoan, đừng khóc, Thiếu Du ca ca sẽ luôn ở bên cạnh ngươi…”
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh khiến Chanh Âm sửng sốt, sau đó y lại không nhịn được cười ra tiếng: “Thì ra còn có một đoạn như vậy! Thiếu Du… Ngươi thật đúng là khả ái.”
Chanh Âm vẫn cảm thấy mình là người hiểu rõ và thương yêu An Thiếu Du nhất trên thế gian này, vô luận qua nhiều năm cũng không thay đổi.
Tất cả mọi người đều nói vị đương gia An Thiếu Du này chăm chỉ, nỗ lực, chuyên nghiệp, nhưng theo Chanh Âm thấy hắn chẳng qua chỉ là đơn thuần mà thôi, hắn nỗ lực hắn chuyên nghiệp, bởi vì hắn là đương gia An gia. An Thiếu Du là một người không giấu được tâm tư, tựa như lần đầu gặp gỡ, Chanh Âm cũng biết hắn mang theo địch ý, mà nguyên nhân hắn chán ghét mình y cũng rất rõ ràng, bởi vì phụ thân hắn nói Bản gia và Phân gia là thế bất lưỡng lập.
Hết thảy mọi thứ về An Thiếu Du đều đơn giản dễ hiểu, trước đây chỉ hơi hơi phát giác, nhưng gặp qua nhiều người nhiều nhân tình thế sự như vậy, Chanh Âm mới bỗng nhiên phát hiện ra sự thật này.
Nói về tính cách cá nhân, người như vậy tin tưởng rất có trách nhiệm, là một trượng phu có một không hai, thế nhưng đổi thành bên trong cái đại gia đình An gia phức tạp này, thì không nhất định là một chuyện tốt gì đâu!
Rein Trinh: Từ lúc edit truyện này ta rất hay gặp cái từ “hoàng thành”, thật sự cũng không hiểu rõ rốt cuộc “hoàng thành” chính xác là ở đâu, chỉ nghĩ là nó gần hoàng cung thôi. Sau một hồi nghiên cứu thì ta cũng hơi hơi mường tượng ra được, nên để ta giải thích cho mọi người dễ hình dung nha! (nếu có ai biết rồi thì đừng chê ta kiến thức nông cạn T^T)
Thứ nhất: Kinh thành là thành xây để bảo vệ kinh đô (hay còn gọi là thủ đô) thời xưa.
Thứ hai: Một kinh đô thời xưa xây dựng theo kết cấu “ba vòng thành”: Tử Cấm thành, Hoàng thành và tường thành. Đây là kiểu kinh đô của một số nước phương Đông như Trung Quốc và Việt Nam.
– Tử Cấm thành hay Cố Cung (theo cách gọi ngày nay) là vòng thành trong cùng. Bên trong Tử Cấm Thành là khu vực dành riêng cho gia đình nhà vua ở trong thành, có rất nhiều kiến trúc như cung điện, ngự thiện phòng, hậu cung, thư phòng, điện cho vua, điện cho Thái Hậu, Hoàng Hậu,…
– Hoàng thành là vòng thành thứ hai, cửa chính của Hoàng thành gọi là Ngọ Môn (nó thông qua Tử Cấm thành luôn), có chức năng bảo vệ các cung điện quan trọng nhất của triều đình và bảo vệ Tử Cấm thành, giữa Hoàng thành và Tử Cấm thành cũng có nhiều kiến trúc.
– Giữa Hoàng thành và tường thành là nơi bách tính sinh sống.
Vậy sau một hồi nhức đầu thì Hoàng Thành chính là hoàng cung… Ta cảm giác đã thông suốt nhưng cũng giống như không thông suốt…
Bởi vì là hôn lễ của chủ nhà An gia, cho nên An gia từ trên xuống dưới hầu như huy động toàn bộ nhân lực và của cải, An Kế Vũ tự mình tuyển chọn tân nương cho nhi tử, đó là hòn ngọc quý trên tay của ông chủ Thấm Viên Xuân đệ nhất lâu ở Hoàng thành – Úy Tích Nguyệt, An Thiếu Du và nàng vốn chưa từng gặp mặt, nhưng cũng không cự tuyệt hôn sự này, vì vậy An gia lập tức mời bà mối tới, đưa đến sính lễ, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ và tiệc cưới…
Chiếu theo ý muốn của An Kế Vũ, hôn lễ sẽ được tiến hành trong phủ đệ của Bản gia An gia, cũng chính là Cừ Dương thành ở Bình Châu.
Vốn An Thiếu Du cho rằng Chanh Âm sẽ không bằng lòng, thật không nghĩ đến đối phương lại sảng khoái đáp ứng, đợi Chanh Âm viết thơ cáo biệt các hảo hữu ở biên cảnh xong, đám người bọn họ liền rời khỏi nơi này, xuất phát hướng về phía Bình Châu.
Lấy tốc độ của xe ngựa, bọn họ cần thời gian hơn hai tháng để đến được Cừ Dương thành, dọc đường đi An Thiếu Du luôn chú ý đến từng tiếng nói hành động của Chanh Âm, hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng, mặc dù y vẫn đang cười đến xán lạn… Thế nhưng hắn không có nhiều thời gian để lo lắng, chuyện phiền toái theo tới sau đó càng làm cho hắn không rảnh để ý.
