“Ha ha… Ngươi quả nhiên còn sống.” An Dịch Nhiên quái dị cười hai tiếng, sau đó mới hạ thần đi tới, chỉ vào An Thiếu Du nói, “Nguyệt Nhi khi đó cầu xin ta tha mạng cho ngươi ta đã cảm thấy kì lạ, không nghĩ tới ngươi đúng là mạng lớn…”

Gã nói tới đây, Chanh Âm liền cau lại chân mày, có chút oán hận xen lẫn bất mãn nhìn An Dịch Nhiên —— gã thật sự là một kẻ điên.

“Nếu còn sống vậy thì càng dễ giải quyết, mau chóng giao bí phương ra đây, ta liền tạm thời bỏ qua cho hai người các ngươi, nếu không chịu…” Gã nở một nụ cười nguy hiểm, ánh mắt không có hảo ý quan sát Chanh Âm từ trên xuống dưới.

An Thiếu Du trực giác không ổn, dùng sức chống đỡ thân thể ôm lấy Chanh Âm, phẫn nộ trừng mắt hỏi lại: “Ngươi muốn làm gì?”

An Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, “Không làm gì cả, chẳng qua nhìn bộ dáng y cũng không đến nỗi quá mục nát, thỉnh thoảng vui vẻ cũng không phải là không thể.”

“Ngươi…!”

Lời lẽ trắng trợn như vậy lập tức chọc giận An Thiếu Du, hắn ra sức muốn đứng dậy đối đầu với gã, nhưng tiếc rằng thân thể còn chưa khỏi hẳn, ngay cả đứng lên cũng khó khăn vô cùng.

Chanh Âm nghe hai người bọn họ nói chuyện không cảm thấy có chút châm chọc nào, An Dịch Nhiên chấp nhất đến buồn cười, mà An Thiếu Du tức giận cũng có phần vô lý, người ta nói vậy thôi, cũng không có trở thành sự thật…

“Thiếu Du, ngươi có giao bí phương ra không?” Chanh Âm cảm thấy An Thiếu Du ôm mình càng ngày càng chặt, không khỏi có chút không thoải mái, vì vậy y trực tiếp hỏi, “Ngươi có thể thả lỏng chút được không?”

Nhưng An Thiếu Du không có nghe lời Chanh Âm, ngược lại nhìn thẳng vào mắt y, “Ta sẽ không giao ra bí phương, bởi vì đó là đồ của ngươi, ta cũng sẽ không giao ngươi ra, bởi vì…”

Lời nói dừng ở đây, An Thiếu Du không có tiếp tục, nhưng tình cảm biểu lộ trong mắt hắn lại làm cho người đứng xem chung quanh sáng hết cả mắt.

Một đám người ngơ ngác nhìn nhau, dùng nhãn thần trao đổi qua lại.

“Có thấy không? Người ta cũng thích Chanh Âm.”

“Nhưng dáng vẻ của người này…”

“Mặc dù xấu xí một chút, nhưng có tâm ý là được rồi.”

“Chính là, làm nghề này muốn tìm một chốn nương thân tốt, đó là đã khó càng thêm khó, hy vọng Chanh Âm sẽ không giống như chúng ta.”

“Đúng vậy.”

Diệu Linh ở một bên trông thấy tình cảnh này, không khỏi cong lên khóe miệng —— trực giác của hắn rất chuẩn xác, cũng biết hai người này rất có triển vọng.

Chanh Âm làm trong nghề này cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên cũng cảm nhận được phần tình cảm để lộ kia, y có chút lúng túng quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn thẳng vào tình cảm của đối phương.

Nói Chanh Âm không tự nhiên cũng được, không biết đủ cũng đúng, cứ coi như là đã hiểu rõ An Thiếu Du cũng thích y, nhưng y vẫn như cũ không muốn tiếp nhận phần tình cảm này dễ dàng như vậy, trong lòng chung quy vẫn tồn tại chút vướng mắc bất bình.

Có lẽ là thật sự sợ rồi, trải qua nhiều năm biến cố như vậy, trải qua nhiều lần quanh co khúc chiết như vậy, thậm chí thiếu chút nữa phải trả giá bằng cả tính mạng, tình cảm trải qua nhiều lần thị thị phi phi trêu đùa cũng không thể nói là không tin, nhưng trong lòng luôn khó tránh khỏi sẽ lo lắng nghĩ ngợi.

Vạn nhất An Thiếu Du đối với y chỉ có áy náy, vạn nhất hắn chỉ muốn bày tỏ sự cảm tạ đối với y, vạn nhất…

Nhân sinh vô thường, hai người nếu đã ở bên nhau, lại có quá nhiều chuyện cần bận tâm cùng suy tính, Chanh Âm cảm thấy bản thân đã không còn dư thừa sức lực như vậy, vẫn là nên ngoan ngoãn sống cô độc đến già ở Ẩn Hạng này thôi!

Bọn họ trước đó một người theo đuổi, một người khinh thường, hiện tại thay đổi rồi, giờ người kia đuổi theo, mà người này thì trốn tránh, thật không biết phải dây dưa tới khi nào.

Ngay cả Diệu Linh dõi theo bọn họ cũng muốn bóp chết người, dây dưa lằng nhằng như vầy đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì!? Nghiệt duyên!

“Này, An Dịch Nhiên, ngươi nên nhanh lên một chút!” Diệu Linh lên tiếng thúc giục, “Nếu không bắt Chanh Âm, thì chém An Thiếu Du, nhanh gọn đi!”

“Lão bản?” Đối mặt với lão bản như thế này, Chanh Âm có chút xa lạ, cũng không đoán ra dụng ý của hắn.

An Thiếu Du cũng cảm thấy có chút không bình thường, nhưng nhìn Diệu Linh không có ý tứ thu hồi lời nói, tựa hồ không phải đang đùa giỡn, lại liếc nhìn Bạch đại phu đứng bên kia, hắn cũng không có khả năng sẽ đứng ra bảo vệ, như vậy hôm nay có thể che chở cho Chanh Âm cũng chỉ có chính hắn, nhưng hắn hiện tại…

Dưới cái rống của Diệu Linh, An Dịch Nhiên cảm thấy mất hết mặt mũi, nhíu mày một cái vung tay lên ra lệnh cho bọn đại hán bắt Chanh Âm qua đây.

Chanh Âm chẳng hề sợ bọn họ, cũng không có chút mảy may né tránh, nhìn bọn họ càng ngày càng áp sát mình.

Đúng lúc này, một cánh tay chợt giữ chặt lấy Chanh Âm, y quay đầu lại, nhìn thấy An Thiếu Du cùng với vẻ mặt kiên quyết kia.

“Ngươi tốt nhất buông tay, dựa vào ngươi không gánh nổi ta đâu.” Chanh Âm cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút thì tốt hơn, “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, tốt hơn nên thành thật một chút, yên tâm, cùng lắm thì bị gì gì đó…”

Y còn chưa nói xong đã bị cấm thanh, bởi vì An Thiếu Du đem y kéo vào ngực mình, gắt gao ôm chặt, không cho y cơ hội lên tiếng lần nữa.

Bả vai rộng lớn, trống ngực mạnh mẽ, còn có cái ôm ấm áp…

Một tay ôm thân thể Chanh Âm, tay kia vồ về tóc y, mặc dù không lên tiếng, nhưng Chanh Âm rõ ràng có thể cảm thấy sự an ủi mà hắn mang đến —— ta sẽ bảo vệ ngươi.

“Ngươi…” Chanh Âm vừa mở miệng đã đỏ mắt, nhất thời nghẹn lời.

Lúc này bọn đại hán đã xông tới, nhưng đối mặt với Chanh Âm được An Thiếu Du che chở, bọn họ cũng không thể làm gì, vì vậy tự nhiên có người tiến lên kéo bọn họ ra, nhưng không biết An Thiếu Du lấy khí lực ở đâu, cư nhiên vẫn không nhúc nhích tí nào, cho dù có người véo hắn đánh hắn, đụng chạm đến mấy vết thương kia, cũng không thấy hắn mảy may buông lỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện