"Vậy thì có sao?" Tông Tuyển nói, không hề né tránh đôi mắt rưng rưng ánh lệ của Nhu Phúc: "Thậm chí ta còn không phải người đầu tiên nạp nàng ấy. Ta cũng đã sớm nói với nàng, nàng sẽ không phải là nữ nhân duy nhất của ta."

Phẫn nộ, Nhu Phúc giơ tay quạt về phía khuôn mặt y. Một tiếng "bốp" giòn giã vang lên, tiếng trái tim vỡ vụn lặng lẽ ẩn bên dưới. Nhu Phúc thu tay về, quật cường hếch mặt nhìn y. Trên gò má Tông Tuyển lưu lại một mảng đỏ kì lạ, giống như dấu vết bị bỏng.

Ánh mắt y toát lên vẻ kinh ngạc xen lẫn chút phiền muộn, thế nhưng lại nhanh chóng bình ổn, vẫn đứng vững tại chỗ cũ, chỉ im lặng.

Là Hiền Phúc xông lên, giữ chặt lấy tay Nhu Phúc, chắn giữa nàng và Tông Tuyển, kinh hãi nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế? Không được phép vô lễ với Bát thái tử."

Nhu Phúc quay sang nhìn Hiền Phúc, kéo tay áo lau lệ, gắng sức khiến bản thân bình tĩnh lại đôi chút, lại dịu dàng nói với muội muội: "Kim Nhi, có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ không cho phép hắn làm tổn hại tới muội chút xíu nào nữa."

"Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi." Hiền Phúc đột nhiên mỉm cười: "Bát thái tử là người tốt hiếm có ở Kim quốc, chàng chưa làm hại muội, cũng sẽ không làm hại muội. Tỷ tỷ được vào phủ chàng sớm như vậy, quả thực là may mắn. Mà Kim Nhi có thể gặp được chàng, cũng là vạn hạnh. Về sau tỷ muội chúng ta có thể bên chàng lâu dài, giống như Nga Hoàng Nữ Anh* vậy..."

(* Nga Hoàng, Nữ Anh: Theo truyền thuyết Trung Hoa cổ đại là hai người con gái của vua Nghiêu, đều được cha gả cho vua Thuấn, hai chị em thờ chung một chồng.)

"Nga Hoàng? Nữ Anh?" Nhu Phúc không nén nổi mở lớn mắt, nhất thời nghẹn lời.

Hiền Phúc gật gật đầu, có lẽ vì tự cảm thấy đã thẳng thắn quá, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, hạ thấp giọng nói: "Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau, mãi mãi không xa rời..."

Nhu Phúc phẫn nộ nắm lấy đôi tay Hiền Phúc, khẩn thiết nói: "Muội không thể ở lại bên hắn. Nơi này là Hàn Châu, cha và các ca ca đều ở đây, ta đưa muội đi tìm Khải ca ca có được không? Huynh ấy sẽ chăm sóc muội, mặc dù cuộc sống có thể sẽ cơ cực một chút, song vẫn tốt hơn làm người hầu kẻ hạ cho người Kim..."

Hiền Phúc khẽ cau mày, ngạc nhiên hỏi: "Tỷ tỷ không đồng ý cho muội ở lại bên Bát thái tử sao?"

"Muội..." Nhu Phúc liếc Tông Tuyển: "Muội muốn ở lại bên hắn ta? Muội nghĩ hắn ta là người tốt sao? Muội mới quen biết hắn được mấy ngày? Muội có biết những việc hắn đã từng làm không?" Thở dài, nàng lại vuốt nhẹ vai Hiền Phúc, nói: "Nghe lời tỷ tỷ, đi tìm Khải ca ca, mà nay cũng chỉ còn ca ca là có thể tin tưởng..."

Hiền Phúc lại khẽ khàng giằng ra, mỉm cười, cúi đầu rơi nước mắt: "Tỷ tỷ cớ chi phải nói với muội những điều này? Kim Nhi mặc dù còn nhỏ, song vẫn có thể hiểu được tâm tư của tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ không thích muội ở lại bên Bát thái tử thì cứ nói thẳng, Kim Nhi sẽ tự mình quay về Tẩy Y Viện, bất luận thế nào, cũng sẽ không làm chướng mắt tỷ tỷ."

Cơn giận dữ lắng xuống, sắc mặt tái dần, trái tim cũng lạnh lẽo. Nhu Phúc thẫn thờ buông thõng tay, cười khổ: "Tâm tư của ta, muội thực sự có thể hiểu được ư? Ta cũng không mong muội hiểu, những năm này ta đối xử với muội thế nào, hẳn muội cũng biết. Nếu còn nhớ được một chữ "tốt", ta đã mãn nguyện lắm rồi. Nay muội nói ra những lời này, thật khiến ta lạnh lòng."

Hiền Phúc liến thoắng nói: "Nếu Kim Nhi nói sai điều gì, xin tỷ tỷ tha thứ. Nhưng nếu tỷ tỷ thực lòng đối tốt với muội, sao lại không chịu lắng nghe ý kiến của bản thân muội? Tỷ tỷ mấy năm nay sống ở phủ Bát thái tử ắt hẳn không tệ, được Bát thái tử yêu thương chiều chuộng, tới mức có thể ngang ngạnh bướng bỉnh, đánh đấm mắng mỏ Bát thái tử, những điều này Kim Nhi còn không dám nghĩ đến. Tỷ tỷ có thể tưởng tượng ra những thủ đoạn mà chủ phụ trong nhà lấy ra để hành hạ lăng nhục Kim Nhi chăng? Ngay tới mùi vị của roi đánh tỷ tỷ cũng chưa từng phải nếm đúng không? Kim Nhi mặc dù cũng chưa hầu hạ Bát thái tử được mấy ngày, nhưng chàng không những không đánh đập ta lại còn săn sóc đủ bề. Huống chi mạng của Kim Nhi là do chàng cứu, so với chủ nhân trước đây, khác biệt một trời một vực. Trong lòng Kim Nhi, chàng dĩ nhiên là người tốt. Tỷ tỷ không biết trân trọng thì thôi, vì sao ngay tới việc để Kim Nhi nương nhờ vào chàng cũng không cho phép?"

Nhu Phúc lắc đầu, đáp: "Hiện giờ dù ta có nói gì muội cũng không nghe vào, thế nhưng chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không cho hắn cơ hội làm tổn thương muội. Muội đi với ta, ta dẫn muội đi tìm Khải ca ca."

"Muội không đi." Hiền Phúc dứt khoát lùi lại tránh xa nàng, một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt ngập nước: "Ở lại bên Bát thái tử là sẽ bị chàng làm tổn thương sao? Tới chỗ Khải ca ca sẽ được an toàn sao? Thế sao tỷ tỷ không tự mình đi đi, lại kiên quyết bắt muội phải đi!"

Nghe thấy lời này, Tông Tuyển không nén được cười phì một tiếng. Nhu Phúc quay đầu nhìn y, khuôn mặt còn trắng hơn tố y đang mặc. Nàng thẫn thờ đứng đó, lồ ng ngực phập phồng, giống như nhất thời khó thở, khiến nàng cuối cùng phải đưa tay lên vuốt.

"Dìu tiểu phu nhân vào phòng nghỉ ngơi." Tông Tuyển ra lệnh cho Thụy Ca.

Đôi mắt Thụy Ca phiếm hồng, thưa vâng một tiếng, đi tới dìu Nhu Phúc, lại bị nàng đẩy ra. Sau đó nàng lao ra bên ngoài, ánh mắt thất thần, sắc mặt mê man.

Tông Tuyển thầm kinh hãi, đuổi tới bên mép cửa, chỉ trông thấy nàng đã tung người nhảy lên thớt ngựa ban nãy, rút dao găm ra cắt dây cột ngựa, sau đó vung roi, phi ngựa lao ra khỏi sân.

Thấy nàng cưỡi ngựa phi điên cuồng trong trạng thái như thế, Tông Tuyển dĩ nhiên không yên tâm, lập tức cũng nhảy lên ngựa của mình, đuổi theo nàng.

Nàng phi ngựa không mục đích, không biết mình sẽ đi đâu, nước mắt làm mờ tầm nhìn, căn bản không phân biệt nổi phương hướng, chỉ mất khống chế không ngừng quất ngựa, muốn nó tăng tốc chạy thoát khỏi sắc hoàng hôn đang trùm xuống.

Tông Tuyển dần dần bắt kịp nàng, cuối cùng đã tới được vị trí song song với nàng, lại vươn tay ra, muốn ôm nàng sang ngựa của mình.

Nhu Phúc cắn môi trợn mắt, mắt đỏ như nhuốm máu, giơ tay phải lên, nghiêng người dồn toàn bộ sức lực quất một roi về phía y.

Tông Tuyển vô thức nghiêng người né đi, tay liền thu về, thớt ngựa dưới thân cũng theo đó dịch ra nửa bước. Mà Nhu Phúc bởi dùng lực quá mạnh, một roi đánh vào hư không, cơ thể mất thăng bằng, nghiêng về bên trái ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Con ngựa bị kinh sợ, tung vó chạy đi như bay. Mà Nhu Phúc ngã sõng soài trên nền cát, khẽ kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy bụng, cơ thể nằm nghiêng dần co quắp vì đau.

Tông Tuyển cũng kinh hoàng thất sắc, lập tức xuống ngựa ôm nàng dậy. Nàng nhắm mắt cắn chặt môi, ngăn không cho những tiếng r3n rỉ đau đớn tràn ra từ cuống họng.

"Viện Viện!" Tông Tuyển ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận được cơ thể yếu ớt của nàng đang khẽ khàng run rẩy.

Y muốn bế nàng lên ngựa, khi tay lướt qua hạ th@n nàng, không ngờ lại phát hiện ra trên váy nàng có cảm giác khác lạ.

Một độ ấm ẩm ướt.

Nhịp tim y mất đi tiết tấu thông thường, thoáng sững sờ, mới dám nhìn màu sắc in trong lòng bàn tay.

Đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện