Lam Ninh đã bị mình xử lý như thế, khống chế, bây giờ bộ dạng mình thế này, cô ta như được giải tỏa nỗi hận, có lẽ không cứu mình đâu? Nghĩ đến đây, anh ấy thở dài một hơi, thả tay khỏi cạp quần của mình: “ Cô không cần quan tâm đến tôi, tôi cũng không mong đợi cô cứu.”

“ Thế thì cũng không nhất định đâu, nếu như Dạ Thiếu Gia cầu cứu tôi, tôi có thể cứu anh.” Lam Ninh chớp chớp mắt, gian xảo nói, “ vốn dĩ tôi không muốn cứu anh đâu, tại vì anh đối với tôi như thế, nhấn đầu tôi vào trong nước, suýt nữa dìm chết tôi, còn muốn khống chế tôi nữa? Tôi đương nhiên rất hận anh. Nhưng thấy chúng ta đều may mắn trong tai nạn máy bay, lại còn cùng dạt vào hòn đảo này, tôi có thể cứu anh, Dạ Thiếu Gia, anh cầu xin tôi đi.”

“ Cầu xin cô sao?” Dạ Thiên Kỳ cười khẩy một tiếng, “ Dạ Thiên Kỳ tôi chưa bao giờ phải đi cầu xin người khác, cô đi đi, không cần lo cho tôi.”

Anh ấy bất lực dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại, đợi độc rắn ngấm vào tim.

Lúc này,

Cảm giác tê buốt của vết thương càng ngày càng mạnh, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, càng ngày càng thấy mờ ảo.

Có lẽ mình thật sự khó thoát khỏi vận hạn này rồi, Nhụy Nhụy, vĩnh biệt em.

“ Dạ Thiếu Gia, anh phải phân biệt rõ, bây giờ là lòng tự trọng quan trọng, hay là tính mạng quan trọng? Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, anh chỉ cần cầu cứu tôi, thề sau này làm nô lệ cho tôi, ngoan ngoãn với tôi, tôi sẽ suy xét cứu anh.” Lam Ninh tranh thủ cơ hội nói.

Dạ Thiên Kỳ không nói gì, mình chưa bao giờ cầu xin người khác.

Lam Ninh gian xảo liếc mắt nhìn, cô ta ôm hai cánh tay: “ Dạ Thiếu Gia, anh nên biết, tôi biết anh có yêu người con gái tên là Tô Tư Nhụy, nếu như anh chết, anh có muốn cũng không được nhìn thấy người con gái đó nữa rồi, tôi biết anh rất yêu cô ta, chỉ cần nhìn thấy cô ta là anh mãn nguyện rồi phải không?”

Cô ta nói như thế, Dạ Thiên Kỳ lập tức mở mắt ra nhìn.

Mình không cam lòng không cam lòng, mình thật sự rất muốn gặp Nhụy Nhụy, dù cho chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười là được.

Lam Ninh cười quỳ gối trước mặt Dạ Thiên Kỳ: “ Nghĩ cho kỹ nhé, nếu như chết, không bao giờ gặp lại được người mình yêu. Vì có thể gặp được người mình yêu, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ cô ấy, vứt bỏ lòng tự trọng của mình thì sao chứ?”

Lời của cô ta, giống như từng chiếc đinh cắm sâu vào tim Dạ Thiên Kỳ.

“ Cầu xin....xin cô.....cứu tôi.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, cảm thấy khuôn mặt thanh tú trước mặt cũng mờ dần đi rồi.

“ Không nghe thấy, Dạ Thiếu Gia, anh đang cầu xin tôi sao?” Lam Ninh cười nói.

“ Xin cô.” Dạ Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói.

“ Thế thì, sau này Dạ Thiếu Gia phải nghe lời tôi rồi.” Lam Ninh cười nói, trên mặt nở nụ cười nham hiểm, “ Dạ Thiếu Gia sẽ không hối hận chứ?”

“ Sẽ không, tôi nghe lời cô.” Dạ Thiên Kỳ thều thào nói.

Anh ấy lại nhớ đến trước kia mình đã từng nói với Nhụy Nhụy: Nhụy Nhụy, từ nay về sau anh sẽ nghe em.

Anh ấy gần như sắp chảy nước mắt ra rồi, mình vì mạng sống mà bị nha đầu thối này ép buộc lựa chọn.

Nhưng anh ấy bây giờ không thể không làm thế.

Lúc này, Dạ thiên Kỳ đã không còn nghĩ về lòng tự trọng và thể diện của mình nữa rồi, anh ấy đã cảm thấy hơi thở của cái chết đang đến gần, nọc độc rắn phát tác mạnh mẽ trong thời gian ngắn có thể cướp đi sinh mạng của anh ấy, đợi anh ấy hoàn toàn mất đi ý thức, thật sự cũng không thể tỉnh lại được nữa.

Vì Nhụy Nhụy, bằng giá nào cũng phải sống.

“ Hì hì, Dạ Thiếu Gia tiếng tăm lừng lẫy, anh cũng có ngày hôm nay sao.” Lam Ninh cười một cách xấu xa, không biết tại sao, Dạ Thiên Kỳ phục tùng trước mình, cô ta lại cảm thấy rất sung sướng.

“ Cứu tôi.....mau.......” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên nắm lấy tay của Lam Ninh, giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

Lam Ninh sững người, tay của Dạ Thiên Kỳ rất bẩn, có rất nhiều máu, hơn nữa lạnh ngắt như không có nhiệt độ, nhưng tại sao, bị anh ta nắm tay, cô ta lại cảm thấy có cảm giác khác thường ở đây?

Khuôn mặt tuấn tú mê người của anh ấy, với bộ dạng yếu ớt hốc hác lúc này, khiến cô ta đột nhiên có cảm giác xót xa.

Dạ Thiên Kỳ, Dạ Xoa danh tiếng lừng lẫy, anh ta không sợ chết, nhưng anh ta vì muốn gặp một người con gái khác mà phải cầu cứu mình.

Ôi, thằng cha này tình cảm thật sâu nặng!

Thật là đến trời đất cũng phải cảm động mà!

Nghĩ đến đây, Lam Ninh thở dài một hơi.

Được rồi, dù sao anh đã đồng ý nghe lời tôi, thế thì tôi sẽ cứu anh.

“ Nằm xuống.” Lam Ninh cố tình gằn giọng xuống, như ra mệnh lệnh mà nói.

Dạ Thiên Kỳ đành phải nghe lời cô ta nằm xuống, ôi, cả đời này chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này.

Lam Ninh ngồi quỳ bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, cô ta dùng chiếc dĩa và con dao đó rạch vạt quần của Dạ Thiên Kỳ ra.

Vết thương chỉ là những lỗ rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vùng xung quanh đó biến thành màu tím dập, chảy ra rất nhiều máu đen, nọc độc này quả nhiên rất lợi hại, Lam Ninh cau mày lại.

Không được, không thể chậm trễ, nhất định phải hút máu ra.

Cô ta đột nhiên nhoài người xuống, miệng dán sát vào vết thương bị rắn độc cắn của Dạ thiên Kỳ, bắt đầu dùng miệng ra sức hút nọc độc.

Cô ta hút một miếng nhổ ra một miếng, hút cho đến khi máu ở vết thương đó chảy ra là máu tươi, mà không phải máu đen nữa, cô ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Dạ Thiên Kỳ gần như kiệt sức mà lả đi rồi, Lam Ninh nhìn xung quanh, tìm thấy một loại cỏ thuốc, cô ta dùng miệng nhai nát, sau đó lấy nước của loại cỏ thuốc đó đắp lên trên vết thương của Dạ Thiên Kỳ, loại cỏ thuốc này có thể tiêu độc, có thể tìm thấy loại cỏ thuốc này, đã là rất may rồi.

Lại nói Dạ Thiên Kỳ đã ngất đi, không biết mất bao lâu mới từ từ mở mắt, anh ấy nhìn Lam Ninh dựa vào gốc cây bên cạnh anh ấy---đang nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy âm thanh khẽ động của Dạ Thiên Kỳ, cô ta mở choàng mắt, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, giống như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời.

Dạ Thiên Kỳ cứ nhìn thấy mình vì mạng sống, lại phải cầu cứu nha đầu thối này, anh ấy hết sức tức giận.

Nhưng đại trượng phu nói được làm được, anh ấy đã đồng ý với nha đầu thối này, anh ấy có thể làm được gì chứ?

Còn có thể nuốt lời hứa sao?

Thế thì mình cũng không chấp nhận được.

Thôi vậy, nha đầu này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Thiên Kỳ cân bằng lại.

“ Anh tỉnh rồi sao?” Lam Ninh hỏi.

“ Nhiều lời, cô không phải nhìn thấy tôi tỉnh rồi sao?” Dạ Thiên Kỳ chưa hết giận nói.

“ Ô, nói với ân nhân cứu mạng như thế sao, không hay lắm đâu.” Lam Ninh lạnh lùng nói, cô ta ôm hai vai nhìn Dạ Thiên Kỳ, ung dung nói, “ Dạ Thiếu Gia, tôi biết bây giờ anh rất không cam lòng nghe lời tôi, nhưng anh bây giờ không thể không nghe tôi, tại vì, nếu như anh không nghe tôi, anh sẽ chết ở đây, nhưng nếu như anh nghe tôi, còn có con đường sống.”

“ Cô thật biết nói chuyện? Cô nắm chắc như thế sao?” Dạ Thiên Kỳ nhìn Lam Ninh nói.

“ Đương nhiên, tôi có thể sống vạ vật được ở bên ngoài, nhưng loại công tử bột như anh, chắc chắn là không được, anh chỉ có thể dựa vào tôi, nếu như tôi không quan tâm anh, anh chỉ có chết mà thôi.” Lam Ninh nghiêm trọng nói.

Dạ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm Lam Ninh, trong lòng khẽ thở dài, không sai, mình thật sự sẽ chết.

Mình thật sự còn chưa được huấn luyện về cách sinh tồn bên ngoài, đặc biệt là môi trường khổ sở trên đảo không người này......

Ôi, nghĩ đến mình trước đây, muốn gì mà chả được?

Bây giờ, cái gì cũng không có.

Có lẽ không đến hai ngày, cũng chết sớm thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện