Lữ Hạo Lị cực kì hoan nghênh Hải Tú dọn đến nhà mình. Con trai cô từ nhỏ đã không có ai bầu bạn, nay Hải Tú dọn tới, Phong Phi chẳng những không còn cô đơn, mà lại có thêm người giúp nó học tập – đúng là một công đôi việc.
Hải Tú đến được hai ngày, Lữ Hạo Lị cũng ráng dành chút thời gian về nhà nấu cho hai đứa một bàn thức ăn ngon. Vì thời gian hạn hẹp, cô chỉ có thể ăn vài đũa với hai đứa rồi rời đi, hầu như chẳng nói được mấy câu. Tuy vậy, Hải Tú vẫn thấy được – Lữ Hạo Lị rất tốt với cậu. Cậu đã gửi cho cô một tin nhắn, cảm ơn cô vì đã dành thời gian tiếp đãi mình.
Lữ Hạo Lị càng ngày càng thích đứa nhóc điềm đạm đáng yêu này – dù nó hơi ít nói nhưng lại vô cùng lễ phép. Cô còn đặc biệt dặn dò Phong Hiên – anh trai của Phong Phi, thường xuyên mua đồ ăn mang tới. Hải Tú muốn ăn gì cứ nói, đừng có ngại ngùng gì hết.
Phong Phi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm Khương Dụ Mạn bên kia. Nhân tiện, hắn cũng báo cáo cho cô về tình hình của Hải Tú, khiến Khương Dụ Mạn vừa yên tâm, vừa cảm thấy hắn rất gần gũi. Cô cũng ngày càng thích Phong Phi hơn.
“Aizz..” Phong Phi đưa điện thoại cho Hải Tú xem, “Mẹ cậu lại gửi tin nhắn tới, bắt chúng ta chú ý sức khỏe vì trời đang trở lạnh.”
Hải Tú nhìn tin nhắn, cười nói: “Mẹ không có gửi cho tớ đâu.”
Hắn mất tự nhiên cười cười: “Ai cũng thích tôi hết, biết sao giờ~”
Hải Tú lè lưỡi với hắn, mỉm cười cúi đầu tiếp tục đọc sách. Giờ là tiết thể dục, nhưng thời tiết quá lạnh, nhà thi đấu lại bị người khác chiếm nên không đứa nào chịu ra sân vận động. Giáo viên thể dục cũng biết đám học sinh lớp 12 chả quan tâm đến môn này, nên tập hợp lại rồi cho hoạt động tự do. Phong Phi và Hải Tú về lớp, ngồi đọc sách, nói chuyện phiếm với nhau.
Lớp trưởng lớp bên đột nhiên xuất hiện ở cửa trước lớp học, nhìn lướt qua phòng học rồi gọi: “Phong Phi? Phong Phi! Ra đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phong Phi ngước lên nhìn, đứng dậy đi ra ngoài.
Lớp trưởng lớp bên bên hỏi hắn: “À, lần trước cậu nói đi cùng với Hải Tú đúng không?”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, sao?”
“Không có gì đâu, tôi xác nhận lại thôi.”
Cậu lớp trưởng yên tâm, xoay người muốn rời đi thì bị Phong Phi chặn lại. Hắn nhíu mày nói: “Nói rõ ràng đi.”
Cậu ta bất đắc dĩ đáp: “Không có gì, cậu chặn tôi làm chi.”
Hắn cười nhạt: “Vậy đi đi, chúng tôi không đi nữa.”
“Đừng!” Cậu ta đành phải khai thật: “Tôi có một cô bạn thân cùng lớp, tên là Thiệu Duyệt Dĩnh… Cậu biết không?”
Phong Phi nhíu mày: “Không biết, liên quan gì?”
Lớp trưởng lớp bên cạnh nói: “Cậu đừng nói cho ai biết nha… Cô ấy thích Hải Tú đó. Thật ra tôi đã rủ cô ấy đi chung từ lâu, nhưng mà cô ấy không đồng ý; không ngờ nghe Hải Tú đến thì đột nhiên đòi đi, Còn bắt tôi xác nhận lại lần nữa để chắc chắn cuối tuần Hải Tú sẽ đến đây này.”
Phong Phi bật cười: “Thích Hải Tú? Sao cô ta lại biết cậu ấy?”
“Cô ấy nói là trước kia từng gặp Hải Tú ở một trại hè. Lúc đó đã thích cậu ấy rồi, nhưng chưa kịp thổ lộ thì trại hè kết thúc; cô ấy lại không biết địa chỉ liên lạc. Không ngờ Hải Tú lại chuyển đến đây, Thiệu Duyệt Dĩnh cũng mới biết chuyện này thôi, ban đầu còn không dám tin.” Cậu lớp trưởng giải thích, “Aizz, cậu thân với Hải Tú như vậy, có biết cậu ấy có bạn gái chưa không?”
Phong Phi lạnh lùng cười: “Có rồi.”
Lớp trưởng lớp bên ngạc nhiên: “Thật sao? Không giống chút nào…”
Phong Phi cười nhạt: “Người ta là thanh mai trúc mã đó, nói với bạn cậu là từ bỏ đi.”
“Chuyện này…” Cậu lớp trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: “Có rồi cũng đi đi, không chừng cậu ấy lại thích Thiệu Duyệt Dĩnh hơn. Tôi còn định nhờ cậu hỗ trợ đây, nếu đã vậy… thì cứ thuận theo tự nhiên đi, Thiệu Duyệt Dĩnh rất thích Hải Tú, cô ấy nói Hải Tú có bạn gái rồi cũng không sao.”
Phong Phi nhíu mày: “Các cậu có bị điên không? Người ta có đối tượng rồi, không nghe rõ hả?”
Lớp trưởng lớp bên cạnh tỏ vẻ không quan tâm, cười nói: “Hôm nay có, ai biết ngày mai còn có không. Yêu đương thôi mà, cần gì phải nghiêm túc. Thôi tôi đi đây, về phần Hải Tú… Nếu cậu muốn nói thì cứ nói đi. Dù Thiệu Duyệt Dĩnh vẫn chưa nói nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy cố tình để tôi tiết lộ, như vậy sẽ dễ dàng bày tỏ với Hải Tú hơn.”
Cậu ta nói xong thì bỏ đi. Phong Phi đứng ở cửa lớp, ánh mắt lạnh xuống.
Thích Hải Tú? Còn không quan tâm Hải Tú có bạn gái hay chưa?
Lần này gặp đối thủ mạnh rồi.
Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể nói với Hải Tú là cuối tuần hai đứa không đi nữa, hắn sẽ dẫn cậu đến chỗ khác chơi. Hải Tú thì lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, Phong Phi muốn gì được đó, chuyện gì cậu cũng nghe theo hắn. Nếu hắn đột nhiên không muốn đi nữa, Hải Tú cũng chả dị nghị gì.
Thế nhưng, trời sinh Phong Phi là một người không thích trốn tránh mọi chuyện.
Bản thân hắn không đi tìm người khác gây chuyện là đã là may lắm rồi.
Quen nhau trong trại hè —— chứng tỏ cô bạn này học khá tốt.
Nhưng chưa kịp thổ lộ với Hải Tú, trại hè đã kết thúc ——- chứng tỏ thời gian tiếp xúc không được bao lâu.
Không có phương thức liên lạc với Hải Tú —– chứng tỏ Hải Tú chẳng để ý đến cô ta, thậm chí không hề biết người này.
Phân tích xong, Phong Phi thoải mái hơn nhiều, không nhịn được chế nhạo hai tiếng…..Có vậy mà cũng đòi đấu với hắn ◤(¬‿¬)◥
Phong Phi xoay người trở về lớp. Hải Tú vẫn y như lúc nãy, nghiêm túc ngồi làm bài tập.
“Hải Tú.” Hắn ngồi xuống, nghiêm mặt nói với cậu, “Đừng làm nữa, nghe tôi nói đã.”
Hải Tú nghe lời để bút xuống, ngoan ngoãn nhìn Phong Phi: “Sao vậy?”
“Hỏi cậu một người.” Phong Phi dịu dàng nói: “Biết Thiệu Duyệt Dĩnh không?”
Hải Tú nhớ một hồi vẫn không nhớ ra được là ai, lắc đầu nói: “Tớ không biết.”
Phong Phi hoàn toàn yên tâm – cô gái kia chắc chắn chỉ yêu đơn phương.
Nghĩ một chút là biết – Hải Tú chả bao giờ tiếp xúc với ai, dù cô gái kia có thích Hải Tú đi chăng nữa, thì cũng không chen vào giữa hai người được. Phong Phi nhớ lại quá trình đưa người vào tròng đầy khó khăn của mình, lòng thầm khinh thường – Đây không phải chuyện người bình thường làm được đâu!
“Không biết là được.” Phong Phi giải thích, “Cô ấy cũng đi suối nước nóng cuối tuần này..”
“À.” Hải Tú ngơ ngác gật đầu, không hiểu tại sao Phong Phi lại nói chuyện này với mình. “Ừ.”
“Đừng nghĩ lung tung.” Hắn cười một cái rồi nói tiếp: “Nói với cậu trước, sợ đến lúc đó cậu lại không thoải mái.”
Hải Tú không hiểu gì cả: “Tớ… Sao tớ phải nghĩ lung tung? Bạn nữ này làm sao?”
“Cô ấy đó hả…” Phong Phi cười cười, không chớp mắt nói: “Cô ấy thích tôi lâu rồi, nghe được tụi mình đi suối nước nóng chơi, cô ấy cũng muốn đi… Hiểu ý tôi chứ?”
Cậu lập tức sinh lòng cảnh giác, rất là không vui gật đầu: “Hiểu.”
Nhìn Hải Tú ghen mà hắn không nhịn được cười: “Cậu không thích thì không đi vậy, tùy cậu đó.”
Nghĩ một lát, cậu lắc đầu: “Không sao đâu … Lỡ hứa với người ta rồi, kế hoạch cũng lên hết rồi, thời gian sắp đến, mình đổi ý thì không hay lắm.”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, vậy đi nhé?”
Hải Tú vẫn hơi không cam tâm, nhíu mày, nhẹ giọng bảo: “Vậy… Cậu đừng có chơi với cô ấy nha!”
Trong lòng Phong Phi ngứa ngáy, nhìn xung quanh một lượt rồi xích lại gần cậu, nói nhỏ: “Gọi tôi một tiếng ông xã đi, rồi tôi thề không chơi cùng cô ta, không thèm nhìn mặt luôn, thật đó!”
Hải Tú như bị kim chích, xấu hổ đến suýt nữa đã nhảy ra khỏi ghế, lắp bắp nói: “Cậu…nói bậy cái gì…”
“Không gọi hả?” Phong Phi cười xấu xa, “Không gọi cũng không sao, không gọi thì…”
Hải Tú căng thẳng nhìn hắn. Hắn lại cười một tiếng vô cùng cưng chiều: “Không gọi thì thôi, tôi vẫn không chơi với cổ đâu.. Có cậu ở đây rồi, sao trong mắt tôi còn có người khác được?”
Hải Tú lập tức được dỗ ngọt, lắp bắp xác nhận lại với hắn: “Thật hả, đừng chơi với cô ta… Nhìn… Nhìn cũng không được, được…được không?”
Phong Phi cứ “Ừ, ừ.” gật đầu, “Không nhìn, nhìn cậu thôi.”
Hải Tú yên tâm, suy nghĩ một lúc lại nói: “Vậy… Hôm đó mình đi chơi, tránh xa cô ấy ra, không muốn ở gần cô ấy, được không?”
Phong Phi nhịn cười đến sắp điên rồi, gật đầu đáp: “Nghe lời cậu, cô ta ở đâu mình sẽ tránh xa chỗ đó.”
Cuối cùng Hải Tú cũng an lòng, lại thẹn thùng nói: “Phong Phi, cậu… cậu tốt quá đi.”
