Những việc sau đó Đình Phong không cho cô can thiệp nữa nên cô cũng không biết anh đã giải quyết thế nào. Công việc chiều hôm đó lại hoãn lại, mọi người lục cục dọn dẹp rồi về ký túc xá nghỉ ngơi.
Tuyết Ly cảm thấy may mắn vì hôm nay Gia Bảo không đến, nếu để anh trông thấy cảnh cô đánh người thì cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Chỉ có điều, khuôn mặt này phải dùng cách gì mới hết sưng được nhỉ? Tuyết Ly vừa soi gương vừa suy nghĩ. Đến bây giờ hai má cô vẫn còn có cảm giác bỏng rát, còn in hằn vết bàn tay rõ ràng như vậy nữa chứ. Nhưng với một người có dây thần kinh thô như Tuyết Ly, cô chỉ xoắn xuýt đắn đo suy nghĩ còn chưa tới mười phút đã quăng cái chuyện không quan trọng này ra sau đầu rồi.
Thôi kệ! Trước sau gì cũng sẽ khỏi, chỉ có hai cái tát thôi mà. Còn cái vết xước kia ấy à? Hình như cũng chẳng quan trọng lắm.
Tuyết Ly vừa nghĩ vừa bật đèn bàn, mở máy tính ra, bắt đầu công cuộc gõ phím của mình. Mỗi lần cô tập trung đều sẽ chẳng để ý gì tới xung quanh, ngay cả việc bên ngoài trời đã ngả về đêm từ bao giờ cô cũng không hề hay biết. Cho tới khi chuông điện thoại vang lên cô mới giật mình, lúc này mới nhận ra mình quên chuyển sang chế độ yên lặng.
Tuy nhiên, khi trông thấy tên người gọi, khóe miệng cô vô thức cong lên, thầm nghĩ may là trước đó quên, nếu không đã bỏ lỡ cuộc gọi của anh rồi.
Giọng Gia Bảo truyền tới ống nghe vẫn trầm như vậy, nhưng kèm theo đó có chút khàn và mệt mỏi. Anh nói hôm nay có mấy cuộc phẫu thuật nên anh không tới được, giờ tan ca thì tiện đường ghé qua. Anh muốn rủ cô đi ăn đêm.
Ăn đêm?
Nghe tới đây, Tuyết Ly hơi giật mình, liếc thời gian đang hiển thị ở góc phải màn hình.
23h03’ - Đã muộn như vậy rồi cơ à? Chẳng trách nghe giọng anh uể oải như vậy. Thế mà anh còn ghé qua đây. Tuyết Ly đang muốn trách cứ mấy câu rồi tìm cách đuổi anh về nghỉ ngơi, nhưng giọng nói đáng thương của anh vang lên khiến cô nhũn hết người.
- Không được sao? Anh biết giờ cũng hơi muộn rồi nhưng anh vẫn muốn gặp em một lát. Nếu em không thích thì cũng không sao đâu.
Là do cô tưởng tượng à? Sao cứ có cảm giác anh đang làm nũng vậy? Với cả sao cô cứ nghe câu này của anh lạ lạ thế nào ấy nhỉ?
Nhưng chẳng kịp để cô đắn đo suy nghĩ nhiều, tiếng khịt mũi của anh vang lên làm cô giật mình, vội vã đứng dậy chạy về phía cửa.
- Chờ một chút\, em xuống ngay. Anh vào xe ngồi đi.
- Ừm\, nghe em.
Tuyết Ly chạy xồng xộc xuống sân, nhìn một vòng vẫn chẳng thấy xe anh đâu cả. Đang định gọi cho anh thì đúng lúc trông thấy tin nhắn anh gửi cách đây mấy phút, nói rằng anh đang chờ trước cổng trường.
Lúc cô chạy tới, đúng lúc anh mở cửa xe bước xuống, giống như luôn nhìn về phía này vậy. Tuy nhiên khi cô còn đang hớn hở chạy qua, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nụ cười nhẹ trên môi anh nhạt dần, thay vào đó là cái nhíu mày đầy nghi hoặc. Tuyết Ly vẫn chưa nhận thức được hoàn cảnh, cô đi tới gần anh hơn, hỏi anh với vẻ lo lắng.
- Sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào à? Hay là anh về nghỉ ngơi trước...
Còn chưa nói xong, Gia Bảo đột ngột đưa tay lên chạm vào má cô, đôi lông mày nhíu chặt. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
- Ai làm?
- Gì cơ? - Vì lúc này trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn một suy nghĩ là lo lắng cho sức khỏe của anh\, vậy nên nghe anh hỏi xong\, cô gần như ngớ ra\, không hiểu anh đang nói về cái gì. Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh đang đặt lên má trái của mình\, nơi đó còn có một vết thương mà cô đã bỏ qua không thèm xử lý\, cô giật mình lùi ra phía sau một bước\, nghĩ nghĩ một lúc thì quay lưng lại với anh luôn. Cô cười giả lả. - Em... em sực nhớ ra hình như em còn có việc chưa làm xong\, hay là để hôm khác em đi với anh nhé?
Nói xong, chân cô cũng phát lực chuẩn bị chạy trốn. Gia Bảo cũng chẳng buồn giữ cô lại, chỉ nói một câu.
- Ly Ly! - Giọng anh rất chậm\, còn nhấn thật mạnh từng chữ. - Em chạy thử xem?
Tuyết Ly khựng người, không dám chạy nữa thật. Cô bất giác đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt, thầm mắng bản thân trăm ngàn lần. Thế này chẳng phải giấu đầu hở đuôi rồi sao? Trước đó còn thấy may mắn vì không vị anh trông thấy cảnh mình đánh nhau, giờ bằng chứng lộ ra đây cả rồi, cuối cùng thì anh cũng biết còn gì?
Mất mặt quá đi mất! Nếu Gia Bảo biết rằng cô ngần này tuổi rồi còn đánh nhau chỉ vì một chuyện xích mích nhỏ xíu thì còn ra cái thể thống gì nữa? Chắc chắn anh sẽ cười cô cho mà xem.
Đang lúc cô nghĩ miên man, Gia Bảo đã bước tới gần, xoay người cô lại. Anh hơi cúi xuống để có thể đứng ngang tầm mắt cô, chăm chú quan sát khuôn mặt cô một lúc. Tuyết Ly cắn môi, mắt nhìn sang hướng khác với vẻ không tự nhiên.
Sau khi nhìn một lúc lâu, anh không nói gì mà chỉ kéo cô tới gần xe, mở cửa, đẩy cô ngồi vào trong rồi bản thân cũng quay về ghế lái. Anh mở đèn, lấy thuốc và bông ra, im lặng giúp cô xử lý vết thương. Cả quá trình ấy anh không nói thêm gì nữa khiến cô cảm thấy rất áp lực, vô thức ngồi thẳng người lên.
Cho tới khi anh dán miếng dán cá nhân rồi cất đồ đi, cô mới thở nhẹ ra một hơi, lén lút quan sát biểu cảm trên mặt anh với vẻ không chắc chắn lắm. Dù sao thì cô cũng mù tịt trong việc đọc biểu cảm của đối phương, mà anh lại là người che giấu rất kỹ, dù trong lòng khó chịu đến đâu thì anh vẫn có thể biểu hiện như thường. Chỉ trừ lúc nãy.
- Ừm... Cảm ơn anh đã giúp em. - Tuyết Ly chạm vào miếng dán trên mặt mình\, khách sáo nói một câu. Khi thấy anh liếc một cái\, cô lại vội vàng cụp mắt xuống\, dáng vẻ nhận lỗi rất rõ\, dù rằng chính bản thân cô còn không biết cô đã phạm phải lỗi gì với anh.
Chỉ là cái ánh mắt trách cứ của anh quá rõ ràng, cô không thể làm ngơ như không thấy gì được.
- Chuyện là thế nào? - Anh hỏi\, lại nhìn cô thêm cái nữa. - Anh cho em cơ hội nói thật. Chắc em cũng không muốn anh gọi điện chất vấn với đạo diễn của em vào giờ này đâu đúng không?
