Đôi mày trắng nhíu chặt vài phần, Bạch Thượng rời tay khỏi cô gái nhỏ, xoay người trực tiếp đối diện với người đàn ông đang ngồi ngay đầu giường, ảm đạm hỏi.
"Cô gái này vì sao lại bị đạn bắn?"
"Là do..."
Huân Bạc ngập ngừng vài giây, sau đó lại không giấu giếm kể rõ lại sự tình, từng sự việc đều đem ra bộc bạch không thiếu một chi tiết. Trình bày xong mắt nhỏ liền lập tức ửng đỏ tang thương, hắn không nhịn được tự trách.
"Là tôi vô dụng, là tôi ngu dốt, để khác dắt mũi hại vợ mình..."
"Không hẳn là như vậy..."
Lời nói ra mang ý vị, Bạch Thượng vuốt râu trắng như những bậc tiên nhân, ông sống đã gần hết đời người cho nên đôi mắt nhìn đời vô cùng tinh tường, thêm phần y thuật của ông rất cao minh, đoán ra vài phần không phải vì một viên đạn mà khiến cô gái thành người thực vật.
"Cậu trai trẻ, vợ cậu..."
Thanh âm đục ngầu khó nghe, Bạch Thượng quan sát mị thái trên gương mặt đượm buồn không có niềm hạnh phúc mà thẳng thắn nói.
"Cô gái này chẳng sao cả!
Cô ấy không tỉnh...là vì không muốn tỉnh!
Chàng trai, hãy thành thật cho lão đây biết giữa cậu và cô gái này trải qua chuyện gì mà ngay cả tỉnh dậy cô ấy cũng không muốn?"
"Không muốn tỉnh...?"
Tin như chấn động, Huân Bạc lập tức đứng hình mất mấy giây, mắt xếch mở to thất thần, nhất thời không kịp tiếp thu, mấp máy làn môi bạc.
"Ý...của...ông là sao...chứ?"
Biết bao nhiêu bác sĩ đến khám cho Hoa hậu đều chỉ phán cô trúng đạn mất máu quá nhiều mà thành người thực vật, chỉ duy nhất có Bạch Thượng chuẩn đoán cô bình thường, người không tỉnh là vì không muốn tỉnh.
- Vì lí do gì chứ ? Hắn không rõ, cũng không hiểu, đờ mặt ngơ ngác nhìn ông lão với vẻ ngoài đạm mạc, ông vẫn chưa thôi vuốt râu, ngón tay nhăn nheo chỉ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô gái, chậm rãi giải thích.
"Vợ của cậu...không hề bị gì cả, đạn bắn mất máu chỉ là một phần nhỏ khiến cô ấy hôn mê...phần còn lại...
Hãy nhìn sắc mặt cô ấy, người hôn mê có thể không có cảm xúc, nhưng cô gái này từ lúc tôi gặp, mị thái luôn một màu tối u buồn.
Là từ trong tiềm thức đi ra, ắt hẳn đã trải qua tận cùng của đau khổ, dẫn đến người chỉ muốn chìm vào giấc mộng để giải thoát!"
"Chàng trai trẻ...cô gái này đã trải qua chuyện gì mà khiến cô ấy từ bỏ sống như một người bình thường?"
Nói vòng quanh một hồi Bạch Thượng cũng quay lại tra hỏi Huân Bạc, ông là lương y, muốn cứu chữa bệnh nhân phải cặn kẽ nguyên nhân, tìm được mấu chốt mới gỡ được nút thắt.
Hơi thở của người đàn ông lập tức thô nặng, khóe miệng mỏng nhếch nhẹ đầy bi thương, Huân Bạc hoàn toàn không để ý đến người đối diện, cư nhiên áp tay cô gái nhỏ vào mặt mình, đáy mắt ửng đỏ chứa lệ chua xót đến tê tâm, dường như có nỗi khổ mà không muốn nói.
Bạch Thượng đoán được giữa hai người có mâu thuẫn, liền âm thầm phẩy tay cho học trò của mình ra ngoài, chỉ có mình ông và hắn.
"Chàng trai trẻ, tốt nhất hãy thành thật, may ra tôi sẽ có cách giúp vợ cậu tỉnh lại."
"Đã cõng người lên đến tận đây, chẳng lẽ cậu lại muốn từ bỏ ý định ban đầu sao?"
"Phải, ông nói đúng...tôi đến đây là để cứu vợ mình."
