“Đủ rồi, buông ta ra đi…” Chanh Âm đỏ mắt, thanh âm run rẩy bán đứng tình cảm chân chính của y, “Ngươi muốn nói gì ta đều biết rồi, mau buông ra.”
Nhìn ngũ quan bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, những vết thương trên lưng lần nữa bị nứt ra, Chanh Âm trong lòng ẩn ẩn đau, trở tay đồng thời bảo vệ An Thiếu Du, chính y cũng vũng vẫy muốn rời khỏi ngực hắn.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá nhiều, ai nợ ai đã không còn quan trọng, chỉ cần biết rõ bây giờ Chanh Âm thích An Thiếu Du, mà An Thiếu Du cũng thích Chanh Âm, như vậy là đủ rồi.
Chữ tình nói cho cùng chẳng qua là hai người hai khỏa chân tâm, chính là thế gian đầy rẫy cám dỗ, khiến cho người ta bởi vì vậy mà lạc mất con tim mình, kết quả chữ tình liền bị diệt.
Chanh Âm cũng được, An Thừa Anh cũng được, y từ đầu tới cuối muốn chính là cái này, hôm nay y có được rồi, cũng thỏa mãn rồi.
Biết ý muốn của Chanh Âm, An Thiếu Du cũng không tranh luận thêm, ngược lại ôm càng chặt hơn, mặc dù bọn đại hán chung quanh không ngừng gây thêm thương tích trên người hắn, đau đớn thấu xương khiến người ta khó mà kiềm chế, nhưng những thứ này sao có thể so được với nỗi đau lần thứ hai mất đi người trong lòng.
An Thiếu Du tỉ mỉ suy nghĩ, kể từ lúc phụ mẫu Chanh Âm song song qua đời, y gần như không có được ngày nào tốt đẹp, bởi vì sự tuyệt tình cùng với chán ghét của mình đối với y, khi đó, Chanh Âm cơ hồ không còn vui vẻ tươi cười, về sau bị phụ thân mình lập mưu bán vào kỹ viện, cuộc sống lại càng thêm cực khổ lầm than, mặc dù Chanh Âm gần như không kể cho hắn nghe chuyện ở kỹ viện, nhưng nhìn thân thể đầy rẫy vết thương của y cùng với giọng điệu bất cần kia, An Thiếu Du biết, y hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
“Chúng ta… cùng nhau…” An Thiếu Du bởi vì đau đớn mà đầu đầy mồ hôi lạnh rốt cục đứt quãng lên tiếng.
Hắn ôm chặt Chanh Âm, kề vào bên tai y, hy vọng y có thể nghe được lời sám hối của mình: “Quãng đường sau này… cùng nhau đi…”
Nhân sinh dài đằng đẵng, chỉ nguyện ngươi có thể cùng ta đi hết đoạn đường này, chúng ta cùng nhau đi…
Chanh Âm nghe vậy, vành mắt vốn đỏ hồng nhất thời đau xót, khuôn mặt ngụy trang vẻ tươi cười cũng không cách nào duy trì, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Y quên mất giãy giụa, quên mất phản kháng, cứ mặc cho An Thiếu Du ôm lấy, nghe lời nói đứt quãng của hắn.
“Chanh Âm, ta không phải là… thương hại ngươi… cũng không phải là áy náy… Chính là, chính là thật sự muốn cùng với ngươi…”
Nghe thấy lời này của An Thiếu Du, Chanh Âm nước mắt càng nhiều, cũng đưa tay gắt gao ôm hắn, hai người ôm lấy nhau, An Thiếu Du lại cực lực dùng thân thể thiên sang bách khổng* của mình bảo vệ Chanh Âm không bị thương tổn.
*Thiên sang bách khổng: thương tích đầy mình, vết thương lỗ chỗ.
Trông thấy tình cảnh này, trong đám người đứng xem có người hâm mộ, có người cảm động, Hâm Nhiên cũng vì Chanh Âm có được một kết cục tốt mà cảm thấy vui mừng, hắn muốn giúp bọn họ một tay, vì vậy xoay người nhìn về phía tiểu lão bản Diệu Linh, chỉ thấy trên mặt Diệu Linh cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc này, An Dịch Nhiên ở một bên nhìn thấy hết thảy hiển nhiên là bất mãn tới cực điểm, bởi vì sự kiên trì của An Thiếu Du, gã cái gì cũng không lấy được, dưới tình thế cấp bách, gã hổn hển xông lên phía trước, quát đám đại hán kia: “Phế vật, đều là phế vật!”
Quát xong, gã giơ chân lên, dùng hết sức hướng vào lưng An Thiếu Du đá xuống.
Nhìn thấy một màn này, Chanh Âm kinh hoảng kêu to: “Không được!”
Vào thời khắc nguy cấp này, chợt một bóng người nhanh hơn một bước chắn ở trước mặt An Thiếu Du, đỡ được một kích này của An Dịch Nhiên.
“Ngươi!”
“Bạch đại phu!?”
Chanh Âm mừng rỡ, nguyên tưởng rằng Bạch đại phu sẽ không giúp đỡ, không nghĩ tới…
“Chanh Âm, không sao chứ?”
Đang lúc Bạch đại phu đối phó với An Dịch Nhiên, bên người Chanh Âm cũng đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
Chanh Âm quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc vô cùng —— Tiểu lão bản đi qua đây từ lúc nào? Diệu Linh nhìn bộ dáng sửng sốt của y, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Tình nhân ngươi cũng không sao chứ?”
Bị hỏi tới đây, Chanh Âm mới giật mình hồi thần xem xét thương thế An Thiếu Du, vết thương trên người An Thiếu Du đã có chút rạn nứt, mặc dù đau đớn nhưng cũng không tới mức trí mạng, ý thức hắn vẫn hết sức rõ ràng, dưới sự giúp đỡ của Chanh Âm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệu Linh.
“Ngươi là cố ý đem gã đến.” An Thiếu Du nói hết sức khẳng định, “Chính là muốn xem thái độ của ta đối với Chanh Âm sao?”
“Ha ha… Một nửa.” Diệu Linh cũng không giấu giếm ý tứ của hắn.
“Vậy một nửa kia là gì?” An Thiếu Du nhìn hắn hỏi.
Diệu Linh cười không đáp, ngược lại nhìn về phía Bạch đại phu đang đối phó với An Dịch Nhiên.
An Dịch Nhiên hết sức tức giận, lời lẽ trên miệng cũng thập phần quyết liệt, so sánh mà nói, Bạch đại phu bình tĩnh hơn nhiều, đem lời nói của đối phương nghe rõ từng chữ một, An Dịch Nhiên thấy thái độ của hắn càng giận hơn, lập tức ra lệnh mấy đại hán bắt hắn lại, nhưng mấy người đại hán kia dĩ nhiên có người từng bị thiệt thòi, cũng không nguyện tiến lên.
An Dịch Nhiên chưa từng tập võ, tự nhiên cũng hiểu rõ mình không phải là đối thủ của hắn, hiện tại bị người chiếm thượng phong, xem ra hắn hôm nay không chiếm được bí phương rồi.
Hung hăng trợn mắt nhìn Diệu Linh một cái, gã không cam lòng lớn tiếng nói: “Tên nam kỹ đáng chết này của ngươi, một phân tiền cũng không đáng giá, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ bọn họ cả đời sao? Ta ngay bây giờ sẽ đi phá hủy tiệm của ngươi, để cho ngươi biết thế nào là lợi hại, chúng ta đi!” Nói xong, gã liền dẫn đám đại hán rời khỏi nơi này.
Nghe lời An Dịch Nhiên để lại, An Thiếu Du cảm thấy có chút không ổn, không khỏi nhắc nhở Diệu Linh: “An gia kinh doanh tửu nghiệp, lui tới không ít quan to quý nhân, ngươi… không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Diệu Linh cười híp mắt trả lời, “Ta cũng muốn nhìn xem một chút, là ai có bản lĩnh như vậy có thể đem tiệm của nhà ta phá hủy!”
Không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, An Thiếu Du cảm thấy kỳ quái.
Mà Diệu Linh cũng không nghĩ tiếp tục giải thích, hắn phủi phủi tay nói: “Được rồi được rồi, trình diễn đến đây là kết thúc, thu dọn về nhà thôi!”
Hắn ra lệnh một tiếng, người đứng xem cũng hết sức phối hợp giải tán rời đi, mà Diệu Linh thì cùng với Chanh Âm, An Thiếu Du đi theo Bạch đại phu trở về khách sạn.
Nhìn ngũ quan bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, những vết thương trên lưng lần nữa bị nứt ra, Chanh Âm trong lòng ẩn ẩn đau, trở tay đồng thời bảo vệ An Thiếu Du, chính y cũng vũng vẫy muốn rời khỏi ngực hắn.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá nhiều, ai nợ ai đã không còn quan trọng, chỉ cần biết rõ bây giờ Chanh Âm thích An Thiếu Du, mà An Thiếu Du cũng thích Chanh Âm, như vậy là đủ rồi.
Chữ tình nói cho cùng chẳng qua là hai người hai khỏa chân tâm, chính là thế gian đầy rẫy cám dỗ, khiến cho người ta bởi vì vậy mà lạc mất con tim mình, kết quả chữ tình liền bị diệt.
Chanh Âm cũng được, An Thừa Anh cũng được, y từ đầu tới cuối muốn chính là cái này, hôm nay y có được rồi, cũng thỏa mãn rồi.
Biết ý muốn của Chanh Âm, An Thiếu Du cũng không tranh luận thêm, ngược lại ôm càng chặt hơn, mặc dù bọn đại hán chung quanh không ngừng gây thêm thương tích trên người hắn, đau đớn thấu xương khiến người ta khó mà kiềm chế, nhưng những thứ này sao có thể so được với nỗi đau lần thứ hai mất đi người trong lòng.
An Thiếu Du tỉ mỉ suy nghĩ, kể từ lúc phụ mẫu Chanh Âm song song qua đời, y gần như không có được ngày nào tốt đẹp, bởi vì sự tuyệt tình cùng với chán ghét của mình đối với y, khi đó, Chanh Âm cơ hồ không còn vui vẻ tươi cười, về sau bị phụ thân mình lập mưu bán vào kỹ viện, cuộc sống lại càng thêm cực khổ lầm than, mặc dù Chanh Âm gần như không kể cho hắn nghe chuyện ở kỹ viện, nhưng nhìn thân thể đầy rẫy vết thương của y cùng với giọng điệu bất cần kia, An Thiếu Du biết, y hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
“Chúng ta… cùng nhau…” An Thiếu Du bởi vì đau đớn mà đầu đầy mồ hôi lạnh rốt cục đứt quãng lên tiếng.
Hắn ôm chặt Chanh Âm, kề vào bên tai y, hy vọng y có thể nghe được lời sám hối của mình: “Quãng đường sau này… cùng nhau đi…”
Nhân sinh dài đằng đẵng, chỉ nguyện ngươi có thể cùng ta đi hết đoạn đường này, chúng ta cùng nhau đi…
Chanh Âm nghe vậy, vành mắt vốn đỏ hồng nhất thời đau xót, khuôn mặt ngụy trang vẻ tươi cười cũng không cách nào duy trì, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Y quên mất giãy giụa, quên mất phản kháng, cứ mặc cho An Thiếu Du ôm lấy, nghe lời nói đứt quãng của hắn.
“Chanh Âm, ta không phải là… thương hại ngươi… cũng không phải là áy náy… Chính là, chính là thật sự muốn cùng với ngươi…”
Nghe thấy lời này của An Thiếu Du, Chanh Âm nước mắt càng nhiều, cũng đưa tay gắt gao ôm hắn, hai người ôm lấy nhau, An Thiếu Du lại cực lực dùng thân thể thiên sang bách khổng* của mình bảo vệ Chanh Âm không bị thương tổn.
*Thiên sang bách khổng: thương tích đầy mình, vết thương lỗ chỗ.
Trông thấy tình cảnh này, trong đám người đứng xem có người hâm mộ, có người cảm động, Hâm Nhiên cũng vì Chanh Âm có được một kết cục tốt mà cảm thấy vui mừng, hắn muốn giúp bọn họ một tay, vì vậy xoay người nhìn về phía tiểu lão bản Diệu Linh, chỉ thấy trên mặt Diệu Linh cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc này, An Dịch Nhiên ở một bên nhìn thấy hết thảy hiển nhiên là bất mãn tới cực điểm, bởi vì sự kiên trì của An Thiếu Du, gã cái gì cũng không lấy được, dưới tình thế cấp bách, gã hổn hển xông lên phía trước, quát đám đại hán kia: “Phế vật, đều là phế vật!”
Quát xong, gã giơ chân lên, dùng hết sức hướng vào lưng An Thiếu Du đá xuống.
Nhìn thấy một màn này, Chanh Âm kinh hoảng kêu to: “Không được!”
Vào thời khắc nguy cấp này, chợt một bóng người nhanh hơn một bước chắn ở trước mặt An Thiếu Du, đỡ được một kích này của An Dịch Nhiên.
“Ngươi!”
“Bạch đại phu!?”
Chanh Âm mừng rỡ, nguyên tưởng rằng Bạch đại phu sẽ không giúp đỡ, không nghĩ tới…
“Chanh Âm, không sao chứ?”
Đang lúc Bạch đại phu đối phó với An Dịch Nhiên, bên người Chanh Âm cũng đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.
Chanh Âm quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc vô cùng —— Tiểu lão bản đi qua đây từ lúc nào? Diệu Linh nhìn bộ dáng sửng sốt của y, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Tình nhân ngươi cũng không sao chứ?”
Bị hỏi tới đây, Chanh Âm mới giật mình hồi thần xem xét thương thế An Thiếu Du, vết thương trên người An Thiếu Du đã có chút rạn nứt, mặc dù đau đớn nhưng cũng không tới mức trí mạng, ý thức hắn vẫn hết sức rõ ràng, dưới sự giúp đỡ của Chanh Âm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệu Linh.
“Ngươi là cố ý đem gã đến.” An Thiếu Du nói hết sức khẳng định, “Chính là muốn xem thái độ của ta đối với Chanh Âm sao?”
“Ha ha… Một nửa.” Diệu Linh cũng không giấu giếm ý tứ của hắn.
“Vậy một nửa kia là gì?” An Thiếu Du nhìn hắn hỏi.
Diệu Linh cười không đáp, ngược lại nhìn về phía Bạch đại phu đang đối phó với An Dịch Nhiên.
An Dịch Nhiên hết sức tức giận, lời lẽ trên miệng cũng thập phần quyết liệt, so sánh mà nói, Bạch đại phu bình tĩnh hơn nhiều, đem lời nói của đối phương nghe rõ từng chữ một, An Dịch Nhiên thấy thái độ của hắn càng giận hơn, lập tức ra lệnh mấy đại hán bắt hắn lại, nhưng mấy người đại hán kia dĩ nhiên có người từng bị thiệt thòi, cũng không nguyện tiến lên.
An Dịch Nhiên chưa từng tập võ, tự nhiên cũng hiểu rõ mình không phải là đối thủ của hắn, hiện tại bị người chiếm thượng phong, xem ra hắn hôm nay không chiếm được bí phương rồi.
Hung hăng trợn mắt nhìn Diệu Linh một cái, gã không cam lòng lớn tiếng nói: “Tên nam kỹ đáng chết này của ngươi, một phân tiền cũng không đáng giá, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ bọn họ cả đời sao? Ta ngay bây giờ sẽ đi phá hủy tiệm của ngươi, để cho ngươi biết thế nào là lợi hại, chúng ta đi!” Nói xong, gã liền dẫn đám đại hán rời khỏi nơi này.
Nghe lời An Dịch Nhiên để lại, An Thiếu Du cảm thấy có chút không ổn, không khỏi nhắc nhở Diệu Linh: “An gia kinh doanh tửu nghiệp, lui tới không ít quan to quý nhân, ngươi… không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Diệu Linh cười híp mắt trả lời, “Ta cũng muốn nhìn xem một chút, là ai có bản lĩnh như vậy có thể đem tiệm của nhà ta phá hủy!”
Không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, An Thiếu Du cảm thấy kỳ quái.
Mà Diệu Linh cũng không nghĩ tiếp tục giải thích, hắn phủi phủi tay nói: “Được rồi được rồi, trình diễn đến đây là kết thúc, thu dọn về nhà thôi!”
Hắn ra lệnh một tiếng, người đứng xem cũng hết sức phối hợp giải tán rời đi, mà Diệu Linh thì cùng với Chanh Âm, An Thiếu Du đi theo Bạch đại phu trở về khách sạn.
Danh sách chương