Nhìn ngân lượng trước mắt, An Thiếu Du chẳng biết phải làm sao, lại ngẩng đầu nhìn tiếu nhan của Chanh Âm, tựa hồ so với trước kia càng tiều tụy hơn vài phần, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Chanh Âm, hắn mới giật mình phát giác, đôi bàn tay thiếu gia trơn nhẵn đầy đặn lúc trước đã sớm không còn tồn tại nữa, gầy như que củi không nói, trên ngón tay còn nhiều hơn mấy vết thương thật nhỏ, thô ráp đến đáng giận.
Vì sao lại không chú ý tới sớm một chút chứ? Dưới sự ân hận, An Thiếu Du không nhịn được cúi đầu xuống, đem hai tay Chanh Âm cùng với những tờ ngân phiếu kia toàn bộ ôm vào trong ngực, thật lâu không nói gì.
“Thiếu Du? Thiếu…”
Chanh Âm không hiểu ra làm sao còn đang muốn hỏi, lại phát hiện trên mu bàn tay của mình trượt xuống một giọt nước, trong suốt ấm áp, rơi vào trên mu bàn tay, cũng chảy vào trong tim của y.
Hắn đang khóc, khóc cái gì chứ? Khóc mệnh của y không còn bao lâu nữa? Hay là đang cảm tạ y lưu lại ngân lượng?
Chanh Âm không rõ.
Mà bởi vì nước mắt cùng với sự trầm mặc của An Thiếu Du, bầu không khí trở nên hết sức áp lực, ngay cả Chanh Âm thật vất vả mới thoát khỏi sự sợ hãi đối với tử vong cũng bắt đầu nổi lên chút sầu não, chẳng qua y không có theo đó mà rơi lệ, chỉ là sau khi hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa giương lên khóe miệng.
“Khóc cái gì nha? Không có gì đáng khóc hết, đây là số mệnh.” Chanh Âm nói xong thật sâu thở dài một cái, “Cho nên Thiếu Du, ngươi vẫn là nên cầm ngân lượng quay trở về đi thôi.”
An Thiếu Du mím môi, thấp giọng hỏi: “Làm sao… có thể như vậy được?” Thanh âm của hắn bởi vì khóc mà càng lộ vẻ khàn khàn khủng bố, thế nhưng Chanh Âm lại có thể cảm nhận được sự lo lắng ân cần bên trong lời nói.
Trời cao đối đãi với y không tệ, trước khi chết cư nhiên còn có thể gặp được một người tốt như vậy, y mãn nguyện rồi.
Chanh Âm mỉm cười đem ngân phiếu nhét vào trong tay An Thiếu Du, sau đó giãy ra khỏi tay hắn, vừa nói vừa đi về hướng nội thành, “Đi thôi, nên trở về rồi, ta dọc đường cùng ngươi nói.”
Có câu này của y, An Thiếu Du không đi theo phía sau nữa, mà là đứng bên cạnh y, cẩn thận lắng nghe ngọn nguồn mọi chuyện.
Chanh Âm cũng nói lời giữ lời, trên đường đi liền đơn giản nói một chút về tình trạng của mình: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, thân thể của những người làm nghề này như bọn ta sớm đã không tốt, hàng đêm thị nhân, bên trong đã sớm bị phá hủy, nếu không hảo hảo điều trị, teo sớm là chuyện cực kỳ bình thường.”
“Mà ta thì, bởi vì cùng với chủ nhân trước kia xảy ra một vài, ừm… việc nhỏ, tiếp đó trời xui đất khiến làm sao mà bệnh tình lại tăng thêm, về sau nữa thì thành ra như bây giờ.”
Chủ nhân trước kia… là hắn, là An Thiếu Du!
Vừa nghe y nói như vậy, An Thiếu Du âm thầm nắm thật chặt hai tay, chỉ thiếu chút nữa đem tay bấm đến bật máu.
“Vậy ngươi vì sao… vì sao không nói với chủ nhân của ngươi?” Đè nén tâm tình, An Thiếu Du tận lực bình ổn hỏi, “Nếu là do hắn làm hại ngươi, ngươi nên đòi hắn hoàn lại mới đúng.”
“Ai… Trên đời này, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không là của ngươi thì dù cho có cưỡng ép cũng cầu không được, chủ nhân kia của ta là loại thứ hai, coi như là có nói với hắn đi, nói không chừng hắn còn tưởng ta bịa chuyện lừa gạt hắn nữa đó chứ.”
Không phải Chanh Âm đa tâm, mà là trải qua một thời gian sống chung, y hiểu được ở trong lòng An Thiếu Du, thành tín (lòng tin tưởng) của hắn tựa hồ vào mười năm trước đã sớm dùng hết sạch rồi.
“Huống chi khi đó người ta còn đang muốn kết hôn, ta tội gì phải khiến hắn hỉ sự biến thành tang sự chứ?”
Thờ ơ nhún vai một cái, đối với chuyện này, Chanh Âm sớm đã thông suốt rồi.
“Vậy nếu như… nếu như hắn thực sự thích ngươi…”
“Cái gì?” Chanh Âm nghe vậy, hai tay kề sát vào khuôn mặt, lộ ra vẻ kinh ngạc khoa trương, “Thiếu Du, đừng nói mấy lời vô căn cứ như vậy nữa, dù cho mặt trời có mọc ở đằng Tây, hắn cũng không thể nào thích ta đâu.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Ha ha, Thiếu Du, ngươi không nên miễn cưỡng nữa, sự thật không thể thay đổi được đâu.” Nói xong, Chanh Âm nhẹ nhàng thở dài, tiếp đó lộ ra vẻ mặt thương tiếc hấp dẫn tầm mắt An Thiếu Du, khiến hắn không thể thoát ra được.
“Bất quá, nếu có thể… Ta thật đúng là muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng của ta bây giờ.”
“… Ngươi muốn hắn?”
“Hắc hắc.” Chanh Âm le lưỡi, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, “Muốn, muốn nhìn thấy dáng vẻ hối hận của hắn.”
“Hối hận?”
“Đúng, chủ nhân kia của ta là một hiếu tử vô cùng đơn thuần, dù cho hắn không thích ta, nhưng thấy ta như vậy vẫn sẽ nảy sinh đồng tình, sau đó hối hận lúc trước đã đối với ta như vậy.”
An Thiếu Du không thể phủ nhận, Chanh Âm hiểu rõ hắn hơn bất luận kẻ nào, thậm chí có thể ngay cả phụ thân hắn cũng không biết được những suy nghĩ thật sự trong nội tâm của con trai mình, nhưng Chanh Âm luôn luôn có thể nắm giữ được một cách thấu triệt rõ ràng.
“Nhưng mà, vẫn là quên đi.” Chanh Âm tiếp tục lời nói, ngữ khí ẩn hàm một chút bất đắc dĩ, “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*… An Thiếu Du a An Thiếu Du, đời này, ta tạm tha ngươi một lần!” Nói xong, y hướng phía bầu trời cười một tiếng, tựa hồ với một tiếng cười này, đem hết thảy ân oán tình cừu đều hóa thành cát bụi.
*Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: lời người sắp chết là lời nói thành thật.
“Chanh…”
“Kỳ thực sinh tử do mệnh, tất cả đều không thể tránh khỏi.” Chanh Âm cắt ngang An Thiếu Du, tự mình nói chuyện, y cũng không phải là muốn nói cho hắn nghe, chỉ là bỗng dưng cảm khái, kìm lòng không đậu mà thôi.
“Dữ tử giai lão, sinh tử tương hứa* trên thế gian không có duyên với ta. Ta nha chỉ là một tên hề nho nhỏ mà thôi, ai… trọn đời túng thiếu chẳng qua chợt bừng tỉnh như giấc mộng, tái hồi đầu đã là thiên thượng nhân gian.”
*Dữ tử giai lão, sinh tử tương hứa: cùng nhau bạc đầu, sống chết có nhau.
Vì sao lại không chú ý tới sớm một chút chứ? Dưới sự ân hận, An Thiếu Du không nhịn được cúi đầu xuống, đem hai tay Chanh Âm cùng với những tờ ngân phiếu kia toàn bộ ôm vào trong ngực, thật lâu không nói gì.
“Thiếu Du? Thiếu…”
Chanh Âm không hiểu ra làm sao còn đang muốn hỏi, lại phát hiện trên mu bàn tay của mình trượt xuống một giọt nước, trong suốt ấm áp, rơi vào trên mu bàn tay, cũng chảy vào trong tim của y.
Hắn đang khóc, khóc cái gì chứ? Khóc mệnh của y không còn bao lâu nữa? Hay là đang cảm tạ y lưu lại ngân lượng?
Chanh Âm không rõ.
Mà bởi vì nước mắt cùng với sự trầm mặc của An Thiếu Du, bầu không khí trở nên hết sức áp lực, ngay cả Chanh Âm thật vất vả mới thoát khỏi sự sợ hãi đối với tử vong cũng bắt đầu nổi lên chút sầu não, chẳng qua y không có theo đó mà rơi lệ, chỉ là sau khi hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa giương lên khóe miệng.
“Khóc cái gì nha? Không có gì đáng khóc hết, đây là số mệnh.” Chanh Âm nói xong thật sâu thở dài một cái, “Cho nên Thiếu Du, ngươi vẫn là nên cầm ngân lượng quay trở về đi thôi.”
An Thiếu Du mím môi, thấp giọng hỏi: “Làm sao… có thể như vậy được?” Thanh âm của hắn bởi vì khóc mà càng lộ vẻ khàn khàn khủng bố, thế nhưng Chanh Âm lại có thể cảm nhận được sự lo lắng ân cần bên trong lời nói.
Trời cao đối đãi với y không tệ, trước khi chết cư nhiên còn có thể gặp được một người tốt như vậy, y mãn nguyện rồi.
Chanh Âm mỉm cười đem ngân phiếu nhét vào trong tay An Thiếu Du, sau đó giãy ra khỏi tay hắn, vừa nói vừa đi về hướng nội thành, “Đi thôi, nên trở về rồi, ta dọc đường cùng ngươi nói.”
Có câu này của y, An Thiếu Du không đi theo phía sau nữa, mà là đứng bên cạnh y, cẩn thận lắng nghe ngọn nguồn mọi chuyện.
Chanh Âm cũng nói lời giữ lời, trên đường đi liền đơn giản nói một chút về tình trạng của mình: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, thân thể của những người làm nghề này như bọn ta sớm đã không tốt, hàng đêm thị nhân, bên trong đã sớm bị phá hủy, nếu không hảo hảo điều trị, teo sớm là chuyện cực kỳ bình thường.”
“Mà ta thì, bởi vì cùng với chủ nhân trước kia xảy ra một vài, ừm… việc nhỏ, tiếp đó trời xui đất khiến làm sao mà bệnh tình lại tăng thêm, về sau nữa thì thành ra như bây giờ.”
Chủ nhân trước kia… là hắn, là An Thiếu Du!
Vừa nghe y nói như vậy, An Thiếu Du âm thầm nắm thật chặt hai tay, chỉ thiếu chút nữa đem tay bấm đến bật máu.
“Vậy ngươi vì sao… vì sao không nói với chủ nhân của ngươi?” Đè nén tâm tình, An Thiếu Du tận lực bình ổn hỏi, “Nếu là do hắn làm hại ngươi, ngươi nên đòi hắn hoàn lại mới đúng.”
“Ai… Trên đời này, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không là của ngươi thì dù cho có cưỡng ép cũng cầu không được, chủ nhân kia của ta là loại thứ hai, coi như là có nói với hắn đi, nói không chừng hắn còn tưởng ta bịa chuyện lừa gạt hắn nữa đó chứ.”
Không phải Chanh Âm đa tâm, mà là trải qua một thời gian sống chung, y hiểu được ở trong lòng An Thiếu Du, thành tín (lòng tin tưởng) của hắn tựa hồ vào mười năm trước đã sớm dùng hết sạch rồi.
“Huống chi khi đó người ta còn đang muốn kết hôn, ta tội gì phải khiến hắn hỉ sự biến thành tang sự chứ?”
Thờ ơ nhún vai một cái, đối với chuyện này, Chanh Âm sớm đã thông suốt rồi.
“Vậy nếu như… nếu như hắn thực sự thích ngươi…”
“Cái gì?” Chanh Âm nghe vậy, hai tay kề sát vào khuôn mặt, lộ ra vẻ kinh ngạc khoa trương, “Thiếu Du, đừng nói mấy lời vô căn cứ như vậy nữa, dù cho mặt trời có mọc ở đằng Tây, hắn cũng không thể nào thích ta đâu.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Ha ha, Thiếu Du, ngươi không nên miễn cưỡng nữa, sự thật không thể thay đổi được đâu.” Nói xong, Chanh Âm nhẹ nhàng thở dài, tiếp đó lộ ra vẻ mặt thương tiếc hấp dẫn tầm mắt An Thiếu Du, khiến hắn không thể thoát ra được.
“Bất quá, nếu có thể… Ta thật đúng là muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng của ta bây giờ.”
“… Ngươi muốn hắn?”
“Hắc hắc.” Chanh Âm le lưỡi, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, “Muốn, muốn nhìn thấy dáng vẻ hối hận của hắn.”
“Hối hận?”
“Đúng, chủ nhân kia của ta là một hiếu tử vô cùng đơn thuần, dù cho hắn không thích ta, nhưng thấy ta như vậy vẫn sẽ nảy sinh đồng tình, sau đó hối hận lúc trước đã đối với ta như vậy.”
An Thiếu Du không thể phủ nhận, Chanh Âm hiểu rõ hắn hơn bất luận kẻ nào, thậm chí có thể ngay cả phụ thân hắn cũng không biết được những suy nghĩ thật sự trong nội tâm của con trai mình, nhưng Chanh Âm luôn luôn có thể nắm giữ được một cách thấu triệt rõ ràng.
“Nhưng mà, vẫn là quên đi.” Chanh Âm tiếp tục lời nói, ngữ khí ẩn hàm một chút bất đắc dĩ, “Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*… An Thiếu Du a An Thiếu Du, đời này, ta tạm tha ngươi một lần!” Nói xong, y hướng phía bầu trời cười một tiếng, tựa hồ với một tiếng cười này, đem hết thảy ân oán tình cừu đều hóa thành cát bụi.
*Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện: lời người sắp chết là lời nói thành thật.
“Chanh…”
“Kỳ thực sinh tử do mệnh, tất cả đều không thể tránh khỏi.” Chanh Âm cắt ngang An Thiếu Du, tự mình nói chuyện, y cũng không phải là muốn nói cho hắn nghe, chỉ là bỗng dưng cảm khái, kìm lòng không đậu mà thôi.
“Dữ tử giai lão, sinh tử tương hứa* trên thế gian không có duyên với ta. Ta nha chỉ là một tên hề nho nhỏ mà thôi, ai… trọn đời túng thiếu chẳng qua chợt bừng tỉnh như giấc mộng, tái hồi đầu đã là thiên thượng nhân gian.”
*Dữ tử giai lão, sinh tử tương hứa: cùng nhau bạc đầu, sống chết có nhau.
Danh sách chương