Buổi hẹn đêm Giáng sinh tại suối nước nóng, Phong Phi và Hải Tú đúng giờ có mặt.

Suối nước nóng Mộc Gia nằm ở ngoại ô, giáp ranh giữa thành phố và một tỉnh thành khác. Từ thành phố lái xe đi nhanh thì mất hơn hai giờ. Mọi người hẹn nhau đúng 7 giờ sáng tại đầu đường cao tốc. Mười ba người, ba chiếc xe.

Bảy giờ sáng mùa đông, nắng sớm nhàn nhạt trải dài. Lúc xe của Phong Phi và Hải Tú đến, đã có một chiếc xe đứng chờ phía trước.

Từ xa, Phong Phi đã nhìn thấy Thiệu Duyệt Dĩnh.

Hắn soi mói nhìn chằm chằm cô ta. Không thể phủ nhận – Thiệu Duyệt Dĩnh rất đẹp. Vóc người nhỏ nhắn không quá cao, là kiểu người khiến người khác muốn che chở. Tỷ lệ cơ thể lại cân đối, khuôn mặt hài hòa, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt vô cùng tinh xảo.

Dĩ nhiên, hôm nay Thiệu Duyệt Dĩnh rất để ý cách ăn mặc. Mặc trên người cái áo len trắng rộng, tóc dài hơi xoăn xõa tung, lọn tóc bay bay trong gió sớm, càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

Phong Phi lườm cô ta một cái, chờ xe dừng hẳn rồi mở cửa bước xuống.

Hôm nay, hắn mặc áo đồng phục bóng chày màu trắng kết hợp với quần ôm, tôn lên đôi chân cực dài. Sau khi xuống xe, hắn tháo kính râm xuống, ánh mắt quét qua Thiệu Duyệt Dĩnh. Tự thấy nhan sắc của bản thân không hề thua kém, Phong Phi tự tin tràn trề. (=)))))))))

Hải Tú được bọc trong áo lông thật dày theo Phong Phi xuống xe, hơi lo lắng nhìn hắn: “Cậu… Cậu không lạnh thật chứ?”

Nói không lạnh là nói dối.

May là thân nhiệt Phong Phi khá cao nên hắn vẫn chưa bị đông cứng. Hắn nhìn Thiệu Duyệt Dĩnh thêm cái nữa rồi cố ý cúi người, xoa xoa chân, “Hơi hơi…”

“Đưa tay cậu đây, tớ chà chà cho.” Hải Tú nhíu mày – lúc ra ngoài cậu đã dặn Phong Phi phải mặc ấm vào, nhưng hắn nhất định không nghe. Cũng may tay hắn vẫn ấm lắm. Hải Tú cầm tay Phong Phi lên hà hà hơi, rất là không vui chà tay cho hắn: “Ai kêu mặc ít vậy… Mặc cho ai ngắm?”

Phong Phi bất đắc dĩ không biết giải thích thế nào. Hắn biết là Hải Tú lại hiểu lầm rồi, nhưng làm sao hắn nói được, là mình mặc thế này để tới đối đầu với Thiệu Duyệt Dĩnh đây… Lý do gì ấu trĩ quá trời! Không thể nói được! Phong Phi nghiêng người ngăn tầm mắt của Thiệu Duyệt Dĩnh lại, nhẹ giọng cười nói với Hải Tú: “Hôm nay là đêm Noel đầu tiên tôi ở cùng cậu, phải sửa soạn thật đẹp chứ, đúng không?”

Hải Tú cố gắng nhịn cười, cố ý nói: “Thật không? Cậu không mặc thế này… cho người khác nhìn sao?”

“Nếu nói vậy, ‘người khác’ đó không phải là cậu à.” Phong Phi hất cằm, cười cười nói: “Có bị tôi rù quyến không?”

Hải Tú nhịn không được bật cười, gật gật đầu nói: “Có.”

“Vậy là được.”

Hải Tú vẫn lo Phong Phi sẽ lạnh,: “Hay cậu lên xe trước đi?”

Phong Phi lắc đầu: “Không vội, đi qua chào hỏi cái đã.”

Hắn nắm tay Hải Tú kéo đến chiếc xe kia, rất tự nhiên bỏ qua Thiệu Duyệt Dĩnh đang đứng ở giữa. Mắt hắn nhìn thẳng, không thấy được cô ta đâu! Còn Hải Tú thì rất cảnh giác, chỉ hận không thể tránh xa cô nàng một chút.

Hà Hạo trong xe quay cửa kính xuống, cười nói: “Hai đứa bay tới sớm quá nhỉ.”

“Mày lên xe lái cho bọn tao.” Phong Phi nhìn đồng hồ nói: “Đi xa vậy, tao không muốn làm phiền tài xế của ba nhưng tao chưa có bằng lái, không lái xe lên đường cao tốc được.”

Hà Hạo rất dễ tính, gật đầu nói: “OK, tao lái xe cho mày.”

Chỉnh lại quần áo gọn gàng, Hà Hạo xuống xe, Thiệu Duyệt Dĩnh đi tới cười với hắn: “Hà Hạo, đây là… bạn cùng lớp của cậu à?”

Thiệu Duyệt Dĩnh nở nụ cười nhìn Hải Tú. Chờ Hà Hạo giới thiệu cô rồi, cô sẽ nhân tiện nói chuyện với cậu luôn, như vậy vừa không quá đường đột vừa có thể thuận lợi kéo gần mối quan hệ. Ai ngờ Hà Hạo còn chưa kịp mở miệng, giọng nói đầy ngạc nhiên của Phong Phi đã vang lên: “Không phải lớp trưởng các cậu nói, cậu biết chúng tôi rồi sao?”

Nụ cười của Thiệu Duyệt Dĩnh nháy mắt đông cứng.

Hải Tú cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt, cố lắm mới nhịn không cười được trước mặt Thiệu Duyệt Dĩnh…. Cậu không muốn bất lịch sự như vậy.

Hà Hạo lúng túng cười: “Ha ha ha, biết nhau là tốt rồi. Thiệt tình, tôi chỉ sợ đi chơi chung mà gặp người lạ, không thoải mái với nhau được. À… Duyệt Dĩnh, cậu đi chung xe với lớp trưởng cậu đi, Phong Phi không có bằng lái, tôi qua lái xe nó.”

Thiệu Duyệt Dĩnh nhanh chóng bình tĩnh lại, mắt chớp chớp nói: “Không có bằng lái sao? Tớ có nè.” Thiệu Duyệt Dĩnh cười cười nhìn về phía Hải Tú, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào: “Cậu cũng không có bằng lái hả? Đừng lo, đừng phiền Hà Hạo, để tớ lái cho, tớ lái xe vững hơn bọn họ nhiều.”

Không hiểu sao Hải Tú lại cảm thấy – nụ cười ân cần của Thiệu Duyệt Dĩnh như đang khiêu khích cậu vậy. Cậu lắc đầu, dù nói không lớn nhưng lại rất quả quyết: “Không, không cần… Tôi không cần phiền con gái.”

Phong Phi nhịn cười. Ánh mắt Thiệu Duyệt Dĩnh thoáng chút thất vọng, đang địnhnói gì đó thì đã bị Phong Phi cướp lời: “Aizz, xe bọn Tiểu Hoa kia đúng không?”

Hà Hạo nhón chân nhìn, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tới hết rồi, mau lên xe đi thôi, mình dậy sớm chờ cũng hơn nửa tiếng rồi.”

Phong Phi ném chìa khóa cho Hà Hạo, Hà Hạo bắt lấy chạy đi lái xe. Hải Tú thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về xe của mình. Phong Phi rất tự nhiên quàng vai cậu, không quên quay đầu tặng cho Thiệu Duyệt Dĩnh một cái nhướng mày đầy khiêu khích.

Thiệu Duyệt Dĩnh cắn môi, xoa xoa cánh tay lạnh đến tê dại, leo lên xe trước mặt.

Sau khi lên xe, Phong Phi vội vàng lôi một cái chăn ra trùm lên người, hét lớn với Hà Hạo: “Chỉnh điều hòa ấm lên một chút, nhanh lên!”.

Hà Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, cười nhạo hắn: “Ủa, tao tưởng mày không biết lạnh?”

“Đây là cách người đẹp trai mặc quần áo, mày không hiểu đâu.” Phong Phi lười giải thích, uống hai ngụm nước rồi nhìn đường trước mặt, “Sao không đi?”

“Không biết đường, chờ bọn họ đi trước đã.” Hà Hạo thắt dây an toàn, chờ xe phía trước bắt đầu chạy mới nổ máy. Vừa lên đường cao tốc, Hà Hạo hỏi: “Nghe nói tối hai người về?”

Phong Phi gật đầu: “Tao muốn đón Giáng sinh với mình Hải Tú thôi.” Dứt lời, hắn nhìn kính chiếu hậu với vẻ mặt xấu xa, “Ở đó nhiều người quá, nhiều chuyện không tiện chút nào.”

Hà Hạo không ngờ mình bị tát cho một rổ ân ái, liền lườm Phong Phi một cái.

Xe chạy một hồi, Hải Tú nhẹ nhàng mở lòng bàn tay Phong Phi ra, viết lên: Vừa nãy cậu nói vậy là có ý gì?

Phong Phi nhướn mày, Hải Tú tiếp tục viết: Nhiều chuyện không tiện chút nào…

Phong Phi lại cười xấu xa, hắn chưa kịp nói thì Hải Tú lại sợ hắn hiểu sai, vội vàng viết tiếp: Hà Hạo biết gì không?

Phong Phi hiểu ra sự việc, kéo tay Hải Tú qua, viết lên lòng bàn tay cậu: Nó biết hết.

Hải Tú: “!!!”

Hắn trấn an nhìn cậu, tay viết: Nó không nói cho ai đâu.

Rồi hắn xích lại gần Hải Tú, nhẹ giọng nói vào tai cậu: “Vì nó thấy bất thường nên tôi mới nói cho nó nghe, không phải tôi cố tình nói chuyện chúng ta cho người ngoài đâu.”

Thật ra, việc Phong Phi đi nói quan hệ của hai đứa cho người khác nghe vẫn khiến Hải Tú vui vẻ một tẹo. Cậu gật gật đầu, lại viết vào lòng bàn tay hắn: Tớ không trách cậu, chỉ hơi sợ thôi.

Phong Phi nhẹ giọng cười: “Vậy nên cậu đừng cẩn thận quá.”

Tuy là nói vậy, nhưng sau khi Hải Tú biết người khác biết chuyện của mình rồi thì lại càng mất tự nhiên hơn. Cậu xích ra bên ngoài, cách xa hắn một đoạn. Phong Phi bất mãn, nhíu mày nói: “Cậu ngồi xa vậy làm gì?”

Hà Hạo nhìn lên kính chiếu hậu, mặt Hải Tú lập tức đỏ bừng. Phong Phi nhướn mày: “Lại đây.”

Hải Tú vẫn không nhúc nhích, Phong Phi nghiến răng: “Ngồi yên đó đi, rồi tôi sẽ hôn cậu một cái.”

Hải Tú bị dọa sợ, vội vàng nghe lời nhích trở lại.

Phong Phi biết Hải Tú đang căng thẳng, hắn cười cười, nhỏ giọng nói: “Sợ cái gì? Không phải nó biết rồi thì mình sẽ thoải mái hơn sao? Sau này bạn bè  và người nhà của chúng ta đều sẽ biết. Chẳng lẽ trước mặt bọn họ, cậu cứ làm lơ tôi vậy à?”

Những lời vừa rồi của Phong Phi vô tình chạm vào gánh nặng trong lòng Hải Tú, cậu mím môi, nhẹ giọng nói: “Người nhà… biết hết?”

Phong Phi mỉm cười: “Sớm muộn gì cũng biết thôi.”

Đối với tương lai, hay nói thẳng là đối với việc công khai quan hệ của bọn họ, Hải Tú vẫn luôn rất bất an. Nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Phong Phi, cậu lại vô thức yên tâm hơn mấy phần.

Phong Phi vẫn không quên chuyện chính, nhẹ giọng ép buộc bên tai Hải Tú: “Hỏi cậu đó, nếu sau này mọi người biết hết rồi, cậu vẫn lơ tôi như vừa nãy?”

Mặt Hải Tú đỏ ửng, không biết phải làm sao, bèn nói nhỏ: “Người ta thấy… Nhiều… Ngại lắm.”

“Ngại cái gì.” Phong Phi thấp giọng, “Lần trước là ai cố tình thắng trò chơi, để tôi hôn trước mặt nhiều người….”

Hải Tú hoảng hốt che miệng Phong Phi lại, chột dạ nhìn ra phía trước, vội vàng nói nhỏ: “Đừng… Đừng nói mà…”

Phong Phi thả lỏng, dựa lưng vào ghế, nom cực kì vui vẻ. Hắn dung túng nhìn Hải Tú, đúng là chỉ có Hải Tú… chỉ có cậu mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện bị che miệng mà không phản kháng một lời.

Nhưng nếu chỉ ngồi yên mà không làm gì, vậy thì không phải là Phong Phi. Hắn hé miệng, nhanh chóng liếm bàn tay cậu một cái.

Hải Tú như bị điện giật, vội vàng rút tay lại, nhưng cổ tay lại bị Phong Phi nắm lấy. Ánh mắt hắn đầy vẻ trêu ghẹo, Hải Tú lại căng thẳng nhìn ra đằng trước, hai má nhanh chóng đỏ bừng. Đột nhiên cậu cảm thấy… như đang yêu đương vụng trộm vậy. Dù chỉ là một động tác nhỏ, cậu cũng lo Hà Hạo sẽ nhìn thấy. Còn nếu Phong Phi chưa thỏa mãn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ cuộc… Hải Tú cố gắng nén lại nỗi lúng túng, nhỏ giọng bảo đảm bên tai Phong Phi: “Sau này… Mọi người biết, tớ… tớ cũng không lơ cậu.”

Phong Phi nhướn mày: “Thật không?”

Hải Tú ngượng ngùng gật đầu. Nỗi bất an mang tên Thiệu Duyệt Dĩnh của Phong Phi hoàn toàn biến mất. Hắn đột nhiên lên tiếng: “Hà Hạo?”

Hà Hạo: “….”

Hà Hạo vừa giả điếc cả ngày, nghe Phong Phi gọi thì gượng gạo đáp lại. Vừa định bày tỏ mình cũng có thể giả mù nữa thì Phong Phi đột nhiên đứng dậy, một tay khoác lên ghế tài xế, một tay giơ lên cầm lấy kính chiếu hậu, cố sức đổi hướng lại. Hà Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu – trong kính chỉ có gương mặt to đùng của hắn.

Được rồi, lần này hắn mù thật!

Phía sau xe, Phong Phi đè Hải Tú xuống, dịu dàng hôn lên môi cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện