Nhụy Tử vui vẻ nói chuyện với Lam Ninh, nói chuyện về chuẩn bị hôn lễ, nói về các bước tiến trình tổ chức hôn lễ, Nhụy Tử không ngừng đưa ra những ý kiến của mình cho Dạ Thiên Kỳ, nhưng Dạ Thiên Kỳ dường như không để lọt tai vậy.
“ Này, Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh cứ như không để tâm thế, cứ như không phải anh kết hôn vậy.” Nhụy Tử rầu rĩ nói.
Lam Ninh lập tức cảm thấy ngại.
Nhụy Tử không biết bọn họ là kết hôn giả.
Tại sao Dạ Thiên Kỳ phải quan tâm hôn lễ đó của mình chứ? Anh ấy chỉ là muốn làm cho xong mà thôi, anh ấy còn lâu mới quan tâm hôn lễ đó có tuyệt vời hay không, có khó quên hay không.
Đối với Dạ Thiên Kỳ, khó quên nhất chính là Nhụy Tử.
Cô không đành lòng để Dạ Thiên Kỳ phải khó xử, vội kéo Nhụy Tử lại hỏi han, nói chuyện, làm như hôn lễ này là thật, là điều mà cô ấy luôn mong mỏi.
Khoảng thời gian này, điện thoại của Nhụy Tử liên tục réo chuông, chắc chắn là Lạc Mộ Thâm gọi đến, nhưng cô ấn nút từ chối không thương tiếc.
“ Em nói cho anh biết, Dạ Thiên Kỳ, nếu như Lạc Mộ Thâm gọi điện cho anh, anh không được nói em đang ở nhà anh, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh, em phải dạy dỗ tên đó một trận, đừng có cả ngày với dáng vẻ hoàng đế với em.” Nhụy Tử gườm gườm uy hiếp.
“ Được, chắc chắn thay em giữ bí mật, anh sẽ giúp em cùng dạy dỗ hắn ta, lại dám làm Nhụy Tử của chúng ta tức giận, cho hắn chừa đi?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Đúng thế, đúng thế, nhất định phải dạy cho anh ta một bài học.” Nhụy Tử cười nói, “ Anh Thiên Kỳ, làm thế nào đây? Anh chiều em như thế, em lại cảm thấy mình áy náy ấy.” Nhụy Tử thè lưỡi ra, cười nói.
Vẫn là bộ dạng đó, khiến Dạ Thiên Kỳ bật cười, nụ cười đó, tự nhiên phát ra từ đáy lòng, trước đây Lam Ninh chưa bao giờ nhìn thấy.
Tim cô run lên một hồi, cuối cùng hiểu rồi, Dạ Thiên Kỳ thích Nhụy Tử như thế, anh ấy bao dung với Nhụy Tử như thế, thương yêu chiều chuộng như thế.
Mà kiểu thương yêu này, chỉ khiến mình ngưỡng mộ mà thôi.
Đúng thế, ngưỡng mộ.
Khi Lam Ninh phát hiện ra mình ngưỡng mộ Nhụy Tử, cô rất ngạc nhiên, cô chưa bao giờ ngờ rằng, có một ngày, cô lại đố kỵ khi thấy một người đàn ông tình cảm sâu nặng với một người phụ nữ khác.
Còn thứ tình cảm đó, là bản thân dù cho thế nào cũng không có được, không xen vào được.
Giữa Dạ Thiên Kỳ và Nhụy Tử, cô ấy giống như một người ngoài vậy.
Mặc dù Nhụy Tử đã là người có chồng, nhưng trái tim của Dạ Thiên Kỳ vẫn luôn hướng về Nhụy Tử, cánh cửa trái tim của anh ấy, chỉ có Nhụy Tử mới có thể đàng hoàng mà đi ra đi vào. Còn mình.......chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào, Dạ Thiên Kỳ sẽ đóng cửa trái tim lại.
Lam Ninh không nén được dòng suy nghĩ nhẹ cắn môi.
Thôi vậy, Lam Ninh, mày phải biết rõ vị trí của mình, mày và Dạ Thiên Kỳ ở mức độ nào mày phải rõ chứ?
