Nếu như nói trước đây đối với bệnh tình của Chanh Âm vẫn còn mông lung mơ hồ, thì tình hình Chanh Âm dọc đường quay trở về không thể nghi ngờ đã khiến An Thiếu Du hoàn toàn thanh tỉnh.
Đi tới đi lui chỉ có vài dặm, Chanh Âm lại đi cũng không xong, được nửa đường đã mệt mỏi thở hồng hộc, An Thiếu Du nói muốn cõng y trở về, lại bị y khéo léo cự tuyệt, nhưng vừa đi được một lát, thân thể Chanh Âm đã chịu không thấu cư nhiên cứ như vậy ngã xuống, nếu không phải An Thiếu Du nhanh tay lẹ mắt cấp tốc tiếp được, y lúc này nhất định là đã bệnh còn thêm thương.
Sau đó An Thiếu Du cũng không quan tâm đến sự ngăn cản của Chanh Âm nữa, cõng y sau lưng khăng khăng muốn mang y đi xem đại phu, tuy rằng Chanh Âm không muốn, nhưng cũng vô lực chống cự, tùy ý hắn cõng đi vào trong thành.
Không biết có phải do bị hoa mắt hay không, Chanh Âm đối mặt với người đang cõng mình, y chợt phát hiện hắn ngay cả bóng lưng đều cùng An Thiếu Du cơ hồ giống nhau như đúc, thật sự khiến người hoài niệm.
Nở một nụ cười thỏa mãn, Chanh Âm nghiêng mặt tựa vào trên lưng hắn, nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
Cảm giác được Chanh Âm trên lưng đã ngủ, An Thiếu Du tăng nhanh cước bộ, một lòng nhớ kỹ phải mau mau tìm đại phu, tuy rằng Chanh Âm nói là đã hết thuốc chữa, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, Chanh Âm vẫn còn hô hấp, vẫn còn nhịp tim, còn có thể hoạt động, y vẫn chưa chết, chưa chết thì còn hy vọng!
Hai người trên đường trở về có đi qua Ẩn Hạng, An Thiếu Du vốn không có ý định quay lại mà muốn chạy thẳng đến y quán, nhưng một bóng người quen thuộc ven đường đã khiến hắn dừng bước.
“Bạch đại phu!?”
Vì sao hắn lại ở chỗ này? Lá thư kia mới vừa gửi đi không lâu, An Thiếu Du đoán chừng Bạch đại phu không kịp tới cứu Chanh Âm, nên lúc nãy mới dự tính đi y quán khác, nhưng này…
Bạch đại phu nhìn thấy An Thiếu Du vẫn là một bộ dáng diện vô biểu tình, gật đầu một cái xem như chào hỏi, tiếp đó liền đem tất cả lực chú ý đặt vào trên người Chanh Âm.
Quan sát sắc mặt của y, thử thử hô hấp, Bạch đại phu nhíu mày, “Mang y về nhà đi, hôm nay để y nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”
Nếu Bạch đại phu đã nói như vậy, An Thiếu Du đương nhiên không dám trễ nãi, lập tức chuyển hướng về phía gian nhà, mở cửa phòng liền phóng tới bên giường, Bạch đại phu đi theo phía sau bọn họ, không nói một câu tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Bạch đại phu sau khi vào nhà, nhìn quanh bốn phía một cái liền hiểu tình cảnh hiện tại của Chanh Âm, hắn tự mình rót chén nước đưa cho An Thiếu Du đang bận rộn bên giường, sau đó nhàn nhạt liếc qua Chanh Âm một cái mới lên tiếng.
“Không cần gấp gáp, để y ngủ như vậy là được rồi.”
An Thiếu Du nghe vậy lập tức xoay người, nhìn Bạch đại phu cầu khẩn nói: “Bạch đại phu, ngài y thuật cao minh, xin ngài mau cứu Chanh Âm.”
Không nghĩ tới Bạch đại phu chẳng những bất động, trái lại còn ngồi vào cái ghế bên cạnh mà thản nhiên trả lời: “Y sống không lâu, ta trước đó đã xem qua, lần này cũng trùng hợp đang đi du lịch, tính toán thời gian không sai lắm liền đến xem y một chút.”