“Đợi tí nữa vào phòng rồi nhớ kỹ không được rời khỏi ta nửa bước.” Vừa xuống xe ngựa, Chanh Âm liền thấy An Thiếu Du lộ ra thần tình nghiêm túc băng lãnh nói.
Y gật đầu, theo sát đằng sau giống như hắn nói.
Nguyên do trong đó, Chanh Âm đương nhiên hiểu, Phân gia An gia nhân số đông đảo, trong đó không tránh khỏi có người dòm ngó vị trí đương gia mà đối với An Thiếu Du tâm tồn bất mãn*, mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng vẫn như vậy! *Tâm tồn bất mãn: không hài lòng một ai đó nhưng không nói ra mà giữ lại ở trong lòng.
Lúc hai người một trước một sau bước vào An phủ thì, dẫn tới đông đảo ánh mắt thiện ác lẫn lộn, đối với lời xì xào bàn tán của mọi người Chanh Âm cũng đã sớm đoán trước rồi.
Những điều này kỳ thật chẳng tính là cái gì, những sóng gió mà y đã trải qua trong mười năm so với những thứ này chỉ có hơn chứ không kém, bọn họ cho rằng y vẫn còn là tiểu công tử đơn thuần năm đó sao? Không phải, đã sớm không phải nữa rồi.
“Thiếu Du, ngươi thực sự rất vất vả đó!” Chanh Âm cười, ở bên tai An Thiếu Du nói nhỏ.
An Thiếu Du thật sâu liếc y một cái, không trả lời.
Hai người đang đi về phía hậu viện, bỗng nhiên một thân ảnh chắn trước mặt bọn họ, ngăn cản lối đi.
“Thiếu Du, hảo tiểu tử, ngươi rốt cục cũng quyết định thành thân rồi hả!?” Giọng nói của người tới vang dội, trên mặt đầy ý cười, một đôi mắt ưng nhanh chóng xẹt qua người Chanh Âm cuối cùng dừng lại trên người An Thiếu Du.
“Dịch Nhiên!?” Ngoài dự đoán của mọi người, An Thiếu Du thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt mới vừa nãy, thái độ đối với người nam nhân này rất thân thiện.
“Ha ha, ta rất xứng là huynh đệ đúng không? Vừa nghe nói ngươi muốn thành thân đã bỏ lại chuyện ở Hoàng thành tranh thủ thời gian trở về chúc mừng này!”
“Ngươi buông xuống công việc bên kia?” An Thiếu Du liếc mắt, “Ngươi ngoại trừ đi dạo còn có thể làm việc à?”
“Này này, không nể mặt huynh đệ chút nào sao? Ngươi!”
Nghe bọn họ nói qua nói lại, Chanh Âm lục lọi lại ký ức trước kia, mơ hồ hiểu được thân phận đối phương, gã hẳn là đường ca* của An Thiếu Du – An Dịch Nhiên, trước đây chỉ nghe An Thiếu Du nói qua cảm tình giữa hai người rất tốt, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay rốt cuộc gặp được, nhưng Chanh Âm lại có một phen cảm giác đặc biệt...
*Biểu và Đường đều là anh em họ, nhưng Đường là chỉ anh em họ và có cùng “Họ” còn Biểu chỉ là anh em họ mà thôi, không cùng “Họ”, vậy nên Biểu có thể kết hôn với nhau còn Đường thì không. (theo như bài viết của Hitsuji)
“Đường ca ngươi, ta là nói An Dịch Nhiên, gã rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa gã một chút.”
Sau khi An Dịch Nhiên rời đi, Chanh Âm bỗng nhiên nói như thế với An Thiếu Du.
An Thiếu Du nghe xong có chút khó chịu, hắn chung quy cảm thấy Chanh Âm không nên quả quyết tình cảm giữa hắn và đường ca dễ dàng như vậy, y không hiểu, cũng chưa từng biết, chỉ dựa vào gặp mặt một lần mà nói gã nguy hiểm thì thật sự là quá hấp tấp rồi.
Thấy An Thiếu Du nhíu mày, Chanh Âm tự biết hắn không tin mình, cũng không nói gì nữa, việc này chỉ có thể chờ thời gian chứng minh thôi.
Y nhanh chóng nói sang chuyện khác, kéo cánh tay An Thiếu Du dùng giọng năn nỉ nói: “Thiếu Du, ta có thể rời khỏi ngươi một ngày được không?”
“Muốn đi đâu?”
Bởi vì biểu hiện hài lòng lâu nay của Chanh Âm, cho nên An Thiếu Du đã không còn nghi ngờ y sẽ rời khỏi mình, mỗi lần y muốn đi đâu, đều là có chuyện cần làm.
“Gặp cha mẹ ta, ta đứa con bất hiếu này đã mười năm chưa gặp họ rồi...”
An Thiếu Du nghe vậy ngẩn ra, quay sang trông thấy gương mặt tươi cười của Chanh Âm phủ kín một tầng khổ tâm và bất đắc dĩ, cũng biết không tiện ngăn cản, vì vậy trả lời: “Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị một ít hương nến, ngươi đi một mình được rồi…”
Mười năm, quả thật quá lâu rồi…
“Ừm, cảm tạ.”
...
Ngày thứ hai, An Thiếu Du nói lời giữ lời, sáng sớm đã phái người chuẩn bị tốt hương nến cho Chanh Âm, còn có cả xe ngựa, Chanh Âm một buổi sớm này cũng không kinh động đến bao nhiêu người đã rời khỏi An phủ, đi đến mộ phần của cha mẹ mình.
Rất lâu trước đây, phụ thân Chanh Âm vì công việc mà phải đến nơi khác tuần tra, trên đường về đã gặp phải đất đá sạt lở, cả xe lẫn người đều bị chôn vùi đến chết, tin tức truyền về An phủ, An phu nhân mang thai được hai tháng chịu không nổi đả kích, phụ nhân* nguyên bản yếu đuối nên đã mang theo cốt nhục trong bụng cùng đi theo chồng. Đoạn cuộc sống kia bây giờ nghĩ lại thật đúng là như ác mộng…
*Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.
“Cha, mẹ, còn có muội muội… Tất cả mọi người đều không cần ta nữa, hu… đều không cần ta nữa… Thiếu Du ca ca…”
“Thừa Anh ngoan, đừng khóc, Thiếu Du ca ca sẽ luôn ở bên cạnh ngươi…”
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh khiến Chanh Âm sửng sốt, sau đó y lại không nhịn được cười ra tiếng: “Thì ra còn có một đoạn như vậy! Thiếu Du… Ngươi thật đúng là khả ái.”
Chanh Âm vẫn cảm thấy mình là người hiểu rõ và thương yêu An Thiếu Du nhất trên thế gian này, vô luận qua nhiều năm cũng không thay đổi.
Tất cả mọi người đều nói vị đương gia An Thiếu Du này chăm chỉ, nỗ lực, chuyên nghiệp, nhưng theo Chanh Âm thấy hắn chẳng qua chỉ là đơn thuần mà thôi, hắn nỗ lực hắn chuyên nghiệp, bởi vì hắn là đương gia An gia. An Thiếu Du là một người không giấu được tâm tư, tựa như lần đầu gặp gỡ, Chanh Âm cũng biết hắn mang theo địch ý, mà nguyên nhân hắn chán ghét mình y cũng rất rõ ràng, bởi vì phụ thân hắn nói Bản gia và Phân gia là thế bất lưỡng lập.
Hết thảy mọi thứ về An Thiếu Du đều đơn giản dễ hiểu, trước đây chỉ hơi hơi phát giác, nhưng gặp qua nhiều người nhiều nhân tình thế sự như vậy, Chanh Âm mới bỗng nhiên phát hiện ra sự thật này.
Nói về tính cách cá nhân, người như vậy tin tưởng rất có trách nhiệm, là một trượng phu có một không hai, thế nhưng đổi thành bên trong cái đại gia đình An gia phức tạp này, thì không nhất định là một chuyện tốt gì đâu!
Rein Trinh: Từ lúc edit truyện này ta rất hay gặp cái từ “hoàng thành”, thật sự cũng không hiểu rõ rốt cuộc “hoàng thành” chính xác là ở đâu, chỉ nghĩ là nó gần hoàng cung thôi. Sau một hồi nghiên cứu thì ta cũng hơi hơi mường tượng ra được, nên để ta giải thích cho mọi người dễ hình dung nha! (nếu có ai biết rồi thì đừng chê ta kiến thức nông cạn T^T)
Thứ nhất: Kinh thành là thành xây để bảo vệ kinh đô (hay còn gọi là thủ đô) thời xưa.
Thứ hai: Một kinh đô thời xưa xây dựng theo kết cấu “ba vòng thành”: Tử Cấm thành, Hoàng thành và tường thành. Đây là kiểu kinh đô của một số nước phương Đông như Trung Quốc và Việt Nam.
– Tử Cấm thành hay Cố Cung (theo cách gọi ngày nay) là vòng thành trong cùng. Bên trong Tử Cấm Thành là khu vực dành riêng cho gia đình nhà vua ở trong thành, có rất nhiều kiến trúc như cung điện, ngự thiện phòng, hậu cung, thư phòng, điện cho vua, điện cho Thái Hậu, Hoàng Hậu,…
– Hoàng thành là vòng thành thứ hai, cửa chính của Hoàng thành gọi là Ngọ Môn (nó thông qua Tử Cấm thành luôn), có chức năng bảo vệ các cung điện quan trọng nhất của triều đình và bảo vệ Tử Cấm thành, giữa Hoàng thành và Tử Cấm thành cũng có nhiều kiến trúc.
– Giữa Hoàng thành và tường thành là nơi bách tính sinh sống.
Vậy sau một hồi nhức đầu thì Hoàng Thành chính là hoàng cung… Ta cảm giác đã thông suốt nhưng cũng giống như không thông suốt…
Danh sách chương