Tô Tư Nhụy người ta và Dạ Thiên Kỳ ở mức độ tình cảm thế nào?
Đó là đối tượng Dạ Thiên Kỳ yêu thầm biết bao lâu, khe hổng giữa hai người họ mày có thể tùy tiện bước vào sao?
Nhưng, tại sao tim mình lại khó chịu thế này chứ?
Lam Ninh khẽ ôm ngực, cuối cùng cô phát hiện, thực ra, trong lòng mình đã có Dạ Thiên Kỳ từ lâu rồi, mà đã bén rễ sâu như thế rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ, người tự do phóng khoáng như mình, lại có thể yêu một người đàn ông.
Còn trong tim người đàn ông này, lại không có mình.
Mặc dù trên mặt cô nói cười với Nhụy Tử, nhưng tim đang thắt lại từng hồi.
Chỉ cần có Nhụy Tử ở đây, Dạ Thiên Kỳ sẽ luôn vui vẻ, anh ấy không ngừng nói cười, anh ấy có thể kể chuyện liên tục, điều này khi ở cạnh mình, không hề có.
“ Tiểu Dạ, tối nay anh làm món gì ngon cho em và chị Nhụy Nhụy ăn thế?” Lam Ninh dò hỏi.
“ uhm, xem Nhụy Nhụy thích ăn gì thì làm cho bọn em ăn món đó, anh cái gì cũng biết làm, nói thật, anh bây giờ có thể thi đầu bếp cấp quốc gia được rồi.” Dạ Thiên Kỳ mặt mày hớn hở nói.
“ Đừng để ý em, xem Lam Ninh, nên nói là Lam Ninh thích ăn món gì thì làm món đó.” Nhụy Tử vội nói, “ Lam Ninh mới là nhân vật chính, em chỉ là đứa không biết xấu hổ đến ăn nhờ ở đậu thôi. Hì hì.”
Lam Ninh cười đau khổ trong lòng: Thực sự, mình mới là cái đứa ăn nhờ ở đậu đó?
“ Em thích ăn món gì anh sẽ làm món đó cho em ăn.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn Nhụy Tử, nghiêm túc nói.
“ Được rồi, hai người đã thịnh tình như thế, vậy thì em chẳng nể nang gì nữa.” Nhụy Tử cười nói.
Dạ Thiên Kỳ lập tức như mở cờ trong bụng.
..........
“ Em nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh thật là xa xỉ đấy! Lại mua một căn nhà to như thế này. Mới chuyển đến sao?” Nhụy Tử nhìn trái nhìn phải, “ Anh và Lạc Mộ Thâm ở điểm này đúng là giống nhau, đến sở thích cũng giống, đều thích nhà to như thế, em chỉ thích nhỏ tinh tế là được. Nhà to như thế này, nói thật, em thường xuyên lạc đường, nếu như một mình ở trong nhà, em không dám ở, lúc nào cũng phải bật hết điện ở các phòng lên mới yên tâm. Có lẽ là do em xuất thân là người con gái bình thường chăng?” Nhụy Tử tự cười chế giễu mình, “ Em bây giờ phát hiện mình không thích hợp ở những căn nhà to như thế này.”
Trong căn biệt thự cạnh biển của Dạ Thiên Kỳ, Nhụy Tử quan sát bố trí của căn biệt thự xa hoa, thè lưỡi nói.
Đây là căn biệt thự cạnh biển đẹp nhất mà Dạ Thiên Kỳ mua vì hôn lễ sắp tới của mình, bài trí, trang hoàng cực kỳ lộng lẫy.
Anh ấy và Lam Ninh mới chuyển đến hai ngày, ngồi trước cửa sổ, có thể nhìn thấy những con sóng vỗ vào bờ ở phía ngoài.
“ Đúng thế, em cũng không quen lắm,” Lam Ninh cười nói, “ Chị Nhụy Nhụy, không giấu gì chị, em lần đầu tiên ở trong căn biệt thự của Dạ Thiên Kỳ, ban đêm tỉnh dậy, em quên mất trong phòng mình cũng có nhà vệ sinh, em còn chạy xuống lầu dưới để đi vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong, em lên lầu, nhìn thấy nhiều phòng như thế, đột nhiên không nhớ mình ở trong phòng nào, cuối cùng, em đẩy nhầm cửa phòng của Tiểu Dạ.....thật sự ngại quá đi......”
“ Thế thì có gì mà ngại chứ? Hai người không phải sắp kết hôn rồi sao, cứ nói thật, đi nhầm phòng không phải em cố ý đấy chứ? Tiếp sau đó có phải là mặn nồng nửa đêm không?” Nhụy Tử trêu chọc nói.
Mặt Lam Ninh lập tức đỏ bừng lên, cái gì * *chứ?
Trên sự thật cô ấy nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang ngủ say, lập tức đỏ mặt quay về tìm phòng của mình.
“ Ồ, còn có lần đó à? Sao anh không biết nhỉ?” Dạ Thiên Kỳ khẽ cười nói.
“ Em lập tức lùi ra rồi, sao mà anh biết được chứ?” Lam Ninh khẽ nói.
“ Anh làm sao mà tin được em sẽ quay ra chứ? Trên đảo hoang, em không phải luôn mồm đòi cưỡng hiếp anh 100 lần sao? Em đúng là nhắc nhở anh, lần sau ngủ anh phải khóa cửa lại, không thể để nữ lưu manh lợi dụng thời cơ.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Anh ấy lúc này hiện rõ vẻ đáng yêu hoạt bát như thế.
Nhìn hai người đấu mồm như thế, Nhụy Tử cười sắp vỡ bụng rồi: “ Hai người ấy à, đúng là không phải người một nhà, không đi cùng cửa rồi!”
Lam Ninh cũng cười lên, mình và Dạ Thiên Kỳ là người một nhà sao?
Dạ Thiên Kỳ cười cười: “ Nhụy Nhụy, em và Lam Ninh xem tivi, nói chuyện đi, anh nấu mỳ cho hai người. Còn thích ăn gì nữa, em cứ đề ra, em muốn ăn sơn hào hải vị, anh không biết làm, món ăn bình thường là sở trường của anh.”
“ Này, Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh cứ như không để tâm thế, cứ như không phải anh kết hôn vậy.” Nhụy Tử rầu rĩ nói.
Lam Ninh lập tức cảm thấy ngại.
Nhụy Tử không biết bọn họ là kết hôn giả.
Tại sao Dạ Thiên Kỳ phải quan tâm hôn lễ đó của mình chứ? Anh ấy chỉ là muốn làm cho xong mà thôi, anh ấy còn lâu mới quan tâm hôn lễ đó có tuyệt vời hay không, có khó quên hay không.
Đối với Dạ Thiên Kỳ, khó quên nhất chính là Nhụy Tử.
Cô không đành lòng để Dạ Thiên Kỳ phải khó xử, vội kéo Nhụy Tử lại hỏi han, nói chuyện, làm như hôn lễ này là thật, là điều mà cô ấy luôn mong mỏi.
Khoảng thời gian này, điện thoại của Nhụy Tử liên tục réo chuông, chắc chắn là Lạc Mộ Thâm gọi đến, nhưng cô ấn nút từ chối không thương tiếc.
“ Em nói cho anh biết, Dạ Thiên Kỳ, nếu như Lạc Mộ Thâm gọi điện cho anh, anh không được nói em đang ở nhà anh, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh, em phải dạy dỗ tên đó một trận, đừng có cả ngày với dáng vẻ hoàng đế với em.” Nhụy Tử gườm gườm uy hiếp.
“ Được, chắc chắn thay em giữ bí mật, anh sẽ giúp em cùng dạy dỗ hắn ta, lại dám làm Nhụy Tử của chúng ta tức giận, cho hắn chừa đi?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Đúng thế, đúng thế, nhất định phải dạy cho anh ta một bài học.” Nhụy Tử cười nói, “ Anh Thiên Kỳ, làm thế nào đây? Anh chiều em như thế, em lại cảm thấy mình áy náy ấy.” Nhụy Tử thè lưỡi ra, cười nói.
Vẫn là bộ dạng đó, khiến Dạ Thiên Kỳ bật cười, nụ cười đó, tự nhiên phát ra từ đáy lòng, trước đây Lam Ninh chưa bao giờ nhìn thấy.
Tim cô run lên một hồi, cuối cùng hiểu rồi, Dạ Thiên Kỳ thích Nhụy Tử như thế, anh ấy bao dung với Nhụy Tử như thế, thương yêu chiều chuộng như thế.
Mà kiểu thương yêu này, chỉ khiến mình ngưỡng mộ mà thôi.
Đúng thế, ngưỡng mộ.
Khi Lam Ninh phát hiện ra mình ngưỡng mộ Nhụy Tử, cô rất ngạc nhiên, cô chưa bao giờ ngờ rằng, có một ngày, cô lại đố kỵ khi thấy một người đàn ông tình cảm sâu nặng với một người phụ nữ khác.
Còn thứ tình cảm đó, là bản thân dù cho thế nào cũng không có được, không xen vào được.
Giữa Dạ Thiên Kỳ và Nhụy Tử, cô ấy giống như một người ngoài vậy.
Mặc dù Nhụy Tử đã là người có chồng, nhưng trái tim của Dạ Thiên Kỳ vẫn luôn hướng về Nhụy Tử, cánh cửa trái tim của anh ấy, chỉ có Nhụy Tử mới có thể đàng hoàng mà đi ra đi vào. Còn mình.......chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào, Dạ Thiên Kỳ sẽ đóng cửa trái tim lại.
Lam Ninh không nén được dòng suy nghĩ nhẹ cắn môi.
Thôi vậy, Lam Ninh, mày phải biết rõ vị trí của mình, mày và Dạ Thiên Kỳ ở mức độ nào mày phải rõ chứ?
Tô Tư Nhụy người ta và Dạ Thiên Kỳ ở mức độ tình cảm thế nào?
Đó là đối tượng Dạ Thiên Kỳ yêu thầm biết bao lâu, khe hổng giữa hai người họ mày có thể tùy tiện bước vào sao?
Nhưng, tại sao tim mình lại khó chịu thế này chứ?
Lam Ninh khẽ ôm ngực, cuối cùng cô phát hiện, thực ra, trong lòng mình đã có Dạ Thiên Kỳ từ lâu rồi, mà đã bén rễ sâu như thế rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ, người tự do phóng khoáng như mình, lại có thể yêu một người đàn ông.
Còn trong tim người đàn ông này, lại không có mình.
Mặc dù trên mặt cô nói cười với Nhụy Tử, nhưng tim đang thắt lại từng hồi.
Chỉ cần có Nhụy Tử ở đây, Dạ Thiên Kỳ sẽ luôn vui vẻ, anh ấy không ngừng nói cười, anh ấy có thể kể chuyện liên tục, điều này khi ở cạnh mình, không hề có.
“ Tiểu Dạ, tối nay anh làm món gì ngon cho em và chị Nhụy Nhụy ăn thế?” Lam Ninh dò hỏi.
“ uhm, xem Nhụy Nhụy thích ăn gì thì làm cho bọn em ăn món đó, anh cái gì cũng biết làm, nói thật, anh bây giờ có thể thi đầu bếp cấp quốc gia được rồi.” Dạ Thiên Kỳ mặt mày hớn hở nói.
“ Đừng để ý em, xem Lam Ninh, nên nói là Lam Ninh thích ăn món gì thì làm món đó.” Nhụy Tử vội nói, “ Lam Ninh mới là nhân vật chính, em chỉ là đứa không biết xấu hổ đến ăn nhờ ở đậu thôi. Hì hì.”
Lam Ninh cười đau khổ trong lòng: Thực sự, mình mới là cái đứa ăn nhờ ở đậu đó?
“ Em thích ăn món gì anh sẽ làm món đó cho em ăn.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn Nhụy Tử, nghiêm túc nói.
“ Được rồi, hai người đã thịnh tình như thế, vậy thì em chẳng nể nang gì nữa.” Nhụy Tử cười nói.
Dạ Thiên Kỳ lập tức như mở cờ trong bụng.
..........
“ Em nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh thật là xa xỉ đấy! Lại mua một căn nhà to như thế này. Mới chuyển đến sao?” Nhụy Tử nhìn trái nhìn phải, “ Anh và Lạc Mộ Thâm ở điểm này đúng là giống nhau, đến sở thích cũng giống, đều thích nhà to như thế, em chỉ thích nhỏ tinh tế là được. Nhà to như thế này, nói thật, em thường xuyên lạc đường, nếu như một mình ở trong nhà, em không dám ở, lúc nào cũng phải bật hết điện ở các phòng lên mới yên tâm. Có lẽ là do em xuất thân là người con gái bình thường chăng?” Nhụy Tử tự cười chế giễu mình, “ Em bây giờ phát hiện mình không thích hợp ở những căn nhà to như thế này.”
Trong căn biệt thự cạnh biển của Dạ Thiên Kỳ, Nhụy Tử quan sát bố trí của căn biệt thự xa hoa, thè lưỡi nói.
Đây là căn biệt thự cạnh biển đẹp nhất mà Dạ Thiên Kỳ mua vì hôn lễ sắp tới của mình, bài trí, trang hoàng cực kỳ lộng lẫy.
Anh ấy và Lam Ninh mới chuyển đến hai ngày, ngồi trước cửa sổ, có thể nhìn thấy những con sóng vỗ vào bờ ở phía ngoài.
“ Đúng thế, em cũng không quen lắm,” Lam Ninh cười nói, “ Chị Nhụy Nhụy, không giấu gì chị, em lần đầu tiên ở trong căn biệt thự của Dạ Thiên Kỳ, ban đêm tỉnh dậy, em quên mất trong phòng mình cũng có nhà vệ sinh, em còn chạy xuống lầu dưới để đi vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong, em lên lầu, nhìn thấy nhiều phòng như thế, đột nhiên không nhớ mình ở trong phòng nào, cuối cùng, em đẩy nhầm cửa phòng của Tiểu Dạ.....thật sự ngại quá đi......”
“ Thế thì có gì mà ngại chứ? Hai người không phải sắp kết hôn rồi sao, cứ nói thật, đi nhầm phòng không phải em cố ý đấy chứ? Tiếp sau đó có phải là mặn nồng nửa đêm không?” Nhụy Tử trêu chọc nói.
Mặt Lam Ninh lập tức đỏ bừng lên, cái gì * *chứ?
Trên sự thật cô ấy nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang ngủ say, lập tức đỏ mặt quay về tìm phòng của mình.
“ Ồ, còn có lần đó à? Sao anh không biết nhỉ?” Dạ Thiên Kỳ khẽ cười nói.
“ Em lập tức lùi ra rồi, sao mà anh biết được chứ?” Lam Ninh khẽ nói.
“ Anh làm sao mà tin được em sẽ quay ra chứ? Trên đảo hoang, em không phải luôn mồm đòi cưỡng hiếp anh 100 lần sao? Em đúng là nhắc nhở anh, lần sau ngủ anh phải khóa cửa lại, không thể để nữ lưu manh lợi dụng thời cơ.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Anh ấy lúc này hiện rõ vẻ đáng yêu hoạt bát như thế.
Nhìn hai người đấu mồm như thế, Nhụy Tử cười sắp vỡ bụng rồi: “ Hai người ấy à, đúng là không phải người một nhà, không đi cùng cửa rồi!”
Lam Ninh cũng cười lên, mình và Dạ Thiên Kỳ là người một nhà sao?
Dạ Thiên Kỳ cười cười: “ Nhụy Nhụy, em và Lam Ninh xem tivi, nói chuyện đi, anh nấu mỳ cho hai người. Còn thích ăn gì nữa, em cứ đề ra, em muốn ăn sơn hào hải vị, anh không biết làm, món ăn bình thường là sở trường của anh.”
Danh sách chương