Hắn ngồi cạnh mép giường, thu lại vẻ mặt bi thương, vương tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm của cô gái, cử chỉ vừa yêu vừa sủng, nhả giọng trầm thấp.
"Tôi không muốn cô ấy ngủ như thế nữa..."
Đôi mắt nhỏ long lanh nhiễm nước theo từng chữ thốt ra, bàn tay không ngừng vỗ về trên mái tóc, từng động tác chậm rãi nhẹ nhàng đầy luyến tiếc.
Người khác nhìn sẽ hiểu hắn si tình đến nhường nào, Bạch Thượng chứng kiến lắc đầu thở dài ngao ngán, xem ra ông không thể từ chối cứu người, bởi hắn dù sao cũng đã vượt qua thử thách, quy tắc tự mình đặt ra không thể phá vỡ.
Bạch Thượng còn chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ người đàn ông kia gọi tên ông, đột ngột quỳ rạp dưới sàn nhà lạnh lẽo, thê lương nói ra.
"Bạch Thượng lương y, hãy cứu cô ấy! Xin ông hãy cứu cô ấy.
Chỉ cần người tỉnh...Huân Bạc sẽ lập tức từ bỏ, mãi mãi không đeo bám cô ấy nữa!"
"Tôi sẽ từ bỏ tất cả tình cảm của bản thân dành cho cô ấy, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô ấy!"
Huân Bạc cố tình nói to, chậm rãi từng chữ không phải cho mình Bạch Thượng nghe được, còn mong Hoa Ly cũng có thể nghe. Mỗi chữ thốt ra là dao cứa vào cổ, nghẹn đến mức hắn gần như không thở nổi, âm thanh lệch lạc không còn rõ chất giọng trầm ấm.
Hắn miễn cưỡng cưỡng chế không cho giọt nước mắt trực trờ trào ra, nhìn sang cô gái đang hôn mê một cách chua xót. Hắn không biết bản thân bây giờ đang cười hay đang khóc, từng mị thái trên khuôn mặt không còn kiểm soát được nữa.
Thứ hắn có thể kìm hãm hiện giờ là sự ích kỷ, là tình yêu muộn màng không nên bộc phát, là nước vụn vỡ không thể vớt vát, là hồi ức tan nát cõi lòng không thể cứu...
Từng thứ hắn đều dùng hết ý chí kiên cường không bộc lộ ra ngoài, nhưng, chỉ có hắn đang tự lừa dối bản thân, người khác nhìn vào thấy rất rõ, hắn nặng tình với đối phương đến mức nào.
Nói bỏ...thật sự rất khó...!
Bạch Thượng gặp không ít chuyện tình lâm li bi đát, người như Huân Bạc cũng không phải chưa gặp qua. Thế nhưng, người cao ngạo chịu từ bỏ đối phương thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm cho Bạch Thượng có phần dao động, vuốt râu thoải mái hỏi hắn.
"Cậu chắc chắn sẽ từ bỏ cô ấy?"
"Chắc!"
Người gật đầu, trả lời không cần suy nghĩ, có lẽ người khác sẽ nghĩ hắn nói dối, nhưng hắn là thật lòng, sau cùng hắn cũng ngộ ra, nếu hắn là nguyên nhân khiến Hoa Ly đau khổ, vậy thì hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô, trả cho cô tự do vốn có, mặc dù tim hắn nào có muốn mất cô.
"Không hối hận?"
Bạch Thượng lại hỏi tiếp, quan sát sắc mặt đượm buồn của đối phương, chờ đợi câu trả lời. Hắn thế mà lại không suy nghĩ, lần nữa đáp rất nhanh.
"Không hối hận! Tôi không hối hận!"
Ngữ khí thêm phần kiên định chưa từng có, hắn chuyển ánh nhìn vào người Bạch Thượng, nặn ra nụ có vẻ nhẹ nhõm để đánh lừa. Người ta chỉ thấy hắn rất kiên quyết, chỉ có hắn mới biết hắn không nỡ buông tay ra sao.
Không hối hận ! Hắn lấy gì để không hối hận với quyết định này, tâm can của hắn là hàng tá nỗi đau, lạnh lẽo còn hơn những đêm sấm sét làm hắn kinh sợ.
Hắn yêu Hoa Ly đến đổi kiếp, trái tim chỉ dành trọn cho mình cô, nếu cuộc đời không có cô hắn cũng sẽ không yêu hay lấy bất kì người con gái nào vì nghĩa vụ. Có lẽ, thời gian còn lại bên cô sẽ rất ngắn ngủi, nhưng hắn sẽ trân trọng như cách cô từng yêu hắn 9 năm về trước.
Những giọt nước mắt rơi ra không đáng mặt đàn ông, thế nhưng thời khắc con tim bị bóp nghẹt, mất đi người mình yêu ai có thể đủ mạnh mẽ đè nén chúng. Huân Bạc cũng là con người, có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không ngoại lệ, hắn khóc trước mặt Bạch Thượng như một lẽ thường tình, sau đó khom người kính cẩn với đối phương.
"Bạch Thượng, xin ông cứu vợ tôi!
Tôi có thể làm cam kết chứng minh những gì mình nói là thật.
Chỉ cần người tỉnh lại...Huân Bạc này mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời cô ấy!"
"Không cần cam kết, miễn cậu giữ đúng lời thì tôi sẽ cố gắng hết sức."
Bạch Thượng nhìn vẻ kiên quyết của hắn không nói gì thêm nhiều, không muốn đôi bên khó xử, ông chờ hắn ngẩng mặt lên liền dặn dò hắn vài câu.
"Trước khi đến đây cậu chắc đã nghe qua những quy tắc của tôi.
Từ giờ cậu sẽ ở đây chăm sóc vợ cậu, và phải làm theo bất kì yêu cầu nào của tôi cho đến khi vợ cậu tỉnh lại.
Nhưng..."
Ánh mắt thăng trầm khó đoán, Bạch Thượng lại vuốt râu hướng mắt lãnh lệ hàn ý vào người đàn ông, thốt giọng âm u hữu lực.
"Đối với những trường hợp người thực vật nhưng ý chí muốn tỉnh lại tôi có thể chắc chắn 100% chữa khỏi cho người đó.
Còn vợ cậu, là trường hợp đối kháng, tỉnh hay không không phải dựa vào một mình tôi, mà còn phải dựa vào nguyên nhân chính là cậu."
"Tôi nói như vậy cậu hiểu chứ?"
"Tôi đã hiểu rồi!"
Tác phong của hắn nghiêm túc như trong quân đội, Bạch Thượng cũng không làm khó, cho học trò đến giúp hắn xử lí vết thương trên người, tạm thời đêm nay ông chưa bắt đầu chữa trị.
Một đêm hắn nằm cạnh Hoa Ly không như mọi khi luôn ríu rít dỗ ngọt, chỉ nằm đó ôm thân thể có phần lạnh lẽo, cảm nhận đôi vai hao gầy mà ruột gan hắn đứt từng đoạn.
Sáng hôm sau, vì người ở trên núi nên tỉnh dậy rất sớm, điều mà Bạch Thượng không ngờ là người đàn ông kia cũng dậy cực kì sớm, còn đang lo chu đáo cho cô gái.
"Sáng sớm đã thấy người đó xuống bếp nấu nước ấm để lau mình mảy cho cô gái kia rồi ạ!"
Học trò của Bạch Thượng nhận nhiệm vụ quan sát Huân Bạc, tuổi còn nhỏ nên khi thưa lại chuyện cũng rất ngây ngô, Bạch Thượng hay tin thì tức tốc qua đó thăm dò.
Cánh cửa không hề khép chặt, hé mở vừa đủ cho người khác nhìn vào trong, cách người đàn ông chăm sóc cẩn thận cho cô gái nhỏ khiến Bạch Thượng không nhìn ra được phần cuồng bạo của một Thống Đốc trong lời đồn.
Người bên trong khác hẳn hoàn toàn, cứ như một người chồng đảm đang, hắn sợ cô gái nằm lâu mạch máu không lưu thông, sửa soạn cho cô xong liền chủ động xoa bóp người, cử động cơ của tứ chi.
Bạch Thượng biết hắn lo xa, lo cho cô gái trăm bề, chỉ tiếc...đối phương lại không cần tình cảm chân thành này. Ông thở dài, ở trước cửa phòng gõ vài cái lên cửa sau đó đẩy vào, ảm đạm yêu cầu.
"Cậu, ra sau nhà chuẩn bị cơm nước với học trò của tôi.
Giờ tôi sẽ châm cứu giúp vợ cậu đã thông kinh mạch."
"Tôi không muốn cô ấy ngủ như thế nữa..."
Đôi mắt nhỏ long lanh nhiễm nước theo từng chữ thốt ra, bàn tay không ngừng vỗ về trên mái tóc, từng động tác chậm rãi nhẹ nhàng đầy luyến tiếc.
Người khác nhìn sẽ hiểu hắn si tình đến nhường nào, Bạch Thượng chứng kiến lắc đầu thở dài ngao ngán, xem ra ông không thể từ chối cứu người, bởi hắn dù sao cũng đã vượt qua thử thách, quy tắc tự mình đặt ra không thể phá vỡ.
Bạch Thượng còn chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ người đàn ông kia gọi tên ông, đột ngột quỳ rạp dưới sàn nhà lạnh lẽo, thê lương nói ra.
"Bạch Thượng lương y, hãy cứu cô ấy! Xin ông hãy cứu cô ấy.
Chỉ cần người tỉnh...Huân Bạc sẽ lập tức từ bỏ, mãi mãi không đeo bám cô ấy nữa!"
"Tôi sẽ từ bỏ tất cả tình cảm của bản thân dành cho cô ấy, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô ấy!"
Huân Bạc cố tình nói to, chậm rãi từng chữ không phải cho mình Bạch Thượng nghe được, còn mong Hoa Ly cũng có thể nghe. Mỗi chữ thốt ra là dao cứa vào cổ, nghẹn đến mức hắn gần như không thở nổi, âm thanh lệch lạc không còn rõ chất giọng trầm ấm.
Hắn miễn cưỡng cưỡng chế không cho giọt nước mắt trực trờ trào ra, nhìn sang cô gái đang hôn mê một cách chua xót. Hắn không biết bản thân bây giờ đang cười hay đang khóc, từng mị thái trên khuôn mặt không còn kiểm soát được nữa.
Thứ hắn có thể kìm hãm hiện giờ là sự ích kỷ, là tình yêu muộn màng không nên bộc phát, là nước vụn vỡ không thể vớt vát, là hồi ức tan nát cõi lòng không thể cứu...
Từng thứ hắn đều dùng hết ý chí kiên cường không bộc lộ ra ngoài, nhưng, chỉ có hắn đang tự lừa dối bản thân, người khác nhìn vào thấy rất rõ, hắn nặng tình với đối phương đến mức nào.
Nói bỏ...thật sự rất khó...!
Bạch Thượng gặp không ít chuyện tình lâm li bi đát, người như Huân Bạc cũng không phải chưa gặp qua. Thế nhưng, người cao ngạo chịu từ bỏ đối phương thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay, làm cho Bạch Thượng có phần dao động, vuốt râu thoải mái hỏi hắn.
"Cậu chắc chắn sẽ từ bỏ cô ấy?"
"Chắc!"
Người gật đầu, trả lời không cần suy nghĩ, có lẽ người khác sẽ nghĩ hắn nói dối, nhưng hắn là thật lòng, sau cùng hắn cũng ngộ ra, nếu hắn là nguyên nhân khiến Hoa Ly đau khổ, vậy thì hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô, trả cho cô tự do vốn có, mặc dù tim hắn nào có muốn mất cô.
"Không hối hận?"
Bạch Thượng lại hỏi tiếp, quan sát sắc mặt đượm buồn của đối phương, chờ đợi câu trả lời. Hắn thế mà lại không suy nghĩ, lần nữa đáp rất nhanh.
"Không hối hận! Tôi không hối hận!"
Ngữ khí thêm phần kiên định chưa từng có, hắn chuyển ánh nhìn vào người Bạch Thượng, nặn ra nụ có vẻ nhẹ nhõm để đánh lừa. Người ta chỉ thấy hắn rất kiên quyết, chỉ có hắn mới biết hắn không nỡ buông tay ra sao.
Không hối hận ! Hắn lấy gì để không hối hận với quyết định này, tâm can của hắn là hàng tá nỗi đau, lạnh lẽo còn hơn những đêm sấm sét làm hắn kinh sợ.
Hắn yêu Hoa Ly đến đổi kiếp, trái tim chỉ dành trọn cho mình cô, nếu cuộc đời không có cô hắn cũng sẽ không yêu hay lấy bất kì người con gái nào vì nghĩa vụ. Có lẽ, thời gian còn lại bên cô sẽ rất ngắn ngủi, nhưng hắn sẽ trân trọng như cách cô từng yêu hắn 9 năm về trước.
Những giọt nước mắt rơi ra không đáng mặt đàn ông, thế nhưng thời khắc con tim bị bóp nghẹt, mất đi người mình yêu ai có thể đủ mạnh mẽ đè nén chúng. Huân Bạc cũng là con người, có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không ngoại lệ, hắn khóc trước mặt Bạch Thượng như một lẽ thường tình, sau đó khom người kính cẩn với đối phương.
"Bạch Thượng, xin ông cứu vợ tôi!
Tôi có thể làm cam kết chứng minh những gì mình nói là thật.
Chỉ cần người tỉnh lại...Huân Bạc này mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời cô ấy!"
"Không cần cam kết, miễn cậu giữ đúng lời thì tôi sẽ cố gắng hết sức."
Bạch Thượng nhìn vẻ kiên quyết của hắn không nói gì thêm nhiều, không muốn đôi bên khó xử, ông chờ hắn ngẩng mặt lên liền dặn dò hắn vài câu.
"Trước khi đến đây cậu chắc đã nghe qua những quy tắc của tôi.
Từ giờ cậu sẽ ở đây chăm sóc vợ cậu, và phải làm theo bất kì yêu cầu nào của tôi cho đến khi vợ cậu tỉnh lại.
Nhưng..."
Ánh mắt thăng trầm khó đoán, Bạch Thượng lại vuốt râu hướng mắt lãnh lệ hàn ý vào người đàn ông, thốt giọng âm u hữu lực.
"Đối với những trường hợp người thực vật nhưng ý chí muốn tỉnh lại tôi có thể chắc chắn 100% chữa khỏi cho người đó.
Còn vợ cậu, là trường hợp đối kháng, tỉnh hay không không phải dựa vào một mình tôi, mà còn phải dựa vào nguyên nhân chính là cậu."
"Tôi nói như vậy cậu hiểu chứ?"
"Tôi đã hiểu rồi!"
Tác phong của hắn nghiêm túc như trong quân đội, Bạch Thượng cũng không làm khó, cho học trò đến giúp hắn xử lí vết thương trên người, tạm thời đêm nay ông chưa bắt đầu chữa trị.
Một đêm hắn nằm cạnh Hoa Ly không như mọi khi luôn ríu rít dỗ ngọt, chỉ nằm đó ôm thân thể có phần lạnh lẽo, cảm nhận đôi vai hao gầy mà ruột gan hắn đứt từng đoạn.
Sáng hôm sau, vì người ở trên núi nên tỉnh dậy rất sớm, điều mà Bạch Thượng không ngờ là người đàn ông kia cũng dậy cực kì sớm, còn đang lo chu đáo cho cô gái.
"Sáng sớm đã thấy người đó xuống bếp nấu nước ấm để lau mình mảy cho cô gái kia rồi ạ!"
Học trò của Bạch Thượng nhận nhiệm vụ quan sát Huân Bạc, tuổi còn nhỏ nên khi thưa lại chuyện cũng rất ngây ngô, Bạch Thượng hay tin thì tức tốc qua đó thăm dò.
Cánh cửa không hề khép chặt, hé mở vừa đủ cho người khác nhìn vào trong, cách người đàn ông chăm sóc cẩn thận cho cô gái nhỏ khiến Bạch Thượng không nhìn ra được phần cuồng bạo của một Thống Đốc trong lời đồn.
Người bên trong khác hẳn hoàn toàn, cứ như một người chồng đảm đang, hắn sợ cô gái nằm lâu mạch máu không lưu thông, sửa soạn cho cô xong liền chủ động xoa bóp người, cử động cơ của tứ chi.
Bạch Thượng biết hắn lo xa, lo cho cô gái trăm bề, chỉ tiếc...đối phương lại không cần tình cảm chân thành này. Ông thở dài, ở trước cửa phòng gõ vài cái lên cửa sau đó đẩy vào, ảm đạm yêu cầu.
"Cậu, ra sau nhà chuẩn bị cơm nước với học trò của tôi.
Giờ tôi sẽ châm cứu giúp vợ cậu đã thông kinh mạch."
Danh sách chương