Phong Phi đang mở nắp bình uống nước, phải cố nhịn cười: “Cậu biết là được rồi, thôi làm bài tiếp đi.”
Hải Tú gật đầu, hai người tiếp tục làm bài.
Hải Tú đến được hai ngày, Lữ Hạo Lị cũng ráng dành chút thời gian về nhà nấu cho hai đứa một bàn thức ăn ngon. Vì thời gian hạn hẹp, cô chỉ có thể ăn vài đũa với hai đứa rồi rời đi, hầu như chẳng nói được mấy câu. Tuy vậy, Hải Tú vẫn thấy được – Lữ Hạo Lị rất tốt với cậu. Cậu đã gửi cho cô một tin nhắn, cảm ơn cô vì đã dành thời gian tiếp đãi mình.
Lữ Hạo Lị càng ngày càng thích đứa nhóc điềm đạm đáng yêu này – dù nó hơi ít nói nhưng lại vô cùng lễ phép. Cô còn đặc biệt dặn dò Phong Hiên – anh trai của Phong Phi, thường xuyên mua đồ ăn mang tới. Hải Tú muốn ăn gì cứ nói, đừng có ngại ngùng gì hết.
Phong Phi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm Khương Dụ Mạn bên kia. Nhân tiện, hắn cũng báo cáo cho cô về tình hình của Hải Tú, khiến Khương Dụ Mạn vừa yên tâm, vừa cảm thấy hắn rất gần gũi. Cô cũng ngày càng thích Phong Phi hơn.
“Aizz..” Phong Phi đưa điện thoại cho Hải Tú xem, “Mẹ cậu lại gửi tin nhắn tới, bắt chúng ta chú ý sức khỏe vì trời đang trở lạnh.”
Hải Tú nhìn tin nhắn, cười nói: “Mẹ không có gửi cho tớ đâu.”
Hắn mất tự nhiên cười cười: “Ai cũng thích tôi hết, biết sao giờ~”
Hải Tú lè lưỡi với hắn, mỉm cười cúi đầu tiếp tục đọc sách. Giờ là tiết thể dục, nhưng thời tiết quá lạnh, nhà thi đấu lại bị người khác chiếm nên không đứa nào chịu ra sân vận động. Giáo viên thể dục cũng biết đám học sinh lớp 12 chả quan tâm đến môn này, nên tập hợp lại rồi cho hoạt động tự do. Phong Phi và Hải Tú về lớp, ngồi đọc sách, nói chuyện phiếm với nhau.
Lớp trưởng lớp bên đột nhiên xuất hiện ở cửa trước lớp học, nhìn lướt qua phòng học rồi gọi: “Phong Phi? Phong Phi! Ra đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phong Phi ngước lên nhìn, đứng dậy đi ra ngoài.
Lớp trưởng lớp bên bên hỏi hắn: “À, lần trước cậu nói đi cùng với Hải Tú đúng không?”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, sao?”
“Không có gì đâu, tôi xác nhận lại thôi.”
Cậu lớp trưởng yên tâm, xoay người muốn rời đi thì bị Phong Phi chặn lại. Hắn nhíu mày nói: “Nói rõ ràng đi.”
Cậu ta bất đắc dĩ đáp: “Không có gì, cậu chặn tôi làm chi.”
Hắn cười nhạt: “Vậy đi đi, chúng tôi không đi nữa.”
“Đừng!” Cậu ta đành phải khai thật: “Tôi có một cô bạn thân cùng lớp, tên là Thiệu Duyệt Dĩnh… Cậu biết không?”
Phong Phi nhíu mày: “Không biết, liên quan gì?”
Lớp trưởng lớp bên cạnh nói: “Cậu đừng nói cho ai biết nha… Cô ấy thích Hải Tú đó. Thật ra tôi đã rủ cô ấy đi chung từ lâu, nhưng mà cô ấy không đồng ý; không ngờ nghe Hải Tú đến thì đột nhiên đòi đi, Còn bắt tôi xác nhận lại lần nữa để chắc chắn cuối tuần Hải Tú sẽ đến đây này.”
Phong Phi bật cười: “Thích Hải Tú? Sao cô ta lại biết cậu ấy?”
“Cô ấy nói là trước kia từng gặp Hải Tú ở một trại hè. Lúc đó đã thích cậu ấy rồi, nhưng chưa kịp thổ lộ thì trại hè kết thúc; cô ấy lại không biết địa chỉ liên lạc. Không ngờ Hải Tú lại chuyển đến đây, Thiệu Duyệt Dĩnh cũng mới biết chuyện này thôi, ban đầu còn không dám tin.” Cậu lớp trưởng giải thích, “Aizz, cậu thân với Hải Tú như vậy, có biết cậu ấy có bạn gái chưa không?”
Phong Phi lạnh lùng cười: “Có rồi.”
Lớp trưởng lớp bên ngạc nhiên: “Thật sao? Không giống chút nào…”
Phong Phi cười nhạt: “Người ta là thanh mai trúc mã đó, nói với bạn cậu là từ bỏ đi.”
“Chuyện này…” Cậu lớp trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: “Có rồi cũng đi đi, không chừng cậu ấy lại thích Thiệu Duyệt Dĩnh hơn. Tôi còn định nhờ cậu hỗ trợ đây, nếu đã vậy… thì cứ thuận theo tự nhiên đi, Thiệu Duyệt Dĩnh rất thích Hải Tú, cô ấy nói Hải Tú có bạn gái rồi cũng không sao.”
Phong Phi nhíu mày: “Các cậu có bị điên không? Người ta có đối tượng rồi, không nghe rõ hả?”
Lớp trưởng lớp bên cạnh tỏ vẻ không quan tâm, cười nói: “Hôm nay có, ai biết ngày mai còn có không. Yêu đương thôi mà, cần gì phải nghiêm túc. Thôi tôi đi đây, về phần Hải Tú… Nếu cậu muốn nói thì cứ nói đi. Dù Thiệu Duyệt Dĩnh vẫn chưa nói nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy cố tình để tôi tiết lộ, như vậy sẽ dễ dàng bày tỏ với Hải Tú hơn.”
Cậu ta nói xong thì bỏ đi. Phong Phi đứng ở cửa lớp, ánh mắt lạnh xuống.
Thích Hải Tú? Còn không quan tâm Hải Tú có bạn gái hay chưa?
Lần này gặp đối thủ mạnh rồi.
Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể nói với Hải Tú là cuối tuần hai đứa không đi nữa, hắn sẽ dẫn cậu đến chỗ khác chơi. Hải Tú thì lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, Phong Phi muốn gì được đó, chuyện gì cậu cũng nghe theo hắn. Nếu hắn đột nhiên không muốn đi nữa, Hải Tú cũng chả dị nghị gì.
Thế nhưng, trời sinh Phong Phi là một người không thích trốn tránh mọi chuyện.
Bản thân hắn không đi tìm người khác gây chuyện là đã là may lắm rồi.
Quen nhau trong trại hè —— chứng tỏ cô bạn này học khá tốt.
Nhưng chưa kịp thổ lộ với Hải Tú, trại hè đã kết thúc ——- chứng tỏ thời gian tiếp xúc không được bao lâu.
Không có phương thức liên lạc với Hải Tú —– chứng tỏ Hải Tú chẳng để ý đến cô ta, thậm chí không hề biết người này.
Phân tích xong, Phong Phi thoải mái hơn nhiều, không nhịn được chế nhạo hai tiếng…..Có vậy mà cũng đòi đấu với hắn ◤(¬‿¬)◥
Phong Phi xoay người trở về lớp. Hải Tú vẫn y như lúc nãy, nghiêm túc ngồi làm bài tập.
“Hải Tú.” Hắn ngồi xuống, nghiêm mặt nói với cậu, “Đừng làm nữa, nghe tôi nói đã.”
Hải Tú nghe lời để bút xuống, ngoan ngoãn nhìn Phong Phi: “Sao vậy?”
“Hỏi cậu một người.” Phong Phi dịu dàng nói: “Biết Thiệu Duyệt Dĩnh không?”
Hải Tú nhớ một hồi vẫn không nhớ ra được là ai, lắc đầu nói: “Tớ không biết.”
Phong Phi hoàn toàn yên tâm – cô gái kia chắc chắn chỉ yêu đơn phương.
Nghĩ một chút là biết – Hải Tú chả bao giờ tiếp xúc với ai, dù cô gái kia có thích Hải Tú đi chăng nữa, thì cũng không chen vào giữa hai người được. Phong Phi nhớ lại quá trình đưa người vào tròng đầy khó khăn của mình, lòng thầm khinh thường – Đây không phải chuyện người bình thường làm được đâu!
“Không biết là được.” Phong Phi giải thích, “Cô ấy cũng đi suối nước nóng cuối tuần này..”
“À.” Hải Tú ngơ ngác gật đầu, không hiểu tại sao Phong Phi lại nói chuyện này với mình. “Ừ.”
“Đừng nghĩ lung tung.” Hắn cười một cái rồi nói tiếp: “Nói với cậu trước, sợ đến lúc đó cậu lại không thoải mái.”
Hải Tú không hiểu gì cả: “Tớ… Sao tớ phải nghĩ lung tung? Bạn nữ này làm sao?”
“Cô ấy đó hả…” Phong Phi cười cười, không chớp mắt nói: “Cô ấy thích tôi lâu rồi, nghe được tụi mình đi suối nước nóng chơi, cô ấy cũng muốn đi… Hiểu ý tôi chứ?”
Cậu lập tức sinh lòng cảnh giác, rất là không vui gật đầu: “Hiểu.”
Nhìn Hải Tú ghen mà hắn không nhịn được cười: “Cậu không thích thì không đi vậy, tùy cậu đó.”
Nghĩ một lát, cậu lắc đầu: “Không sao đâu … Lỡ hứa với người ta rồi, kế hoạch cũng lên hết rồi, thời gian sắp đến, mình đổi ý thì không hay lắm.”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, vậy đi nhé?”
Hải Tú vẫn hơi không cam tâm, nhíu mày, nhẹ giọng bảo: “Vậy… Cậu đừng có chơi với cô ấy nha!”
Trong lòng Phong Phi ngứa ngáy, nhìn xung quanh một lượt rồi xích lại gần cậu, nói nhỏ: “Gọi tôi một tiếng ông xã đi, rồi tôi thề không chơi cùng cô ta, không thèm nhìn mặt luôn, thật đó!”
Hải Tú như bị kim chích, xấu hổ đến suýt nữa đã nhảy ra khỏi ghế, lắp bắp nói: “Cậu…nói bậy cái gì…”
“Không gọi hả?” Phong Phi cười xấu xa, “Không gọi cũng không sao, không gọi thì…”
Hải Tú căng thẳng nhìn hắn. Hắn lại cười một tiếng vô cùng cưng chiều: “Không gọi thì thôi, tôi vẫn không chơi với cổ đâu.. Có cậu ở đây rồi, sao trong mắt tôi còn có người khác được?”
Hải Tú lập tức được dỗ ngọt, lắp bắp xác nhận lại với hắn: “Thật hả, đừng chơi với cô ta… Nhìn… Nhìn cũng không được, được…được không?”
Phong Phi cứ “Ừ, ừ.” gật đầu, “Không nhìn, nhìn cậu thôi.”
Hải Tú yên tâm, suy nghĩ một lúc lại nói: “Vậy… Hôm đó mình đi chơi, tránh xa cô ấy ra, không muốn ở gần cô ấy, được không?”
Phong Phi nhịn cười đến sắp điên rồi, gật đầu đáp: “Nghe lời cậu, cô ta ở đâu mình sẽ tránh xa chỗ đó.”
Cuối cùng Hải Tú cũng an lòng, lại thẹn thùng nói: “Phong Phi, cậu… cậu tốt quá đi.”
Phong Phi đang mở nắp bình uống nước, phải cố nhịn cười: “Cậu biết là được rồi, thôi làm bài tiếp đi.”
Hải Tú gật đầu, hai người tiếp tục làm bài.
Danh sách chương