“Ngài chẩn đoán qua? Lúc nào?” An Thiếu Du khàn giọng.
Nói như vậy, Chanh Âm nói mình sống không lâu, đó cũng là…
“Cứu đã hơn một năm trước, khi đó y vẫn còn đang bên cạnh ngươi.”
“Khi đó y cả ngày đều ở cùng ta, sao…”
Lời nói được phân nửa, An Thiếu Du im bặt, phảng phất tựa như nhớ tới cái gì, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch đại phu.
“Ngươi cũng nhớ lại rồi? Chính là mấy ngày mà y mất tích, y ở cùng với ta, ta đã xem bệnh cho y.”
Nói tới ngày hôm ấy, Bạch đại phu cũng là ký ức hãy còn mới mẻ, hắn chẳng qua tình cờ đi lòng vòng trong thành mua dược liệu, nhưng nửa đường lại bắt đầu mưa như trút nước, hắn đang muốn tìm chỗ tránh mưa, không nghĩ tới lại trông thấy Chanh Âm đã hôn mê dưới cây dương thụ ven đường, bởi vì trước đây đã gặp qua mấy lần ở trong điếm của chủ tử, hắn nhận ra được. Vì vậy không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật*, hắn mang Chanh Âm vào một khách sạn để tu dưỡng.
*Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật: thành ngữ, nghĩa là không vì phương diện tình cảm này thì cũng phải vì phương diện tình cảm kia mà trợ giúp, tha thứ.
“… Thân thể Chanh Âm vốn hư nhược, sau khi trải qua trận mưa lớn kia lại bệnh nặng một hồi, dưỡng mấy ngày mới thanh tỉnh.”
Bạch đại phu bình tĩnh kể lại sự thật, thế nhưng An Thiếu Du bên cạnh lại nghe đến toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh.
Thì ra đầu sỏ gây nên hết thảy —— chính là hắn!?
“Ta vốn tưởng rằng y xuất điếm làm việc, không nghĩ tới y lại bị ngươi mua… Cho nên sau khi tỉnh lại, ta liền nói cho y biết bệnh tình của mình, muốn y tu dưỡng cho tốt, kết quả y lựa chọn trở về bên cạnh ngươi, nói là có chuyện phải làm.”
Nói đến đây, Bạch đại phu nhìn nhìn An Thiếu Du, suy nghĩ một chút sau đó lại nói: “Đại khái là muốn cùng ngươi kết thúc.”
Kết thúc?
Cho nên Chanh Âm sau khi trở về mới có nhiều thay đổi như vậy?
Y không phải muốn lần thứ hai gây sự chú ý, cũng không phải muốn lần thứ hai trở lại cuộc sống trước kia, mà là… muốn một lần thưởng thức cuối cùng, lưu lại kỷ niệm sau cùng?
An Thiếu Du run rẩy lấy tay đỡ đầu, trong lúc nhất thời choáng váng muốn nôn, hắn khi đó rốt cuộc đối với Chanh Âm đã làm cái gì đây!?
Hắn cuối cùng lựa chọn thành thân, lựa chọn lần nữa vứt bỏ y.
“Bất quá kỳ quái…” Bạch đại phu không để ý tới cảm nhận của An Thiếu Du, bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu, “Y hẳn phải được chủ tử đưa ‘tiền hưu’ chứ, nhiều bạc như vậy, mua dược liệu hoặc thức ăn tốt hơn cũng có thể kéo dài tuổi thọ của y một chút, vì sao y lại không dùng?”
“Tiền hưu?”
“Chủ tử trong điếm có một quy củ, những tiểu quan vô lao vô trợ* trước khi chết đều được nhận ‘tiền hưu’ của riêng mình, như vậy chí ít trước khi chết cũng có thể sống khoái hoạt một chút, chết xong cũng không sợ phơi thây đầu đường.” Bạch đại phu trả lời.
*Vô lao vô trợ: không còn khả năng làm gì nữa.
Nghe xong An Thiếu Du nghẹn lời, hắn nhớ rõ Chanh Âm có trở về lấy bao phục, nhưng những ngày tiếp đó hắn có thể xác định cuộc sống của Chanh Âm cực kỳ đơn giản, như vậy những ngân lượng kia đi đâu rồi…
“Khụ khụ.”
Ngay giữa lúc hai người đang trầm mặc thì, người trên giường bỗng nhiên có phản ứng, hai tiếng ho khan cực nhỏ kinh động đến An Thiếu Du.
Hắn vội vàng tiến lên trước, Bạch đại phu cũng đi tới bên giường, lúc Chanh Âm mở mắt ra, trông thấy hai gương mặt khuếch đại quen thuộc bên giường khiến y có chút kinh ngạc.
“Thiếu Du? Bạch đại phu? Các ngươi vì sao…” Y vừa nói vừa chống người dậy, An Thiếu Du ở một bên phụ đỡ lấy y.
Bạch đại phu không hỏi tới chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ trả lời: “Ta tiện đường tới thăm ngươi một chút, gần đây thế nào rồi?”
Chanh Âm cười cười, nhún vai một cái nói: “Vẫn như vậy, đã làm phiền Bạch đại phu rồi.”
“Thế nào? Chẳng lẽ vẫn còn không tính đi tìm thuốc dẫn sao?” Bạch đại phu ám chỉ mà liếc An Thiếu Du một cái.
Chanh Âm minh bạch ý tứ của hắn, vội vàng phản đối mà dứt khoát lắc đầu, “Bạch đại phu, không nên đùa giỡn, người nọ là lão bản phái tới, mỗi ngày đều là dựa vào hắn chiếu cố ta, ta làm sao có thể đòi hỏi hắn giúp ta chuyện thuốc dẫn chứ?”
“Thuốc dẫn gì? Ta đi tìm!” An Thiếu Du ngay lập tức chen vào nói.
Nghe được thuốc dẫn, hắn tựa hồ liền thấy được hy vọng, có thuốc dẫn vậy chứng tỏ Chanh Âm vẫn có thể khang phục.
Đi tới đi lui chỉ có vài dặm, Chanh Âm lại đi cũng không xong, được nửa đường đã mệt mỏi thở hồng hộc, An Thiếu Du nói muốn cõng y trở về, lại bị y khéo léo cự tuyệt, nhưng vừa đi được một lát, thân thể Chanh Âm đã chịu không thấu cư nhiên cứ như vậy ngã xuống, nếu không phải An Thiếu Du nhanh tay lẹ mắt cấp tốc tiếp được, y lúc này nhất định là đã bệnh còn thêm thương.
Sau đó An Thiếu Du cũng không quan tâm đến sự ngăn cản của Chanh Âm nữa, cõng y sau lưng khăng khăng muốn mang y đi xem đại phu, tuy rằng Chanh Âm không muốn, nhưng cũng vô lực chống cự, tùy ý hắn cõng đi vào trong thành.
Không biết có phải do bị hoa mắt hay không, Chanh Âm đối mặt với người đang cõng mình, y chợt phát hiện hắn ngay cả bóng lưng đều cùng An Thiếu Du cơ hồ giống nhau như đúc, thật sự khiến người hoài niệm.
Nở một nụ cười thỏa mãn, Chanh Âm nghiêng mặt tựa vào trên lưng hắn, nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
Cảm giác được Chanh Âm trên lưng đã ngủ, An Thiếu Du tăng nhanh cước bộ, một lòng nhớ kỹ phải mau mau tìm đại phu, tuy rằng Chanh Âm nói là đã hết thuốc chữa, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, Chanh Âm vẫn còn hô hấp, vẫn còn nhịp tim, còn có thể hoạt động, y vẫn chưa chết, chưa chết thì còn hy vọng!
Hai người trên đường trở về có đi qua Ẩn Hạng, An Thiếu Du vốn không có ý định quay lại mà muốn chạy thẳng đến y quán, nhưng một bóng người quen thuộc ven đường đã khiến hắn dừng bước.
