Hai ngày sau, Tông Tuyển thường xuyên đi tuần tra nơi ở của tông thất Tống. Những nam tử Triệu thị đó sau khi biết được biến cố trong cung mặc dù không tránh khỏi buồn bã nhưng cũng đành bất lực, thấy trọng binh của Tông Tuyển canh gác cẩn mật chỉ đành nén đau thương tiếp tục cuốc đất, nhất thời cũng chưa có biến loạn gì xảy ra.

Một chập tối, Tông Tuyển hồi phủ trị sau khi đi tuần tra, vừa vào tới đại sảnh đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài cửa truyền vào. Con ngựa hí dài dừng lại, người trên lưng ngựa nghiêng mình nhảy xuống đất, đi thẳng vào phủ.

Vệ binh canh cổng đưa giơ đao ra ngăn cản, người đó tức giận mắng: "Tránh ra!"

Giọng nói không thể quen thuộc hơn. Tông Tuyển ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lập tức mỉm cười: "Viện Viện."

Nhu Phúc hất tay vệ binh ra xông thẳng vào trong, quần áo mỏng manh dính đầy bụi đất, chạy vội khiến chiếc mũ trùm đầu bị gió thổi rơi xuống, lộ ra mái tóc hơi rối, mang tai còn vương vài mảnh lá vụn, hẳn là phi ngựa không ngừng xuyên đêm chạy tới đây, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hốc hác mệt mỏi.

Thế nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng rực. Lồ ng ngực phập phồng, nàng mím chặt môi, giống như đang kìm nén nộ khí trong lòng.

"Sao nàng lại tới đây?" Tông Tuyển nắm lấy tay nàng, muốn kéo nàng tới ngồi xuống bên cạnh mình.

Nàng lạnh lùng rút tay ra, cũng không di chuyển nửa bước, nhìn chằm chằm y hỏi: "Các tỷ muội trong Tẩy Y Viện đâu?"

Tông Tuyển chưa đáp lời ngay. Nhu Phúc rút từ trong ngực ra một xấp giấy, đôi mắt ầng ậc nước, lại hỏi: "Xuyên Châu đâu?"

Đó là thư Ninh Phúc viết cho Nhu Phúc trước khi bị bán tới Tây Hạ, Tông Tuyển làm theo lời Ninh Phúc dặn dò mỗi năm đưa cho Nhu Phúc một bức, còn lại vẫn luôn giấu trong một ch ỗ kín đáo trong thư phòng.

"Ta tìm thấy những lá thư này trong thư phòng của ngươi. Trong những bức thư này, Xuyên Châu đều nói về những chuyện tương lai bằng ngữ khí của hiện tại. Vì sao muội ấy phải viết trước thư báo bình an cho nhiều năm như vậy? Rốt cuộc muội ấy đã đi đâu? Hiện giờ đang ở đâu?" Nhu Phúc giơ xấp thư lên, nước mắt rơi xuống.

Tông Tuyển thở dài, quyết định nói cho nàng biết sự thật: "Tông Bàn đem nàng ta đi đổi ngựa với người nước Hạ, hiện giờ nàng ta đang ở Hạ quốc."

"Đổi ngựa?" Thư trong tay rơi lả tả xuống đất, nàng rơi lệ chất vấn: "Vì sao ngươi lại tặng muội ấy cho Tông Bàn? Vì sao ngươi không cứu muội ấy? Vì sao ngươi phải lừa ta?"

Tông Tuyển quay đầu đi né tránh ánh mắt bức bách của nàng, nhất thời không tìm ra được lý do hợp lý nào có thể xoa dịu cơn tức giận của nàng.

Lúc này lại có một nữ tử thở hồng hộc đuổi theo Nhu Phúc tiến vào, vừa trông thấy Tông Tuyển liền quỳ xuống hành lễ, có vẻ muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, lắp bắp: "Bát thái tử, tiểu phu nhân... tiểu phu nhân..."

Đó là thị nữ của Nhu Phúc Thụy Ca. Tông Tuyển thoáng liếc nàng, hỏi: "Ai nói cho tiểu phu nhân biết ta ở đây?"

Thụy Ca nhìn Nhu Phúc, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu phu nhân tìm thấy những bức thư này trong thư phòng lúc tìm sách muốn xem, lập tức bật khóc chạy ra ngoài, nói muốn đi tìm Bát thái tử. Sau đó, là mấy vị tỷ tỷ từ trong cung tới lỡ miệng..."

"Bọn họ vẫn tưởng ta biết việc ngươi tới Hàn Châu truy bắt nữ tử Tẩy Y Viện, cho rằng ta khóc cũng vì việc này," Nhu Phúc tự mình nói tiếp, "Nói ngươi bất đắc dĩ, hoàng mệnh khó trái, khuyên ta nghĩ thoáng một chút, đừng vì chuyện này mà bất hòa với ngươi."

Tông Tuyển ha ha cười, xoay người nhìn sắc trời ngoài cửa, nói: "Bởi thế nàng liền lòng như lửa đốt chạy tới đây?"

Nhu Phúc định thần lại, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, lại đi tới trước mặt y, tiếp tục chủ đề đầu tiên: "Các tỷ muội trong Tẩy Y Viện đâu? Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?"

Tông Tuyển hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời cuối ngày đỏ ối nơi chân trời in vào mắt y: "Không sai, hoàng mệnh khó trái."

Mấy chữ đơn giản này đã cho Nhu Phúc biết đáp án nàng sớm dự liệu, song vẫn khiến nàng sững sờ, rũ mắt chậm rãi lùi lại phía sau, im lặng hồi lâu. Khi lần nữa nhìn y, nàng lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén: "Không, việc hại tộc nhân của ta, cho dù không ai ép buộc, ngươi vẫn sẽ làm."

Tông Tuyển nhướng mày nhìn nàng, trong lòng có chút kinh ngạc, không biết vì sao nàng rút ra được kết luận này.

"Ta vừa ra khỏi cửa thì đã gặp được Khúc Vận Nhi cải trang thành ăn mày ngồi ven vệ đường trước phủ," nàng nói: "Nàng ấy trốn ở đó đợi ta. Vừa trông thấy ta, nàng đã hỏi Ngọc Tương hiện giờ sao rồi, ta bèn nói cho nàng sự thật, nàng lập tức đau đớn khóc gào. Sau đó, nàng nói với ta, có một việc nàng nghĩ mãi không hiểu: nước bùa não người đó nàng làm y hệt theo công thức năm ấy của biểu cô nàng, vì sao Lang chủ uống không có tác dụng? Không có tác dụng đã đành, nếu không bị tiêu chảy nghiêm trọng thì cũng không tới mức khiến ông ta nâng cao cảnh giác như vậy, dẫn đến mối họa to lớn cho Ngọc Tương. Não người đó mặc dù là sống, song trước nay người Kim ăn tươi nuốt sống quen rồi, dù có ăn thịt sống cũng không sao, ăn chút não sống dứt khoát sẽ không đau bụng nhiều ngày không khỏi..."

"Tông Tuyển," nàng hiếm khi nào gọi tên y, đáy mắt tràn ngập nghi ngờ: "Thứ mà ngươi đưa cho nàng có phải não người không? Ngươi đã giở trò gì?"

Tông Tuyển hừ lạnh: "Nha đầu đó chẳng qua chỉ cố ý gây chia rẽ ly gián nàng và ta, sao nàng phải coi là thật, vội vã chạy tới hỏi tội."

"Ly gián ngươi và ta thì nàng ấy được lợi ích gì? Khi ấy nàng buồn bã tới mức không thiết sống nữa, còn nhớ nổi phải vu oan cho người khác sao?" Nhu Phúc lau dòng lệ đang chậm rãi chảy xuôi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nàng ấy nói những điều này chỉ vì muốn nhắc nhở ta phải đề phòng ngươi, để ta hiểu ra rằng chưa chắc ngươi đã tốt hơn những người Kim khác. Nói xong, nàng liền đập đầu vào tường chết theo chủ."

Thoáng khựng lại, nàng đè nén cảm xúc đau đớn, tìm lại ngữ điệu lạnh lùng hỏi Tông Tuyển: "Việc tới nước này, ngươi vẫn còn muốn giấu ta sao? Khi đó thứ mà ngươi đưa cho bọn họ là gì?"

Tông Tuyển thoáng trầm tư, sau đó đột nhiên gật đầu, như cười như không nói: "Được, ta nói cho nàng. Khi đó thứ mà ta đưa cho bọn họ... là não lợn."

Nhu Phúc sững sờ, nụ cười khổ sở thoáng hiện trên gương mặt tái dần: "Không chỉ như vậy thôi có đúng không? Ngươi còn cho thêm thuốc xổ vào trong đó."

Tông Tuyển không lên tiếng thừa nhận, song ý cười bên khóe môi ngày càng sâu hơn.

"Ngươi, còn giấu ta làm những việc gì nữa?" Nhu Phúc buồn bã hỏi: "Ắt hẳn Lang chủ truy cứu việc này, gọi Tần Cáp Tử ra hỏi cũng là chủ ý của ngươi có đúng không?"

Tông Tuyển vẫn không nói một lời. Nhu Phúc túm lấy hai cánh tay y, đầu ngón tay lạnh lẽo cách y phục cắm sâu vào da thịt y: "Đầu tiên ngươi đã lừa Ngọc Tương tin tưởng ngươi, sau đó lại hãm hại tỷ ấy như vậy. Người giết tỷ ấy, hóa ra là ngươi."

Tông Tuyển nắm lấy tay nàng, nói: "Ta là người Kim, ta không thể theo Triệu phi làm chuyện phản quốc. Nếu đổi lại là nàng, liệu nàng có cho phép một nữ tử ngoại tộc ẩn nấp bên cạnh phụ thân huynh trưởng mình mưu đồ bất chính không?"

"Sao ta có thể giống ngươi?" Nhu Phúc cười lạnh: "Đối với ngươi mà nói, phản quốc thì đã sao? Thứ mà ngươi yêu không phải quốc gia ngày hôm nay, trung thành cũng không phải với quân chủ hôm nay. Một kẻ cả ngày đọc "Tư trị thông giám" và "Trinh Quán chính yếu" sẽ không cam lòng lủi thủi sống trong vương phủ suốt đời. Ắt hẳn ngươi sớm đã có mưu đồ làm phản từ lâu, mà Ngọc Tương lại là đối thủ có tiềm lực trong mắt ngươi, bởi thế chỉ cần có cơ hội ngươi sẽ tìm cách loại bỏ tỷ ấy trước tiên, tránh cho về sau tỷ ấy cản trở tiền đồ của ngươi. Ha, không sai, ngươi cũng sợ tỷ ấy!"

Tông Tuyển cười: "Có một số việc ta không nói cho nàng, chính vì không muốn nàng tự tìm phiền não. Nàng nghĩ nhiều như vậy, có ích lợi gì cho bản thân và những người khác? Rất nhiều lúc, vẫn nên ngốc nghếch một chút là hơn. Nào, đi vào trong thay y phục đi, lát nữa ta sẽ cho nàng gặp một người mà nàng muốn gặp."

Y vươn tay ra toan kéo nàng, nàng lại nhanh chóng tránh đi, tức giận nói: "Đừng chạm vào ta. Về sau ta quyết sẽ không bao giờ chung đụng với ngươi nữa!"

"Tỷ tỷ!" Một tiếng gọi vui vẻ đột nhiên vang lên, Hiền Phúc nghe tiếng từ bên ngoài chạy vào phòng, hân hoan chạy tới trước mặt Nhu Phúc, không ngừng gọi: "Viện Viện tỷ tỷ..."

Nhu Phúc kinh ngạc vô cùng, khó mà tin nổi sững sờ nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy nàng: "Kim Nhi, cuối cùng tỷ cũng gặp được muội rồi... Lúc đó vì sao mà muội sống lại được thế? Sống có tốt không? Sao lại gầy thế này... Ôi! Trên người muội có vết thương!"

Hiền Phúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ mỉm cười liên tục nói: "Không sao không sao, đều qua cả rồi... Hiện giờ muội rất ổn, Bát thái tử đối xử với muội rất tốt..."

"Hắn ta?" Nhu Phúc cau mày hỏi: "Là hắn tìm thấy muội sao?"

"Phải." Hiền Phúc liếc nhìn Tông Tuyển, gò má đỏ bừng: "Là chàng đã cứu muội... Về sau muội có thể ở bên tỷ tỷ rồi...Ừm, ở bên tỷ tỷ."

Thấy sắc mặt nàng thẹn thùng, ngữ khí ám muội, Nhu Phúc sinh lòng ngờ vực, quay đầu dò hỏi nhìn Tông Tuyển. Tông Tuyển cũng không giải thích, mà nghiêng đầu dặn dò Thụy Ca: "Đây là tiểu tiểu phu nhân."

Thụy Ca sững sờ, song nhanh chóng hiểu ý, bước lên phía trước thỉnh an Hiền Phúc. Nhu Phúc đứng ngây như trời trồng hồi lâu mới bừng tỉnh, giống như sợ mình đã nghe lầm nhẹ nhàng hỏi lại: "Tiểu tiểu phu nhân?"

Tông Tuyển gật đầu, thản nhiên nói: "Ta đã nạp nàng ấy."

Một luồng ánh sáng như lửa vụt qua mắt nàng, sau đó im lặng biến mất không dấu vết. Nàng cúi đầu, khi ngẩng mặt lên lần nữa, đôi mắt trong veo đã ầng ậc nước mắt: "Muội ấy... chỉ vừa mới tròn mười bốn tuổi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện