“Chanh Âm, ngươi…” Mua chiếu mỏng làm gì vậy? An Thiếu Du muốn hỏi như vậy, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Chanh Âm cắt ngang.
Chỉ thấy y đặt ngón trỏ bên môi, khẽ nói: “Trước đừng hỏi, cứ đi theo ta là được rồi.”
Khuôn mặt tươi cười và giọng điệu của Chanh Âm đều làm cho An Thiếu Du bất an, trong giọng nói lãnh đạm nọ ẩn hàm một chút không nỡ, một chút buông xuôi, còn có nhè nhẹ đau thương, trăm vị pha tạp trong đó, lo lắng cực kỳ.
An Thiếu Du cắn cắn môi dưới, đè xuống nỗi hoài nghi trong lòng mà đi theo, ngày hôm nay hắn nhất định phải biết rõ ràng Chanh Âm đến tột cùng là muốn làm cái gì.
“Khụ khụ…”
Sau đó hai người đều bảo trì trầm mặc, nhưng trên đường thỉnh thoảng lại chen vào tiếng ho khan cùng với tiếng thở dốc của Chanh Âm, nhiều lần An Thiếu Du muốn tiến lên trước hỏi thăm tình trạng của y, nhưng còn chưa có hành động gì đã bị Chanh Âm phất phất tay cản lại.
Bọn họ một trước một sau bước trên đường, thời điểm lúc đi qua một đại đạo, An Thiếu Du phát hiện một chuyện khiến hắn bất mãn — thỉnh thoảng sẽ có người đi lướt qua Chanh Âm rồi quay đầu lại, sau đó ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán cũng chẳng biết là đang nói cái gì.
Đây chẳng lẽ chính là nguyên nhân mà Chanh Âm không đồng ý để cho hắn đến gần?
Có điều Chanh Âm nhìn qua dường như cũng không để bụng những chuyện này, tiếp tục thản nhiên đi, An Thiếu Du có chút an tâm trở lại, nhưng sau đó hắn lại phát hiện Chanh Âm thay đổi lộ trình, y tránh né đi trên đường lớn, chỉ chọn đường nhỏ hẻm nhỏ thưa thớt ít người lai vãng mà đi, nhưng biểu tình vẫn như cũ không hề biến đổi.
Thì ra không phải không quan tâm, mà là giấu ở trong lòng, không muốn người khác biết được mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Thiếu Du thả lỏng đi không ít, thương tiếc nhìn về phía nhân ảnh đang đi phía trước.
Không phải nên sớm nghĩ tới rồi hay sao? Chanh Âm từ nhỏ đã là một người cố chấp, nhận định cái gì rồi thì đó chính là chuyện cả đời, y nói thích An Thiếu Du, liền thực sự thích như vậy cả đời, dù cho trong đó từng có oán, từng có sầu, nhưng yêu thích thủy chung vẫn bất biến…
Hai người im lặng đi hết một đoạn đường, rời khỏi thành trấn nhai đạo, trước mặt chính là mỹ cảnh khe núi mênh mông bát ngát.
Thành Đồng Lăng khí hậu dễ chịu, phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Ẩn Hạng xuất hiện ở nơi này, An Thiếu Du đã từng nghe nói nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là tò mò vô duyên vô cớ, vì sao Chanh Âm lại dẫn hắn tới đây.
Mà Chanh Âm cũng không nói nhiều, mang theo hắn tiếp tục đi vào trong rừng núi, sau khi lại đi được một đoạn đường, hai người tới được một chỗ bí mật bên cạnh dòng suối nhỏ.
Nước chảy róc rách nhẹ nhàng mà liên tục, bóng cây loang lổ dao động mà không loạn, hiện tại đang là mùa đông mặc dù nhìn không ra biểu hiện tươi tốt, nhưng nếu tinh tế quan sát sẽ không khó để phát hiện ra nơi đây cực kì tuyệt diệu, chẳng những khiến người ta khó tìm thấy, đợi đến mùa xuân rồi chắc chắn sẽ là hoa thơm chim hót, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Tỉ mỉ quan sát bốn phía, An Thiếu Du thầm khen trong lòng Chanh Âm có thể tìm ra một chỗ tốt như thế, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, chẳng hạn như cái hố to phá hư mỹ cảm cách đó không xa, còn có bùn đất chất đống bốn phía…
“Đây là…”
An Thiếu Du đang cảm thấy kì quái, đã thấy Chanh Âm ôm cái chiếu mỏng trong ngực đi đến chỗ cái hố to kia, sau đó buông tay ra, chiếu mỏng liền giống như tờ giấy trải đều ra ở trong hố sâu tạo thành một hình ảnh hết sức quỷ dị.
“Được rồi, hoàn thành!” Chanh Âm chẳng hề để ý mà vỗ vỗ bụi đất trên tay, lúc này mới xoay người qua đối diện với An Thiếu Du, “Thiếu Du, như vầy ngươi đã hiểu chưa?”
Hiểu cái gì? Hắn không rõ.
Tựa hồ là theo bản năng mà kháng cự cái gì đó, An Thiếu Du cực lực ngăn cản mình nghĩ tới phương diện kia, hắn sững sờ nhìn Chanh Âm, trong mắt lộ vẻ mê man.
“Vẫn không rõ? Khụ khụ…”
Trong câu nói của Chanh Âm kèm theo tiếng ho khan, thân thể của y bản thân y tự biết rõ, có lẽ thật sự là tới giới hạn rồi.
“Hiểu… cái gì?” An Thiếu Du gương mặt cứng ngắc, căn bản không biết nên bày ra biểu tình như thế nào.
“Khụ khụ.” Chanh Âm che miệng, chỉ chỉ cái hầm kia nói, “Trên thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, ta hết thảy đều đã chuẩn bị xong rồi, Thiếu Du ngươi không cần lo lắng cho ta, về nhà ăn Tết đi thôi.”
Hết thảy? Chuẩn bị? Y chuẩn bị cái gì?
Mờ mịt nhìn cái hố kia, đáp án của An Thiếu Du từ từ nổi lên mặt nước… Trong lúc nhất thời, kinh hoảng, sợ hãi, hoảng hốt, các loại tình cảm tiêu cực tức thì lấp đầy nội tâm hắn.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đã vô pháp bảo trì tỉnh táo, nhưng Chanh Âm lại không thấy được, tiếp tục thản nhiên nói: “Ta nghĩ ta còn có thể kéo dài đến sang năm… Bất quá tối đa cũng chỉ đến mùa xuân năm tới.”
Lời nói Chanh Âm bình ổn, tựa hồ chuyện đang nói hoàn toàn không liên quan gì đến y, sự bình tĩnh này là y kéo dài hơn một năm trời mới luyện thành được, ở trong đêm tối không người, cũng chỉ có bản thân y hiểu rõ, là nỉ non bao nhiêu lần mới đổi lấy được thái độ không lẩn tránh cái chết của bản thân như ngày hôm nay.
“Cho nên ngươi không cần lo lắng… Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không sao cả.” Nói xong, y hướng An Thiếu Du hí mắt cười một cái, “Chẳng qua đến lúc đó phiền ngươi mang thi thể của ta đến chỗ này chôn cất là được rồi.”
“À, đặt tấm ván gỗ ở trong nhà lên mộ phần của ta, ta cũng sắp khắc xong rồi, còn có vàng mã này nọ cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu ngươi không muốn phiền toái như vậy, thì đem mấy cái đó giao cho Hâm Nhiên cũng được.”
Nghe lời y nói, An Thiếu Du nhất thời khó có thể tiêu hóa, càng về sau hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân không thể nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của y, giật giật đôi môi, hắn nhẹ phát ra tiếng nói: “Thi thể… mộ phần…?”
Cảm thấy ngữ khí của hắn có chút kỳ quái, Chanh Âm nghiêng đầu hỏi, “Ta nói này, phải chết chính là ta cũng không phải ngươi, ngươi cần gì phải có giọng điệu như vậy?”
“Chết…?”
An Thiếu Du chậm rãi ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ, không hề có chút vặn vẹo nào.
“Đúng vậy.” Chanh Âm nặng nề gật đầu một cái, sau đó chỉ vào mình nói, “Lão bản thật sự không nói với ngươi? Vậy ngươi đúng là bị lừa đến thê thảm rồi, đến bồi một người sắp chết như ta…” Nói xong, Chanh Âm thấp giọng cười khẽ, vài tiếng ho khan bất chợt xen lẫn trong đó.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của y, An Thiếu Du kéo căng khóe miệng, cuối cùng lại nở nụ cười: “Ngươi đang nói đùa đúng không? Sắp bước sang năm mới rồi… Nói cái gì mà… chết với không chết, không may mắn.”
Này cười so với khóc còn khó coi hơn, Chanh Âm không nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe ra được sự run rẩy trong lời nói của hắn.
Vì vậy y đình chỉ tươi cười, có phần nghiêm túc nhìn An Thiếu Du từng câu từng chữ nói: “Thiếu Du, đây là sự thật, ta sẽ phải chết. Có điều…”
Lời nói đến đây thì dừng lại, Chanh Âm cúi đầu lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu còn sót lại của mình đưa vào trong tay hắn, “Đây, ngươi rất thiếu tiền đúng không? Những cái này cho ngươi, ngươi mang về nhà ăn Tết đi.”
Cho rằng hắn có thể là bởi vì thiếu tiền mới không muốn trở về, Chanh Âm liền nghĩ ra biện pháp này, quan tài hảo hạng đã quyết định lúc ban đầu nay cũng không cần nữa, dù sao người sống so người chết càng cần những thứ này hơn.
Chỉ thấy y đặt ngón trỏ bên môi, khẽ nói: “Trước đừng hỏi, cứ đi theo ta là được rồi.”
Khuôn mặt tươi cười và giọng điệu của Chanh Âm đều làm cho An Thiếu Du bất an, trong giọng nói lãnh đạm nọ ẩn hàm một chút không nỡ, một chút buông xuôi, còn có nhè nhẹ đau thương, trăm vị pha tạp trong đó, lo lắng cực kỳ.
An Thiếu Du cắn cắn môi dưới, đè xuống nỗi hoài nghi trong lòng mà đi theo, ngày hôm nay hắn nhất định phải biết rõ ràng Chanh Âm đến tột cùng là muốn làm cái gì.
“Khụ khụ…”
Sau đó hai người đều bảo trì trầm mặc, nhưng trên đường thỉnh thoảng lại chen vào tiếng ho khan cùng với tiếng thở dốc của Chanh Âm, nhiều lần An Thiếu Du muốn tiến lên trước hỏi thăm tình trạng của y, nhưng còn chưa có hành động gì đã bị Chanh Âm phất phất tay cản lại.
Bọn họ một trước một sau bước trên đường, thời điểm lúc đi qua một đại đạo, An Thiếu Du phát hiện một chuyện khiến hắn bất mãn — thỉnh thoảng sẽ có người đi lướt qua Chanh Âm rồi quay đầu lại, sau đó ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán cũng chẳng biết là đang nói cái gì.
Đây chẳng lẽ chính là nguyên nhân mà Chanh Âm không đồng ý để cho hắn đến gần?
Có điều Chanh Âm nhìn qua dường như cũng không để bụng những chuyện này, tiếp tục thản nhiên đi, An Thiếu Du có chút an tâm trở lại, nhưng sau đó hắn lại phát hiện Chanh Âm thay đổi lộ trình, y tránh né đi trên đường lớn, chỉ chọn đường nhỏ hẻm nhỏ thưa thớt ít người lai vãng mà đi, nhưng biểu tình vẫn như cũ không hề biến đổi.
Thì ra không phải không quan tâm, mà là giấu ở trong lòng, không muốn người khác biết được mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Thiếu Du thả lỏng đi không ít, thương tiếc nhìn về phía nhân ảnh đang đi phía trước.
Không phải nên sớm nghĩ tới rồi hay sao? Chanh Âm từ nhỏ đã là một người cố chấp, nhận định cái gì rồi thì đó chính là chuyện cả đời, y nói thích An Thiếu Du, liền thực sự thích như vậy cả đời, dù cho trong đó từng có oán, từng có sầu, nhưng yêu thích thủy chung vẫn bất biến…
Hai người im lặng đi hết một đoạn đường, rời khỏi thành trấn nhai đạo, trước mặt chính là mỹ cảnh khe núi mênh mông bát ngát.
Thành Đồng Lăng khí hậu dễ chịu, phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Ẩn Hạng xuất hiện ở nơi này, An Thiếu Du đã từng nghe nói nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là tò mò vô duyên vô cớ, vì sao Chanh Âm lại dẫn hắn tới đây.
Mà Chanh Âm cũng không nói nhiều, mang theo hắn tiếp tục đi vào trong rừng núi, sau khi lại đi được một đoạn đường, hai người tới được một chỗ bí mật bên cạnh dòng suối nhỏ.
Nước chảy róc rách nhẹ nhàng mà liên tục, bóng cây loang lổ dao động mà không loạn, hiện tại đang là mùa đông mặc dù nhìn không ra biểu hiện tươi tốt, nhưng nếu tinh tế quan sát sẽ không khó để phát hiện ra nơi đây cực kì tuyệt diệu, chẳng những khiến người ta khó tìm thấy, đợi đến mùa xuân rồi chắc chắn sẽ là hoa thơm chim hót, cảnh vật tràn đầy sức sống.
Tỉ mỉ quan sát bốn phía, An Thiếu Du thầm khen trong lòng Chanh Âm có thể tìm ra một chỗ tốt như thế, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, chẳng hạn như cái hố to phá hư mỹ cảm cách đó không xa, còn có bùn đất chất đống bốn phía…
“Đây là…”
An Thiếu Du đang cảm thấy kì quái, đã thấy Chanh Âm ôm cái chiếu mỏng trong ngực đi đến chỗ cái hố to kia, sau đó buông tay ra, chiếu mỏng liền giống như tờ giấy trải đều ra ở trong hố sâu tạo thành một hình ảnh hết sức quỷ dị.
“Được rồi, hoàn thành!” Chanh Âm chẳng hề để ý mà vỗ vỗ bụi đất trên tay, lúc này mới xoay người qua đối diện với An Thiếu Du, “Thiếu Du, như vầy ngươi đã hiểu chưa?”
Hiểu cái gì? Hắn không rõ.
Tựa hồ là theo bản năng mà kháng cự cái gì đó, An Thiếu Du cực lực ngăn cản mình nghĩ tới phương diện kia, hắn sững sờ nhìn Chanh Âm, trong mắt lộ vẻ mê man.
“Vẫn không rõ? Khụ khụ…”
Trong câu nói của Chanh Âm kèm theo tiếng ho khan, thân thể của y bản thân y tự biết rõ, có lẽ thật sự là tới giới hạn rồi.
“Hiểu… cái gì?” An Thiếu Du gương mặt cứng ngắc, căn bản không biết nên bày ra biểu tình như thế nào.
“Khụ khụ.” Chanh Âm che miệng, chỉ chỉ cái hầm kia nói, “Trên thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, ta hết thảy đều đã chuẩn bị xong rồi, Thiếu Du ngươi không cần lo lắng cho ta, về nhà ăn Tết đi thôi.”
Hết thảy? Chuẩn bị? Y chuẩn bị cái gì?
Mờ mịt nhìn cái hố kia, đáp án của An Thiếu Du từ từ nổi lên mặt nước… Trong lúc nhất thời, kinh hoảng, sợ hãi, hoảng hốt, các loại tình cảm tiêu cực tức thì lấp đầy nội tâm hắn.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đã vô pháp bảo trì tỉnh táo, nhưng Chanh Âm lại không thấy được, tiếp tục thản nhiên nói: “Ta nghĩ ta còn có thể kéo dài đến sang năm… Bất quá tối đa cũng chỉ đến mùa xuân năm tới.”
Lời nói Chanh Âm bình ổn, tựa hồ chuyện đang nói hoàn toàn không liên quan gì đến y, sự bình tĩnh này là y kéo dài hơn một năm trời mới luyện thành được, ở trong đêm tối không người, cũng chỉ có bản thân y hiểu rõ, là nỉ non bao nhiêu lần mới đổi lấy được thái độ không lẩn tránh cái chết của bản thân như ngày hôm nay.
“Cho nên ngươi không cần lo lắng… Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không sao cả.” Nói xong, y hướng An Thiếu Du hí mắt cười một cái, “Chẳng qua đến lúc đó phiền ngươi mang thi thể của ta đến chỗ này chôn cất là được rồi.”
“À, đặt tấm ván gỗ ở trong nhà lên mộ phần của ta, ta cũng sắp khắc xong rồi, còn có vàng mã này nọ cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu ngươi không muốn phiền toái như vậy, thì đem mấy cái đó giao cho Hâm Nhiên cũng được.”
Nghe lời y nói, An Thiếu Du nhất thời khó có thể tiêu hóa, càng về sau hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân không thể nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của y, giật giật đôi môi, hắn nhẹ phát ra tiếng nói: “Thi thể… mộ phần…?”
Cảm thấy ngữ khí của hắn có chút kỳ quái, Chanh Âm nghiêng đầu hỏi, “Ta nói này, phải chết chính là ta cũng không phải ngươi, ngươi cần gì phải có giọng điệu như vậy?”
“Chết…?”
An Thiếu Du chậm rãi ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ, không hề có chút vặn vẹo nào.
“Đúng vậy.” Chanh Âm nặng nề gật đầu một cái, sau đó chỉ vào mình nói, “Lão bản thật sự không nói với ngươi? Vậy ngươi đúng là bị lừa đến thê thảm rồi, đến bồi một người sắp chết như ta…” Nói xong, Chanh Âm thấp giọng cười khẽ, vài tiếng ho khan bất chợt xen lẫn trong đó.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của y, An Thiếu Du kéo căng khóe miệng, cuối cùng lại nở nụ cười: “Ngươi đang nói đùa đúng không? Sắp bước sang năm mới rồi… Nói cái gì mà… chết với không chết, không may mắn.”
Này cười so với khóc còn khó coi hơn, Chanh Âm không nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe ra được sự run rẩy trong lời nói của hắn.
Vì vậy y đình chỉ tươi cười, có phần nghiêm túc nhìn An Thiếu Du từng câu từng chữ nói: “Thiếu Du, đây là sự thật, ta sẽ phải chết. Có điều…”
Lời nói đến đây thì dừng lại, Chanh Âm cúi đầu lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu còn sót lại của mình đưa vào trong tay hắn, “Đây, ngươi rất thiếu tiền đúng không? Những cái này cho ngươi, ngươi mang về nhà ăn Tết đi.”
Cho rằng hắn có thể là bởi vì thiếu tiền mới không muốn trở về, Chanh Âm liền nghĩ ra biện pháp này, quan tài hảo hạng đã quyết định lúc ban đầu nay cũng không cần nữa, dù sao người sống so người chết càng cần những thứ này hơn.
Danh sách chương