“Bạch đại phu!?”
Vì sao hắn lại ở chỗ này? Lá thư kia mới vừa gửi đi không lâu, An Thiếu Du đoán chừng Bạch đại phu không kịp tới cứu Chanh Âm, nên lúc nãy mới dự tính đi y quán khác, nhưng này…
Bạch đại phu nhìn thấy An Thiếu Du vẫn là một bộ dáng diện vô biểu tình, gật đầu một cái xem như chào hỏi, tiếp đó liền đem tất cả lực chú ý đặt vào trên người Chanh Âm.
Quan sát sắc mặt của y, thử thử hô hấp, Bạch đại phu nhíu mày, “Mang y về nhà đi, hôm nay để y nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”
Nếu Bạch đại phu đã nói như vậy, An Thiếu Du đương nhiên không dám trễ nãi, lập tức chuyển hướng về phía gian nhà, mở cửa phòng liền phóng tới bên giường, Bạch đại phu đi theo phía sau bọn họ, không nói một câu tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Bạch đại phu sau khi vào nhà, nhìn quanh bốn phía một cái liền hiểu tình cảnh hiện tại của Chanh Âm, hắn tự mình rót chén nước đưa cho An Thiếu Du đang bận rộn bên giường, sau đó nhàn nhạt liếc qua Chanh Âm một cái mới lên tiếng.
“Không cần gấp gáp, để y ngủ như vậy là được rồi.”
An Thiếu Du nghe vậy lập tức xoay người, nhìn Bạch đại phu cầu khẩn nói: “Bạch đại phu, ngài y thuật cao minh, xin ngài mau cứu Chanh Âm.”
Không nghĩ tới Bạch đại phu chẳng những bất động, trái lại còn ngồi vào cái ghế bên cạnh mà thản nhiên trả lời: “Y sống không lâu, ta trước đó đã xem qua, lần này cũng trùng hợp đang đi du lịch, tính toán thời gian không sai lắm liền đến xem y một chút.”
“Ngài chẩn đoán qua? Lúc nào?” An Thiếu Du khàn giọng.
Nói như vậy, Chanh Âm nói mình sống không lâu, đó cũng là…
“Cứu đã hơn một năm trước, khi đó y vẫn còn đang bên cạnh ngươi.”
“Khi đó y cả ngày đều ở cùng ta, sao…”
Lời nói được phân nửa, An Thiếu Du im bặt, phảng phất tựa như nhớ tới cái gì, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch đại phu.
“Ngươi cũng nhớ lại rồi? Chính là mấy ngày mà y mất tích, y ở cùng với ta, ta đã xem bệnh cho y.”
Nói tới ngày hôm ấy, Bạch đại phu cũng là ký ức hãy còn mới mẻ, hắn chẳng qua tình cờ đi lòng vòng trong thành mua dược liệu, nhưng nửa đường lại bắt đầu mưa như trút nước, hắn đang muốn tìm chỗ tránh mưa, không nghĩ tới lại trông thấy Chanh Âm đã hôn mê dưới cây dương thụ ven đường, bởi vì trước đây đã gặp qua mấy lần ở trong điếm của chủ tử, hắn nhận ra được. Vì vậy không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật*, hắn mang Chanh Âm vào một khách sạn để tu dưỡng.
*Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật: thành ngữ, nghĩa là không vì phương diện tình cảm này thì cũng phải vì phương diện tình cảm kia mà trợ giúp, tha thứ.
“… Thân thể Chanh Âm vốn hư nhược, sau khi trải qua trận mưa lớn kia lại bệnh nặng một hồi, dưỡng mấy ngày mới thanh tỉnh.”
Bạch đại phu bình tĩnh kể lại sự thật, thế nhưng An Thiếu Du bên cạnh lại nghe đến toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh.
Thì ra đầu sỏ gây nên hết thảy —— chính là hắn!?
“Ta vốn tưởng rằng y xuất điếm làm việc, không nghĩ tới y lại bị ngươi mua… Cho nên sau khi tỉnh lại, ta liền nói cho y biết bệnh tình của mình, muốn y tu dưỡng cho tốt, kết quả y lựa chọn trở về bên cạnh ngươi, nói là có chuyện phải làm.”
Nói đến đây, Bạch đại phu nhìn nhìn An Thiếu Du, suy nghĩ một chút sau đó lại nói: “Đại khái là muốn cùng ngươi kết thúc.”
Kết thúc?
Cho nên Chanh Âm sau khi trở về mới có nhiều thay đổi như vậy?
Y không phải muốn lần thứ hai gây sự chú ý, cũng không phải muốn lần thứ hai trở lại cuộc sống trước kia, mà là… muốn một lần thưởng thức cuối cùng, lưu lại kỷ niệm sau cùng?
An Thiếu Du run rẩy lấy tay đỡ đầu, trong lúc nhất thời choáng váng muốn nôn, hắn khi đó rốt cuộc đối với Chanh Âm đã làm cái gì đây!?
Hắn cuối cùng lựa chọn thành thân, lựa chọn lần nữa vứt bỏ y.
“Bất quá kỳ quái…” Bạch đại phu không để ý tới cảm nhận của An Thiếu Du, bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu, “Y hẳn phải được chủ tử đưa ‘tiền hưu’ chứ, nhiều bạc như vậy, mua dược liệu hoặc thức ăn tốt hơn cũng có thể kéo dài tuổi thọ của y một chút, vì sao y lại không dùng?”
“Tiền hưu?”
“Chủ tử trong điếm có một quy củ, những tiểu quan vô lao vô trợ* trước khi chết đều được nhận ‘tiền hưu’ của riêng mình, như vậy chí ít trước khi chết cũng có thể sống khoái hoạt một chút, chết xong cũng không sợ phơi thây đầu đường.” Bạch đại phu trả lời.
*Vô lao vô trợ: không còn khả năng làm gì nữa.
Nghe xong An Thiếu Du nghẹn lời, hắn nhớ rõ Chanh Âm có trở về lấy bao phục, nhưng những ngày tiếp đó hắn có thể xác định cuộc sống của Chanh Âm cực kỳ đơn giản, như vậy những ngân lượng kia đi đâu rồi…
“Khụ khụ.”
Ngay giữa lúc hai người đang trầm mặc thì, người trên giường bỗng nhiên có phản ứng, hai tiếng ho khan cực nhỏ kinh động đến An Thiếu Du.
Hắn vội vàng tiến lên trước, Bạch đại phu cũng đi tới bên giường, lúc Chanh Âm mở mắt ra, trông thấy hai gương mặt khuếch đại quen thuộc bên giường khiến y có chút kinh ngạc.
“Thiếu Du? Bạch đại phu? Các ngươi vì sao…” Y vừa nói vừa chống người dậy, An Thiếu Du ở một bên phụ đỡ lấy y.
Bạch đại phu không hỏi tới chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ trả lời: “Ta tiện đường tới thăm ngươi một chút, gần đây thế nào rồi?”
Chanh Âm cười cười, nhún vai một cái nói: “Vẫn như vậy, đã làm phiền Bạch đại phu rồi.”
“Thế nào? Chẳng lẽ vẫn còn không tính đi tìm thuốc dẫn sao?” Bạch đại phu ám chỉ mà liếc An Thiếu Du một cái.
Chanh Âm minh bạch ý tứ của hắn, vội vàng phản đối mà dứt khoát lắc đầu, “Bạch đại phu, không nên đùa giỡn, người nọ là lão bản phái tới, mỗi ngày đều là dựa vào hắn chiếu cố ta, ta làm sao có thể đòi hỏi hắn giúp ta chuyện thuốc dẫn chứ?”
“Thuốc dẫn gì? Ta đi tìm!” An Thiếu Du ngay lập tức chen vào nói.
Nghe được thuốc dẫn, hắn tựa hồ liền thấy được hy vọng, có thuốc dẫn vậy chứng tỏ Chanh Âm vẫn có thể khang phục.
Danh sách chương