- Đừng! - Tuyết Ly giật mình\, vội vã níu lấy tay áo anh. Khó khăn lắm cô mới khiến Đình Phong bình tĩnh lại\, dù cô không biết quá trình giải quyết sau đó anh đã trong trạng thái nào\, nhưng mà lúc này nhắc tới việc ấy với anh chắc khác nào cố tình khuấy bùn trong hồ nước sạch cả.
Cuối cùng, Tuyết Ly đành bất đắc dĩ kể hết chuyện lúc chiều một lượt, thẳng thắn và thật thà, không giấu giếm điều gì. Gia Bảo chỉ bình tĩnh lắng nghe, không cắt ngang, cô kể xong cũng trầm ngâm một lúc lâu, khiến cô ngồi bên cạnh cảm thấy áp lực kinh khủng.
- Chuyện... là vậy. - Tuyết Ly kết bài xong\, lại lén nhìn anh thêm một cái. Lần này cuối cùng anh cũng chịu phản ứng\, gật nhẹ đầu như đã hiểu. Sau đó anh quay qua nhìn cô\, lại đưa tay lên vuốt má cô\, hỏi. - Còn đau không?
- Trông vậy thôi chứ em không còn cảm giác nữa rồi. - Thấy anh không còn làm lơ mình nữa\, Tuyết Ly thở phào\, bất giác cười tươi hơn. - Nếu anh không nhắc thì em cũng không nhớ luôn đấy.
Gia Bảo nghe vậy khẽ cười một tiếng, lắc đầu ra chiều bất lực. Cô cố gắng xác nhận lại cảm xúc của anh, thấy anh không còn vấn đề gì nữa thì an tâm hẳn. Sực nhớ tới lý do anh đến tận đây, cô vội đề xuất cho anh mấy chỗ bán món ăn khuya ngon bổ rẻ, một phần cũng muốn đá bay câu chuyện đáng xấu hổ kia đi thật nhanh. Anh cũng không vạch trần cô, sau khi cẩn thận suy nghĩ bèn chọn quán ăn gần đây nhất. Tuyết Ly cũng chẳng có ý kiến, cùng anh xuống xe đi bộ.
Tuyết Ly cảm thấy may mắn vì hôm nay Gia Bảo không đến, nếu để anh trông thấy cảnh cô đánh người thì cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Chỉ có điều, khuôn mặt này phải dùng cách gì mới hết sưng được nhỉ? Tuyết Ly vừa soi gương vừa suy nghĩ. Đến bây giờ hai má cô vẫn còn có cảm giác bỏng rát, còn in hằn vết bàn tay rõ ràng như vậy nữa chứ. Nhưng với một người có dây thần kinh thô như Tuyết Ly, cô chỉ xoắn xuýt đắn đo suy nghĩ còn chưa tới mười phút đã quăng cái chuyện không quan trọng này ra sau đầu rồi.
Thôi kệ! Trước sau gì cũng sẽ khỏi, chỉ có hai cái tát thôi mà. Còn cái vết xước kia ấy à? Hình như cũng chẳng quan trọng lắm.
Tuyết Ly vừa nghĩ vừa bật đèn bàn, mở máy tính ra, bắt đầu công cuộc gõ phím của mình. Mỗi lần cô tập trung đều sẽ chẳng để ý gì tới xung quanh, ngay cả việc bên ngoài trời đã ngả về đêm từ bao giờ cô cũng không hề hay biết. Cho tới khi chuông điện thoại vang lên cô mới giật mình, lúc này mới nhận ra mình quên chuyển sang chế độ yên lặng.
Tuy nhiên, khi trông thấy tên người gọi, khóe miệng cô vô thức cong lên, thầm nghĩ may là trước đó quên, nếu không đã bỏ lỡ cuộc gọi của anh rồi.
Giọng Gia Bảo truyền tới ống nghe vẫn trầm như vậy, nhưng kèm theo đó có chút khàn và mệt mỏi. Anh nói hôm nay có mấy cuộc phẫu thuật nên anh không tới được, giờ tan ca thì tiện đường ghé qua. Anh muốn rủ cô đi ăn đêm.
Ăn đêm?
Nghe tới đây, Tuyết Ly hơi giật mình, liếc thời gian đang hiển thị ở góc phải màn hình.
23h03’ - Đã muộn như vậy rồi cơ à? Chẳng trách nghe giọng anh uể oải như vậy. Thế mà anh còn ghé qua đây. Tuyết Ly đang muốn trách cứ mấy câu rồi tìm cách đuổi anh về nghỉ ngơi, nhưng giọng nói đáng thương của anh vang lên khiến cô nhũn hết người.
- Không được sao? Anh biết giờ cũng hơi muộn rồi nhưng anh vẫn muốn gặp em một lát. Nếu em không thích thì cũng không sao đâu.
Là do cô tưởng tượng à? Sao cứ có cảm giác anh đang làm nũng vậy? Với cả sao cô cứ nghe câu này của anh lạ lạ thế nào ấy nhỉ?
Nhưng chẳng kịp để cô đắn đo suy nghĩ nhiều, tiếng khịt mũi của anh vang lên làm cô giật mình, vội vã đứng dậy chạy về phía cửa.
- Chờ một chút\, em xuống ngay. Anh vào xe ngồi đi.
- Ừm\, nghe em.
Tuyết Ly chạy xồng xộc xuống sân, nhìn một vòng vẫn chẳng thấy xe anh đâu cả. Đang định gọi cho anh thì đúng lúc trông thấy tin nhắn anh gửi cách đây mấy phút, nói rằng anh đang chờ trước cổng trường.
Lúc cô chạy tới, đúng lúc anh mở cửa xe bước xuống, giống như luôn nhìn về phía này vậy. Tuy nhiên khi cô còn đang hớn hở chạy qua, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nụ cười nhẹ trên môi anh nhạt dần, thay vào đó là cái nhíu mày đầy nghi hoặc. Tuyết Ly vẫn chưa nhận thức được hoàn cảnh, cô đi tới gần anh hơn, hỏi anh với vẻ lo lắng.
- Sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào à? Hay là anh về nghỉ ngơi trước...
Còn chưa nói xong, Gia Bảo đột ngột đưa tay lên chạm vào má cô, đôi lông mày nhíu chặt. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
- Ai làm?
- Gì cơ? - Vì lúc này trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn một suy nghĩ là lo lắng cho sức khỏe của anh\, vậy nên nghe anh hỏi xong\, cô gần như ngớ ra\, không hiểu anh đang nói về cái gì. Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh đang đặt lên má trái của mình\, nơi đó còn có một vết thương mà cô đã bỏ qua không thèm xử lý\, cô giật mình lùi ra phía sau một bước\, nghĩ nghĩ một lúc thì quay lưng lại với anh luôn. Cô cười giả lả. - Em... em sực nhớ ra hình như em còn có việc chưa làm xong\, hay là để hôm khác em đi với anh nhé?
Nói xong, chân cô cũng phát lực chuẩn bị chạy trốn. Gia Bảo cũng chẳng buồn giữ cô lại, chỉ nói một câu.
- Ly Ly! - Giọng anh rất chậm\, còn nhấn thật mạnh từng chữ. - Em chạy thử xem?
Tuyết Ly khựng người, không dám chạy nữa thật. Cô bất giác đưa tay lên chạm vào vết thương trên mặt, thầm mắng bản thân trăm ngàn lần. Thế này chẳng phải giấu đầu hở đuôi rồi sao? Trước đó còn thấy may mắn vì không vị anh trông thấy cảnh mình đánh nhau, giờ bằng chứng lộ ra đây cả rồi, cuối cùng thì anh cũng biết còn gì?
Mất mặt quá đi mất! Nếu Gia Bảo biết rằng cô ngần này tuổi rồi còn đánh nhau chỉ vì một chuyện xích mích nhỏ xíu thì còn ra cái thể thống gì nữa? Chắc chắn anh sẽ cười cô cho mà xem.
Đang lúc cô nghĩ miên man, Gia Bảo đã bước tới gần, xoay người cô lại. Anh hơi cúi xuống để có thể đứng ngang tầm mắt cô, chăm chú quan sát khuôn mặt cô một lúc. Tuyết Ly cắn môi, mắt nhìn sang hướng khác với vẻ không tự nhiên.
Sau khi nhìn một lúc lâu, anh không nói gì mà chỉ kéo cô tới gần xe, mở cửa, đẩy cô ngồi vào trong rồi bản thân cũng quay về ghế lái. Anh mở đèn, lấy thuốc và bông ra, im lặng giúp cô xử lý vết thương. Cả quá trình ấy anh không nói thêm gì nữa khiến cô cảm thấy rất áp lực, vô thức ngồi thẳng người lên.
Cho tới khi anh dán miếng dán cá nhân rồi cất đồ đi, cô mới thở nhẹ ra một hơi, lén lút quan sát biểu cảm trên mặt anh với vẻ không chắc chắn lắm. Dù sao thì cô cũng mù tịt trong việc đọc biểu cảm của đối phương, mà anh lại là người che giấu rất kỹ, dù trong lòng khó chịu đến đâu thì anh vẫn có thể biểu hiện như thường. Chỉ trừ lúc nãy.
- Ừm... Cảm ơn anh đã giúp em. - Tuyết Ly chạm vào miếng dán trên mặt mình\, khách sáo nói một câu. Khi thấy anh liếc một cái\, cô lại vội vàng cụp mắt xuống\, dáng vẻ nhận lỗi rất rõ\, dù rằng chính bản thân cô còn không biết cô đã phạm phải lỗi gì với anh.
Chỉ là cái ánh mắt trách cứ của anh quá rõ ràng, cô không thể làm ngơ như không thấy gì được.
- Chuyện là thế nào? - Anh hỏi\, lại nhìn cô thêm cái nữa. - Anh cho em cơ hội nói thật. Chắc em cũng không muốn anh gọi điện chất vấn với đạo diễn của em vào giờ này đâu đúng không?
- Đừng! - Tuyết Ly giật mình\, vội vã níu lấy tay áo anh. Khó khăn lắm cô mới khiến Đình Phong bình tĩnh lại\, dù cô không biết quá trình giải quyết sau đó anh đã trong trạng thái nào\, nhưng mà lúc này nhắc tới việc ấy với anh chắc khác nào cố tình khuấy bùn trong hồ nước sạch cả.
Cuối cùng, Tuyết Ly đành bất đắc dĩ kể hết chuyện lúc chiều một lượt, thẳng thắn và thật thà, không giấu giếm điều gì. Gia Bảo chỉ bình tĩnh lắng nghe, không cắt ngang, cô kể xong cũng trầm ngâm một lúc lâu, khiến cô ngồi bên cạnh cảm thấy áp lực kinh khủng.
- Chuyện... là vậy. - Tuyết Ly kết bài xong\, lại lén nhìn anh thêm một cái. Lần này cuối cùng anh cũng chịu phản ứng\, gật nhẹ đầu như đã hiểu. Sau đó anh quay qua nhìn cô\, lại đưa tay lên vuốt má cô\, hỏi. - Còn đau không?
- Trông vậy thôi chứ em không còn cảm giác nữa rồi. - Thấy anh không còn làm lơ mình nữa\, Tuyết Ly thở phào\, bất giác cười tươi hơn. - Nếu anh không nhắc thì em cũng không nhớ luôn đấy.
Gia Bảo nghe vậy khẽ cười một tiếng, lắc đầu ra chiều bất lực. Cô cố gắng xác nhận lại cảm xúc của anh, thấy anh không còn vấn đề gì nữa thì an tâm hẳn. Sực nhớ tới lý do anh đến tận đây, cô vội đề xuất cho anh mấy chỗ bán món ăn khuya ngon bổ rẻ, một phần cũng muốn đá bay câu chuyện đáng xấu hổ kia đi thật nhanh. Anh cũng không vạch trần cô, sau khi cẩn thận suy nghĩ bèn chọn quán ăn gần đây nhất. Tuyết Ly cũng chẳng có ý kiến, cùng anh xuống xe đi bộ.
Danh sách chương