Anh ấy ngồi dậy, xé quần ở chân mình, xé thành sợi dài, bó lại hai chân bị gãy của mình, cảm giác đau đớn trong xương đó, khiến Dạ Thiên Kỳ vốn mạnh mẽ kiên cường mà cũng đau sắp phát khóc lên.

Đau, thật sự đau không chịu được!

Dạ Thiên Kỳ dùng nước biển rửa vết thương của mình tránh nhiễm trùng, anh ấy thở phào một hơi.

Tiếp theo, anh ấy bắt đầu nghĩ, ông trời, ông vẫn để con sống muốn con gặp Nhụy Nhụy một lần nữa sao? Dạ Thiên Kỳ, mày không thể chết!

Nhưng, bây giờ, mặc dù mày may mắn thoát nạn trong tai nạn máy bay, mày cũng phải sống được trên đảo này, mày mới có cơ hội gặp Nhụy Nhụy lần nữa.

Cứ nghĩ đến Nhụy Nhụy, trong lòng Dạ Thiên Kỳ tràn đầy sức lực.

Anh ấy muốn sống để được gặp Nhụy Nhụy lần nữa.

Tô Tư Nhụy, chính là động lực để anh ấy sống.

Trước mắt anh ấy dường như xuất hiện khuôn mặt tươi cười đáng yêu đó của Nhụy Tử.

Nhụy Tử, mặc dù em bây giờ là vợ của người khác, nhưng em bây giờ vẫn là động lực sinh tồn của anh.

Trên hòn đảo này, không biết có người hay không?

Anh ấy cố chịu đau, lê đôi chân gãy hướng về phía trước, mỗi một cử động cũng đau nhói vào tim, vừa lết đi vừa gọi lớn, xem trên đảo có người hay không.

Nhưng không có ai trả lời.

Xem ra đây là một hỏn đảo hoang, trên đảo không có người, chỉ có rừng rậm cây cỏ mà thôi?

Không biết có gặp nguy hiểm gì không?

Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lát, anh ấy cầm một mẩu vụn của xác máy bay trong tay, mảnh vụ đó giống như một cái khiên vậy, sát cạnh bị vỡ mà sắc nhọn.

Được coi là vũ khí và công cụ của Dạ Thiên Kỳ rồi.

Dạ Thiên Kỳ cố chịu đau đớn mà lê người về phía rừng, bụng đói cồn cào, không đường, phải lập tức tìm chút đồ ăn mới được, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói lả mất.

Cũng không biết mình đã đói bao lâu rồi.

Lần đầu tiên trong đời Dạ Thiên Kỳ cảm nhận được mùi vị của đói.

Trước đây những món sơn hào hải vị đó, những món mà mình ăn phát ngấy, bây giờ lại thành mơ ước của mình.

Tìm cả buổi, mới tìm thấy có quả dại rơi trên đất, Dạ Thiên Kỳ nhặt lên, cuống cuồng lau nhanh hai cái, cho vào trong mồm nhai, vừa vào mồm đã phụt ra ngay, tại sao thế?

Tại vì quả dại đó quả thật quá khó ăn, vừa đắng lại vừa chát, không nuốt trôi được. Dạ Thiên Kỳ cảm thấy lưỡi của mình tê đi.

“ Ọe.” Anh ấy nôn hết quả dại đó ra, thật hận không thể phụt quả dại đó đi thật xa thật xa.

Nhưng nếu như muốn sống, anh ấy nhất thiết phải dựa vào mấy quả dại đó.

Anh ấy đành phải nuốt cả quả dại đó vào trong mồm, mắt nản chí nhìn vào rừng sâu, không biết trong rừng thẳm này có con vật nhỏ nào không, hoặc là có thứ gì đó, mình đánh bắt rồi ăn, như thế cũng có thể sống được.

Có điều, đây là đảo không người, không chỉ có rừng rậm nguyên thủy, trong đảo, có thể có động vật gì sao?

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình hơi tuyệt vọng rồi.

Lẽ nào, mình không chết trong tai nạn máy bay, phải trên trên hòn đảo này sao?

Anh ấy bất lực ngẩng đầu, muốm tìm thêm quả dại đó nữa, nhưng không tìm thấy, những quả dại đó ở tít trên cây cao, hai chân bị trật xương mà có thể đứng được đã phải tốn rất nhiều sức rồi. Sao có thể trèo lên được chứ?

Nhụy Nhụy, xem ra, anh thật sự không thể gặp được em nữa rồi, Nhụy Nhụy của anh....

Dạ Thiên Kỳ mệt mỏi ngồi dựa vào một gốc cây, anh ấy thở hổn hển, nhưng lúc này, anh ấy đột nhiên cảm thấy eo hông mình như có con gì cắn mạnh một miếng. Đau quá.......

Dạ Thiên Kỳ quay đầu lại, phát hiện thì ra một con rắn độc vừa cắn mình.

Con rắn độc đó dựng mình lên, khè khè ở cổ, hai đôi mắt dữ tợn trừng ra nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như tiếp theo sẽ cắn vào cổ họng Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cười đau khổ, mình chỉ đoán trúng mở đầu, chưa đoán trúng phần kết, thì ra mình phải chết trong miệng con rắn độc này.

Cũng được, cũng còn hơn chết đói chết khát ở đây?

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ dựa đầu vào gốc cây khô, đôi mắt đẹp nhìn con rắn độc đó, nhẹ nhàng nói: “ Tiếp đi, thứ đồ ba cạnh.”

Anh ấy nhắm mắt lại.

Con rắn độc đó nhìn thấy người, sao có thể bỏ qua được chứ?

Nó há miệng rộng ra, thân thể mềm oặt ngoằn ngoèo trườn về phía người Dạ Thiên Kỳ, hướng về phía cổ của Dạ Thiên Kỳ mà đớp.

Dạ Thiên Kỳ không phải kháng, chỉ đợi con rắn độc đó đớp vào cổ họng mình mà cắn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này, chỉ nghe thấy một tiếng phập, anh ấy nghe thấy bụp một tiếng, sau đó con rắn độc đó ngã ra đất, cơ thể quằn quại đau đớn.

Nó ra sức cương cứng người, cơ thể ngoằn ngoèo cuốn trên những chiếc lá dày đó.

A?

Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên mở mắt nhìn, phát hiện con dắn dài đó bị một chiếc dĩa sáng lóe xiên vào. Chiếc dĩa đó, chính là chiếc dĩa ăn đồ tây.

Dạ Thiên Kỳ quả thật giật mình không đỡ được.

Lúc này, một bóng người từ đằng sau cây nhảy ra: “ Hừ, đến con rắn thối như mày cũng đòi bắt bạt bọn tao à?”

Bóng người đó đến trước mặt con rắn đó, cùng lực cầm đuôi con rắn đó, một tay tóm lấy cổ nó, đập một phát, xương con rắn đó bị cô ta bẻ gãy, sau đó, cô ta dùng con dao cắt đầu con rắn đó ra.

Dạ Thiên Kỳ lập tức sững sờ người.

Tại vì khiến anh ấy ngạc nhiên, bóng người nhảy ra đó lại là tên trộm Lam Ninh đó.

Thì ra, cô ta chưa chết, thì ra, cô ta cũng dạt vào hòn đảo này.

Chỉ nhìn thấy quần áo trên người Lam Ninh cũng rách rưới thảm hại, đồng thời rất nhiều vết thương, nhưng xem ra không có trở ngại, đôi chân dài lộ ra ngoài.

“ Cô cũng chưa chết à?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên hỏi.

“ Đương nhiên, chưa chết. Mệnh lớn, tôi mệnh lớn mà.” Lam Ninh cười hì hì nói, cô ấy dường như không có chút gì lo lắng, “ anh bị cắn ở đâu?”

Dạ Thiên Kỳ nghiến chặt răng, chỗ bị cắn này, thật là......

Anh ấy không nói gì.

“ Này, Dạ Thiếu Gia, bây giờ chỉ có tôi anh hai người, nếu như anh không nói cho tôi là bị cắn ở đâu, anh sẽ chết đấy. Đừng nói tôi không cho anh cơ hội, tôi đã hỏi anh rồi, nhưng anh không nói cho tôi, anh bây giờ còn mang dáng vẻ cao ngạo là không được đâu.” Lam Ninh mặc dù toàn thân bị thương, nhưng dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy bất an lo lắng chút nào.

“ Ở trên hông.” Dạ Thiên Kỳ đành phải nói. Dưới hông chính là mông.

Cô ta có thể cứu được mình sao?

“ Ồ? Mở ra tôi xem xem.” Lam Ninh cố tình nói.

Dạ Thiên Kỳ nghiến nghiến răng, anh ấy kéo quần trong của mình ra, để lộ vết thương bị cắn đó, ở hông cạnh sườn phải.

Trên người anh ấy cũng có rất nhiều vết thương, máu tươi thấm đẫm, nhưng vừa vết thương vừa bị con rắn đó cắn lại không chảy máu, nhưng vết thương đó chuyển đến sự đau đớn kinh khủng, cảm giác đau đớn đó còn mang theo tê buốt, giần giật trong người......

Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình càng lúc càng yếu hơn.

“ Ồ, quả nhiên là có độc, hơn nữa là độc của rắn.” Lam Ninh quỳ người xuống, nhìn vết thương mà Dạ Thiên Kỳ bị rắn cắn rồi nói.

“ Tôi biết. Không cần cô phải nói lại lần nữa.” Dạ Thiên Kỳ bất lực nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện