Có lẽ vì bây giờ trời tối, lại không có ai xung quanh, Tuyết Ly cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người là lạ. Cô luôn có cảm giác mất tự nhiên, tay chân thừa thãi không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể vung vẩy khi đi bên cạnh anh.
Gia Bảo đột nhiên ngừng bước, Tuyết Ly cũng dừng theo. Cô đưa mắt nhìn anh như dò hỏi, chỉ thấy anh nhìn lại cô, chần chừ một lúc thì lên tiếng.
- Anh có thể nắm tay em không? Tuyết Ly thoáng ngạc nhiên. Cô biết đây là một trong những bài “luyện tập” của hai người để vở kịch có thể diễn ra trọn vẹn, nhưng mà ngay lúc này thì...
Tuyết Ly cảm thấy hơi khó xử. Thật ra bây giờ không có ai cả, hai người cũng không cần phải tỏ ra thân mật làm gì, dù sao cũng chẳng ai xem. Huống hồ, mới chỉ vài phút trước thôi cô còn thấy mất tự nhiên với anh, còn mơ hồ nhận ra bầu không khí có chút mờ ám, cho nên nếu bây giờ cô chạm vào anh, cô sợ sẽ không khống chế được cảm xúc của mình rồi bị anh phát hiện mất.
Đó là còn chưa kể, vết sẹo trên tay cô... Tuyết Ly mím môi, vô thức cúi xuống nhìn hai lòng bàn tay mình, lưỡng lự rất lâu.
Gia Bảo lại chẳng hề biết những băn khoăn trong lòng cô, thấy cô nhìn vào bàn tay thì chỉ đoán cô ái ngại về những vết sẹo đó, bởi dù sao cô cũng luôn thể hiện sự tự ti mỗi lần nhắc tới nó trước mặt anh. Nhưng anh cũng đã nói rất nhiều lần rồi, anh không quan tâm. Cô có thể dùng những lý do khác từ chối anh, ví dụ như cô không thích, hoặc cô cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu vì chuyện đó thì anh sẽ không chấp nhận.
Cho nên, chẳng chờ câu trả lời của cô, anh đã đưa tay qua, chậm rãi đan những ngón tay mình vào tay cô, nhìn thấy cô ngước lên nhìn lại bằng ánh mắt kinh ngạc, anh chỉ khẽ cười, chậm rãi bước đi.
Tuyết Ly định rút tay về theo phản xạ, nhưng cảm giác ấm áp anh mang lại thực sự khiến cô lưu luyến không muốn rời. Bàn tay anh rất to, nhìn qua giống như một miếng đệm thịt mèo, còn ngón tay cô giống như những móng vuốt nhỏ xíu vậy. Tuyết Ly thầm nghĩ, nếu cô xòe tay ra, vậy thì thật sự rất giống như chi trước của con mèo đang xòe móng rồi.
Tưởng tượng xong, cô bật cười thành tiếng, nhưng khi anh nhìn qua, cô vội vã xua tay nói không có gì. Không thể để anh biết những suy nghĩ của cô được, anh sẽ cười cô mất.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục im lặng thế này thật sự rất ngại, vậy nên Tuyết Ly cố gắng vắt óc nghĩ xem nên nói chuyện gì. Cô chưa từng phải khó khăn và chật vật khi phải tìm đề tài như lúc này, bởi từ trước đến giờ, cô rất ít khi chủ động muốn nói chuyện với người khác. Gần tới quán ăn, đường phố cũng không còn vắng vẻ nữa. Có rất nhiều người đi ăn vào giờ này, họ đi tốp ba, tốp bảy, trò chuyện với nhau rất ồn ào. Nhờ vậy mà bầu không khí mờ ám giữa hai người cũng giảm bớt.
Nghĩ một lúc, cô hỏi.
- Anh nói xem\, chúng ta phải diễn kịch thế này đến bao giờ thì được nhỉ?
Bước chân của Gia Bảo chợt dừng, kéo theo cô cũng dừng bước. Cô quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn mình. Anh không cười nữa, mím môi, một lúc sau mới nói.
- Em đang thích ai sao?
Suýt chút nữa cô đã bật ra câu trả lời: Anh đó. Nhưng rất may, cô đã kìm lại kịp. Vậy nên, cô vội vã lắc đầu.
- Không không\, làm gì có đâu ạ.
- Vậy sao? Anh cứ nghĩ em đang thích ai đó\, sợ mối quan hệ của chúng ta khiến đối phương hiểu nhầm chứ? - Vừa nói\, Gia Bảo vừa nghĩ tới một người. Kẻ đó lúc nào cũng hằn học mỗi lần nhìn thấy cô đứng cạnh anh\, ánh mắt sắc như dao vậy.
- Không đâu ạ. Em thật sự không thích ai hết. - Ngoại trừ anh. Ba chữ phía sau\, Tuyết Ly chỉ dám thầm nói trong lòng. Gia Bảo lại rơi vào suy tư\, sau đó hỏi tiếp.
- Vậy anh làm phiền em sao? Tiếp xúc với anh khiến em khó chịu đến vậy à?
- Không ạ. - Lần này\, Tuyết Ly trả lời rất nhỏ. Cô cúi đầu\, không để anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt mình. - Làm gì có đâu ạ.
Trái lại, ừm, cô còn thấy hơi thích thích nữa ấy chứ. Nhưng tất nhiên, câu này cô cũng không dám nói ra thành tiếng.
- Vậy thì không sao. Anh cũng không phiền\, cũng không thích ai cả. - Gia Bảo lại tiếp tục cất bước. Vừa đi\, anh vừa nói rất chậm. - Huống hồ\, cuộc phỏng vấn của bạn em chưa có lịch cụ thể\, thế thì chúng ta cứ kéo dài tới lúc đó rồi tính tiếp. Em thấy thế nào?
- Được ạ. - Tuyết Ly cười tít mắt\, gật đầu không chút do dự.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không để ý đến xung quanh nên hoàn toàn không biết có một người phía sau đang đứng nhìn bóng lưng của hai người bằng đôi mắt nghi hoặc.
Trong quán ăn, hai người nhất trí chọn một chỗ phía trong góc, lúc Tuyết Ly đi gọi đồ thì Gia Bảo ngồi tại chỗ tráng qua bát đũa một lượt bằng nước nóng. Tuyết Ly về chỗ đã thấy đồ dùng đặt ngay ngắn trước mặt mình thì vui vẻ cười cảm ơn anh. Anh cũng cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn chẳng dễ chịu chút nào.
Bởi tại chỗ ngồi đầy đủ ánh sáng thế này, khuôn mặt vẫn còn hơi sưng của cô trông thật rõ ràng, đâm vào mắt anh khiến anh cực kỳ khó chịu. Bàn tay anh đang đặt trên đùi, ở tại nơi cô không nhìn thấy đang chậm rãi siết chặt lại. Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nghe cô luyên thuyên kể chuyện một lúc. Chưa lúc nào anh thấy cô nói nhiều như vậy, đặc biệt là biểu cảm thiếu tự nhiên của cô, anh biết cô đang dùng mọi cách để khiến anh quên đi chuyện ban nãy.
Có vẻ như cô vẫn rất để ý đến việc anh nổi giận, khiến anh không biết đây có được xem là điềm báo tích cực hay không nữa. Nhưng sự cố gắng của cô vẫn khiến anh rất vui, một phần bực bội nào đó đang quấy loạn trong lòng anh cũng giảm đi được phần nào.
Đáng lẽ ra anh rất mệt, cũng rất đói. Ngày hôm nay anh phải làm mấy ca phẫu thuật liên tiếp khiến anh gần như kiệt sức, khiến anh càng thấy nhớ cô hơn. Vốn chỉ muốn đến nhìn cô một cái, ăn một bữa khuya để giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng, ấy vậy mà chẳng ngờ được lại bị cưỡng chế nhận lấy “món quà” bất ngờ thế này.
Lúc nãy khi cô chạy xuống, khi nhìn thấy vết thương đã khô máu trên mặt cô, anh gần như cảm nhận được sợi dây lý trí của mình đứt phựt. Còn bây giờ, nhìn rõ vết hằn đỏ hình bàn tay trên mặt cô, anh chẳng biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Anh rất muốn nổi giận, nhưng anh càng không thích nhìn thấy cảnh cô tỏ ra sợ hãi với mình. Cho nên, anh chọn cách nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Chỉ có điều bữa ăn này lại không ngon như anh đã mong đợi rồi. Anh thật sự nuốt không trôi.
Sau khi ăn xong, anh đưa cô trở lại trường, mỉm cười vẫy tay nhìn cô đi vào ký túc xá. Ngay lúc cô vừa khuất dạng, nụ cười trên môi Gia Bảo cũng không còn duy trì được nữa. Ngước lên nhìn căn phòng vừa sáng đèn mấy giây, anh lấy điện thoại ra, tìm một dãy số quen thuộc rồi bấm gọi. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Gia Bảo khẽ gọi.
- Anh!
Gia Bảo đột nhiên ngừng bước, Tuyết Ly cũng dừng theo. Cô đưa mắt nhìn anh như dò hỏi, chỉ thấy anh nhìn lại cô, chần chừ một lúc thì lên tiếng.
- Anh có thể nắm tay em không? Tuyết Ly thoáng ngạc nhiên. Cô biết đây là một trong những bài “luyện tập” của hai người để vở kịch có thể diễn ra trọn vẹn, nhưng mà ngay lúc này thì...
Tuyết Ly cảm thấy hơi khó xử. Thật ra bây giờ không có ai cả, hai người cũng không cần phải tỏ ra thân mật làm gì, dù sao cũng chẳng ai xem. Huống hồ, mới chỉ vài phút trước thôi cô còn thấy mất tự nhiên với anh, còn mơ hồ nhận ra bầu không khí có chút mờ ám, cho nên nếu bây giờ cô chạm vào anh, cô sợ sẽ không khống chế được cảm xúc của mình rồi bị anh phát hiện mất.
Đó là còn chưa kể, vết sẹo trên tay cô... Tuyết Ly mím môi, vô thức cúi xuống nhìn hai lòng bàn tay mình, lưỡng lự rất lâu.
Gia Bảo lại chẳng hề biết những băn khoăn trong lòng cô, thấy cô nhìn vào bàn tay thì chỉ đoán cô ái ngại về những vết sẹo đó, bởi dù sao cô cũng luôn thể hiện sự tự ti mỗi lần nhắc tới nó trước mặt anh. Nhưng anh cũng đã nói rất nhiều lần rồi, anh không quan tâm. Cô có thể dùng những lý do khác từ chối anh, ví dụ như cô không thích, hoặc cô cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu vì chuyện đó thì anh sẽ không chấp nhận.
Cho nên, chẳng chờ câu trả lời của cô, anh đã đưa tay qua, chậm rãi đan những ngón tay mình vào tay cô, nhìn thấy cô ngước lên nhìn lại bằng ánh mắt kinh ngạc, anh chỉ khẽ cười, chậm rãi bước đi.
Tuyết Ly định rút tay về theo phản xạ, nhưng cảm giác ấm áp anh mang lại thực sự khiến cô lưu luyến không muốn rời. Bàn tay anh rất to, nhìn qua giống như một miếng đệm thịt mèo, còn ngón tay cô giống như những móng vuốt nhỏ xíu vậy. Tuyết Ly thầm nghĩ, nếu cô xòe tay ra, vậy thì thật sự rất giống như chi trước của con mèo đang xòe móng rồi.
Tưởng tượng xong, cô bật cười thành tiếng, nhưng khi anh nhìn qua, cô vội vã xua tay nói không có gì. Không thể để anh biết những suy nghĩ của cô được, anh sẽ cười cô mất.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục im lặng thế này thật sự rất ngại, vậy nên Tuyết Ly cố gắng vắt óc nghĩ xem nên nói chuyện gì. Cô chưa từng phải khó khăn và chật vật khi phải tìm đề tài như lúc này, bởi từ trước đến giờ, cô rất ít khi chủ động muốn nói chuyện với người khác. Gần tới quán ăn, đường phố cũng không còn vắng vẻ nữa. Có rất nhiều người đi ăn vào giờ này, họ đi tốp ba, tốp bảy, trò chuyện với nhau rất ồn ào. Nhờ vậy mà bầu không khí mờ ám giữa hai người cũng giảm bớt.
Nghĩ một lúc, cô hỏi.
- Anh nói xem\, chúng ta phải diễn kịch thế này đến bao giờ thì được nhỉ?
Bước chân của Gia Bảo chợt dừng, kéo theo cô cũng dừng bước. Cô quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn mình. Anh không cười nữa, mím môi, một lúc sau mới nói.
- Em đang thích ai sao?
Suýt chút nữa cô đã bật ra câu trả lời: Anh đó. Nhưng rất may, cô đã kìm lại kịp. Vậy nên, cô vội vã lắc đầu.
- Không không\, làm gì có đâu ạ.
- Vậy sao? Anh cứ nghĩ em đang thích ai đó\, sợ mối quan hệ của chúng ta khiến đối phương hiểu nhầm chứ? - Vừa nói\, Gia Bảo vừa nghĩ tới một người. Kẻ đó lúc nào cũng hằn học mỗi lần nhìn thấy cô đứng cạnh anh\, ánh mắt sắc như dao vậy.
- Không đâu ạ. Em thật sự không thích ai hết. - Ngoại trừ anh. Ba chữ phía sau\, Tuyết Ly chỉ dám thầm nói trong lòng. Gia Bảo lại rơi vào suy tư\, sau đó hỏi tiếp.
- Vậy anh làm phiền em sao? Tiếp xúc với anh khiến em khó chịu đến vậy à?
- Không ạ. - Lần này\, Tuyết Ly trả lời rất nhỏ. Cô cúi đầu\, không để anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt mình. - Làm gì có đâu ạ.
Trái lại, ừm, cô còn thấy hơi thích thích nữa ấy chứ. Nhưng tất nhiên, câu này cô cũng không dám nói ra thành tiếng.
- Vậy thì không sao. Anh cũng không phiền\, cũng không thích ai cả. - Gia Bảo lại tiếp tục cất bước. Vừa đi\, anh vừa nói rất chậm. - Huống hồ\, cuộc phỏng vấn của bạn em chưa có lịch cụ thể\, thế thì chúng ta cứ kéo dài tới lúc đó rồi tính tiếp. Em thấy thế nào?
- Được ạ. - Tuyết Ly cười tít mắt\, gật đầu không chút do dự.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không để ý đến xung quanh nên hoàn toàn không biết có một người phía sau đang đứng nhìn bóng lưng của hai người bằng đôi mắt nghi hoặc.
Trong quán ăn, hai người nhất trí chọn một chỗ phía trong góc, lúc Tuyết Ly đi gọi đồ thì Gia Bảo ngồi tại chỗ tráng qua bát đũa một lượt bằng nước nóng. Tuyết Ly về chỗ đã thấy đồ dùng đặt ngay ngắn trước mặt mình thì vui vẻ cười cảm ơn anh. Anh cũng cười đáp lại, nhưng trong lòng vẫn chẳng dễ chịu chút nào.
Bởi tại chỗ ngồi đầy đủ ánh sáng thế này, khuôn mặt vẫn còn hơi sưng của cô trông thật rõ ràng, đâm vào mắt anh khiến anh cực kỳ khó chịu. Bàn tay anh đang đặt trên đùi, ở tại nơi cô không nhìn thấy đang chậm rãi siết chặt lại. Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nghe cô luyên thuyên kể chuyện một lúc. Chưa lúc nào anh thấy cô nói nhiều như vậy, đặc biệt là biểu cảm thiếu tự nhiên của cô, anh biết cô đang dùng mọi cách để khiến anh quên đi chuyện ban nãy.
Có vẻ như cô vẫn rất để ý đến việc anh nổi giận, khiến anh không biết đây có được xem là điềm báo tích cực hay không nữa. Nhưng sự cố gắng của cô vẫn khiến anh rất vui, một phần bực bội nào đó đang quấy loạn trong lòng anh cũng giảm đi được phần nào.
Đáng lẽ ra anh rất mệt, cũng rất đói. Ngày hôm nay anh phải làm mấy ca phẫu thuật liên tiếp khiến anh gần như kiệt sức, khiến anh càng thấy nhớ cô hơn. Vốn chỉ muốn đến nhìn cô một cái, ăn một bữa khuya để giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng, ấy vậy mà chẳng ngờ được lại bị cưỡng chế nhận lấy “món quà” bất ngờ thế này.
Lúc nãy khi cô chạy xuống, khi nhìn thấy vết thương đã khô máu trên mặt cô, anh gần như cảm nhận được sợi dây lý trí của mình đứt phựt. Còn bây giờ, nhìn rõ vết hằn đỏ hình bàn tay trên mặt cô, anh chẳng biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Anh rất muốn nổi giận, nhưng anh càng không thích nhìn thấy cảnh cô tỏ ra sợ hãi với mình. Cho nên, anh chọn cách nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Chỉ có điều bữa ăn này lại không ngon như anh đã mong đợi rồi. Anh thật sự nuốt không trôi.
Sau khi ăn xong, anh đưa cô trở lại trường, mỉm cười vẫy tay nhìn cô đi vào ký túc xá. Ngay lúc cô vừa khuất dạng, nụ cười trên môi Gia Bảo cũng không còn duy trì được nữa. Ngước lên nhìn căn phòng vừa sáng đèn mấy giây, anh lấy điện thoại ra, tìm một dãy số quen thuộc rồi bấm gọi. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Gia Bảo khẽ gọi.
- Anh!
Danh sách chương