Sau một vài lời nói động viên, cuối cùng Huân Bạc cũng bỏ đi sự ích kỷ của mình, hắn ngồi ngay ngắn lại, điều chỉnh cảm xúc và lời nói thản nhiên nhất, bình tĩnh kể đầu đuôi sự tình, việc xấu nào hắn cũng nói ra sạch sành sanh.
Sắc diện của Bạch Thượng nghe xong không hề thay đổi, chẳng có lấy một phần kinh ngạc như người khác, cũng chẳng cảm thấy tức giận hay khinh bỉ Huân Bạc, ông chỉ nhẹ nhàng cười nhạt, hỏi.
"Nếu người đã không còn yêu cậu...còn cứu để làm gì?"
"Nhưng tôi yêu cô ấy...
Tôi rất yêu Hoa Ly..."
Thanh âm nghẹn ngào chua chát, hắn quả thật yêu Hoa Ly hơn cả mạng sống, yêu đến mức biến tình yêu đó thành chiếm hữu điên cuồng.
Thế nhưng, không phải nói yêu thì đối phương có thể thấu hiểu, Bạch Thượng nhìn ra cách hắn yêu cô gái đã hoàn toàn thành công tổn thương sâu sắc trái tim yếu đuối của một thiếu nữ, muốn người chấp nhận thứ tình yêu đáng sợ kia...bao nhiêu can đảm mới dám chấp nhận đây ?
Bạch Thượng lắc đầu, lần đầu ông gặp phải trường hợp rắc rối đến như vậy, một người đuổi một người trốn chạy.
- Đúng là tình là bể khổ...
Ông vuốt râu, không muốn nặng lời cũng phải nói rõ để người đàn ông kia sửa, cũng muốn có một chút hy vọng cứu cô gái đáng thương.
"Chàng trai, tình yêu của cậu là sự cố chấp.
Nếu tôi giúp cô ấy tỉnh rồi, liệu cô ấy có vui vẻ, hạnh phúc bên cậu không?"
"Tôi..."
Người đàn ông không trả lời được, bởi hắn biết rõ bản thân sai trái đến nhường nào, cũng biết Hoa Ly tỉnh lại chắc chắn sẽ u buồn như trước.
Câu trả lời này...có lẽ không cần phải nói ra nữa, Bạch Thượng tự khắc hiểu được câu chuyện phía sau. Vốn là lương y như từ mẫu, ông cũng không muốn miễn cưỡng bệnh nhân tỉnh lại để chịu thêm đau thương, nghĩ liền muốn từ chối cứu chữa.
"Chàng trai trẻ, nếu không thể sửa lỗi lầm, chi bằng cứ để người ngủ như vậy, ngoan ngoãn mà ở bên cậu không tốt sao?"
"Cả đời cô ấy sẽ không rời xa cậu nữa, cậu cũng chẳng cần phải toan tính lo sợ mất người..."
"Tôi..."
Giọng nghẹn ứ, hắn muốn cố chấp nhưng rồi tự dưng lại đột ngột dừng lại, hồi ức giữa hắn và Hoa Ly đột nhiên xuất hiện trong đầu, từng chi tiết hiện rõ như một thước phim, toàn là bi kịch và nước mắt. Từ đầu đến cuối Hoa Ly chưa từng thôi chịu tổn thương từ hắn, những lúc cô khóc hắn cũng chẳng có lấy một chút xót thương nào cho nỗi đau của cô.
Người thì nhẫn tâm hả hê như thế...lấy gì, lấy gì để cứu vãn bi thương ?
- Hoa Ly, thì ra...anh cũng đã cảm nhận được nỗi đau của em rồi...
- Hoa Ly, em khóc đủ rồi...phần còn lại hãy để anh...
Huân Bạc như ngộ ra tất cả, cuối cùng hắn cũng biết, cũng gở được nút thắt trong lòng, hắn vốn định từ chối lời đề nghị của Bạch Thượng, nhưng giờ thì không.
"Tiểu Ly..."
Hắn dở khóc dở cười, cười một cách tàn nhẫn trước mặt người khác, không phải cười Hoa Ly, cũng không phải cười ông lão kia, mà đang cười cho những quyết định sai lầm của hắn. Cười vì hắn từng tự tin với mẹ hắn sẽ không bao giờ để Hoa Ly vụt khỏi tầm tay hắn.
"Phím đàn nát rồi, thua rồi, thua thật rồi..."
Độc âm trong miệng, giọt lệ mất khống chế tràn ra, rất nhanh bị hắn kìm nén rồi quẹt đi không lưu luyến.
"Cô gái này vì sao lại bị đạn bắn?"
"Là do..."
Huân Bạc ngập ngừng vài giây, sau đó lại không giấu giếm kể rõ lại sự tình, từng sự việc đều đem ra bộc bạch không thiếu một chi tiết. Trình bày xong mắt nhỏ liền lập tức ửng đỏ tang thương, hắn không nhịn được tự trách.
"Là tôi vô dụng, là tôi ngu dốt, để khác dắt mũi hại vợ mình..."
"Không hẳn là như vậy..."
Lời nói ra mang ý vị, Bạch Thượng vuốt râu trắng như những bậc tiên nhân, ông sống đã gần hết đời người cho nên đôi mắt nhìn đời vô cùng tinh tường, thêm phần y thuật của ông rất cao minh, đoán ra vài phần không phải vì một viên đạn mà khiến cô gái thành người thực vật.
"Cậu trai trẻ, vợ cậu..."
Thanh âm đục ngầu khó nghe, Bạch Thượng quan sát mị thái trên gương mặt đượm buồn không có niềm hạnh phúc mà thẳng thắn nói.
"Cô gái này chẳng sao cả!
Cô ấy không tỉnh...là vì không muốn tỉnh!
Chàng trai, hãy thành thật cho lão đây biết giữa cậu và cô gái này trải qua chuyện gì mà ngay cả tỉnh dậy cô ấy cũng không muốn?"
"Không muốn tỉnh...?"
Tin như chấn động, Huân Bạc lập tức đứng hình mất mấy giây, mắt xếch mở to thất thần, nhất thời không kịp tiếp thu, mấp máy làn môi bạc.
"Ý...của...ông là sao...chứ?"
Biết bao nhiêu bác sĩ đến khám cho Hoa hậu đều chỉ phán cô trúng đạn mất máu quá nhiều mà thành người thực vật, chỉ duy nhất có Bạch Thượng chuẩn đoán cô bình thường, người không tỉnh là vì không muốn tỉnh.
- Vì lí do gì chứ ? Hắn không rõ, cũng không hiểu, đờ mặt ngơ ngác nhìn ông lão với vẻ ngoài đạm mạc, ông vẫn chưa thôi vuốt râu, ngón tay nhăn nheo chỉ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô gái, chậm rãi giải thích.
"Vợ của cậu...không hề bị gì cả, đạn bắn mất máu chỉ là một phần nhỏ khiến cô ấy hôn mê...phần còn lại...
Hãy nhìn sắc mặt cô ấy, người hôn mê có thể không có cảm xúc, nhưng cô gái này từ lúc tôi gặp, mị thái luôn một màu tối u buồn.
Là từ trong tiềm thức đi ra, ắt hẳn đã trải qua tận cùng của đau khổ, dẫn đến người chỉ muốn chìm vào giấc mộng để giải thoát!"
"Chàng trai trẻ...cô gái này đã trải qua chuyện gì mà khiến cô ấy từ bỏ sống như một người bình thường?"
Nói vòng quanh một hồi Bạch Thượng cũng quay lại tra hỏi Huân Bạc, ông là lương y, muốn cứu chữa bệnh nhân phải cặn kẽ nguyên nhân, tìm được mấu chốt mới gỡ được nút thắt.
Hơi thở của người đàn ông lập tức thô nặng, khóe miệng mỏng nhếch nhẹ đầy bi thương, Huân Bạc hoàn toàn không để ý đến người đối diện, cư nhiên áp tay cô gái nhỏ vào mặt mình, đáy mắt ửng đỏ chứa lệ chua xót đến tê tâm, dường như có nỗi khổ mà không muốn nói.
Bạch Thượng đoán được giữa hai người có mâu thuẫn, liền âm thầm phẩy tay cho học trò của mình ra ngoài, chỉ có mình ông và hắn.
"Chàng trai trẻ, tốt nhất hãy thành thật, may ra tôi sẽ có cách giúp vợ cậu tỉnh lại."
"Đã cõng người lên đến tận đây, chẳng lẽ cậu lại muốn từ bỏ ý định ban đầu sao?"
"Phải, ông nói đúng...tôi đến đây là để cứu vợ mình."
Sau một vài lời nói động viên, cuối cùng Huân Bạc cũng bỏ đi sự ích kỷ của mình, hắn ngồi ngay ngắn lại, điều chỉnh cảm xúc và lời nói thản nhiên nhất, bình tĩnh kể đầu đuôi sự tình, việc xấu nào hắn cũng nói ra sạch sành sanh.
Sắc diện của Bạch Thượng nghe xong không hề thay đổi, chẳng có lấy một phần kinh ngạc như người khác, cũng chẳng cảm thấy tức giận hay khinh bỉ Huân Bạc, ông chỉ nhẹ nhàng cười nhạt, hỏi.
"Nếu người đã không còn yêu cậu...còn cứu để làm gì?"
"Nhưng tôi yêu cô ấy...
Tôi rất yêu Hoa Ly..."
Thanh âm nghẹn ngào chua chát, hắn quả thật yêu Hoa Ly hơn cả mạng sống, yêu đến mức biến tình yêu đó thành chiếm hữu điên cuồng.
Thế nhưng, không phải nói yêu thì đối phương có thể thấu hiểu, Bạch Thượng nhìn ra cách hắn yêu cô gái đã hoàn toàn thành công tổn thương sâu sắc trái tim yếu đuối của một thiếu nữ, muốn người chấp nhận thứ tình yêu đáng sợ kia...bao nhiêu can đảm mới dám chấp nhận đây ?
Bạch Thượng lắc đầu, lần đầu ông gặp phải trường hợp rắc rối đến như vậy, một người đuổi một người trốn chạy.
- Đúng là tình là bể khổ...
Ông vuốt râu, không muốn nặng lời cũng phải nói rõ để người đàn ông kia sửa, cũng muốn có một chút hy vọng cứu cô gái đáng thương.
"Chàng trai, tình yêu của cậu là sự cố chấp.
Nếu tôi giúp cô ấy tỉnh rồi, liệu cô ấy có vui vẻ, hạnh phúc bên cậu không?"
"Tôi..."
Người đàn ông không trả lời được, bởi hắn biết rõ bản thân sai trái đến nhường nào, cũng biết Hoa Ly tỉnh lại chắc chắn sẽ u buồn như trước.
Câu trả lời này...có lẽ không cần phải nói ra nữa, Bạch Thượng tự khắc hiểu được câu chuyện phía sau. Vốn là lương y như từ mẫu, ông cũng không muốn miễn cưỡng bệnh nhân tỉnh lại để chịu thêm đau thương, nghĩ liền muốn từ chối cứu chữa.
"Chàng trai trẻ, nếu không thể sửa lỗi lầm, chi bằng cứ để người ngủ như vậy, ngoan ngoãn mà ở bên cậu không tốt sao?"
"Cả đời cô ấy sẽ không rời xa cậu nữa, cậu cũng chẳng cần phải toan tính lo sợ mất người..."
"Tôi..."
Giọng nghẹn ứ, hắn muốn cố chấp nhưng rồi tự dưng lại đột ngột dừng lại, hồi ức giữa hắn và Hoa Ly đột nhiên xuất hiện trong đầu, từng chi tiết hiện rõ như một thước phim, toàn là bi kịch và nước mắt. Từ đầu đến cuối Hoa Ly chưa từng thôi chịu tổn thương từ hắn, những lúc cô khóc hắn cũng chẳng có lấy một chút xót thương nào cho nỗi đau của cô.
Người thì nhẫn tâm hả hê như thế...lấy gì, lấy gì để cứu vãn bi thương ?
- Hoa Ly, thì ra...anh cũng đã cảm nhận được nỗi đau của em rồi...
- Hoa Ly, em khóc đủ rồi...phần còn lại hãy để anh...
Huân Bạc như ngộ ra tất cả, cuối cùng hắn cũng biết, cũng gở được nút thắt trong lòng, hắn vốn định từ chối lời đề nghị của Bạch Thượng, nhưng giờ thì không.
"Tiểu Ly..."
Hắn dở khóc dở cười, cười một cách tàn nhẫn trước mặt người khác, không phải cười Hoa Ly, cũng không phải cười ông lão kia, mà đang cười cho những quyết định sai lầm của hắn. Cười vì hắn từng tự tin với mẹ hắn sẽ không bao giờ để Hoa Ly vụt khỏi tầm tay hắn.
"Phím đàn nát rồi, thua rồi, thua thật rồi..."
Độc âm trong miệng, giọt lệ mất khống chế tràn ra, rất nhanh bị hắn kìm nén rồi quẹt đi không lưu luyến.
Danh sách chương