“ uhm. Đã nhiệt tình như thế, thế thì em không khách sáo nữa, được thôi, đợi em đặt món đây,” Nhụy Tử nghe lời gật gật đầu, “ Em muốn ăn đầu sư tử kho, và...... ruột tôm chiên.”
“ Được, con mèo đói, anh làm cho em.” Dạ Thiên Kỳ bất giác cốc nhẹ vào đầu Nhụy Tử một cái, trên khuôn mặt đẹp trai đó là biểu cảm yêu chiều khiến tim Lam Ninh thắt lại.
Có lẽ Nhụy Tử nói Dạ Thiên Kỳ, em muốn ăn tim và gan của anh, anh ấy cũng sẽ không do dự moi ra mà nấu cho cô ăn.
Nhưng, vẻ chiều chuộng đó, có lẽ anh ấy chưa bao giờ làm với người khác đâu? Dạ Thiên Kỳ đi nấu mỳ, Nhụy Tử và Lam Ninh ngồi trong phòng khác nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, trong phòng khách đầy ắp tiếng cười.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ, lại hài hước, Dạ Thiên Kỳ nghe thấy hai người họ nói chuyện, giống như nghe thấy tiếng tấu nói vậy.
Nói chuyện một lúc, Nhụy Tử cảm thấy có chút không thoải mái, cô chớp chớp mắt nói với Lam Ninh: “ Lam Ninh, tìm cho chị mượn một bộ quần áo ngủ với, người chị dính quá, muốn mặc rộng rãi một chút, lúc đi ra ngoài quên không mang đồ ngủ. Bộ nào cũng được.”
Lam Ninh cười cười: “ Vâng, mặc quần áo của em.”
Nhụy Tử đến phòng ngủ của Lam Ninh, thay sang bộ quần áo mà Lam Ninh chuẩn bị cho cô, cô ấy để mặt mộc càng hiện rõ vẻ trong sáng thuần khiết, giống như một đứa trẻ vậy.
Đúng thế, Nhụy Tử đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi mà vẫn giống như thiếu nữ mảnh mai đang tuổi dậy thì vậy.
Lam Ninh cũng thay quần áo ngủ, hai người đều mặc bộ quần áo hình hoạt hình, giống như chị em học sinh dễ thương vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Lam Ninh lướt trên người Nhụy Tử, người con gái dễ thương trước mắt này, chính là nữ thần mà Dạ Thiên Kỳ luôn thương nhớ trong lòng.
Khi Lam Ninh quan sát Nhụy Tử, Nhụy Tử cũng tò mò nhìn Lam Ninh.
Người con gái này thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất dễ có được cảm tình của người khác, ở cạnh Dạ Thiên Kỳ đúng là một đôi trời sinh.
Nhụy Tử từ đáy lòng rất thích Lam Ninh.
“ Đúng rồi, Lam Ninh, quên không hỏi em, em và anh Thiên Kỳ quen nhau bao lâu rồi?” Nhụy Tử tò mò hỏi, nét mặt hào hứng.
Má Lam Ninh đỏ ửng lên, cô khẽ nói: “ Sắp được một năm rồi ạ.”
Ôi, chỉ có thể nói như thế.
Bộ dạng ngại ngùng lúng túng của cô ấy rất đáng yêu.
Nhụy Tử gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai của Lam Ninh: “ Ninh Ninh, em may mắn lắm đấy, anh Thiên Kỳ của chúng ta là một người cực kỳ tuyệt vời, dịu dàng tình cảm, còn biết thương xót người khác, đúng rồi, lại còn có sở trường nấu ăn hiếm có! Đúng là ra thương trường, vào được bếp, lên được giường......à không, chị không phải ý đó, ý chị là anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Phỉ phui cái mồm, lên giường cái gì chứ? Người không biết lại nghĩ rằng mình với Dạ Thiên Kỳ có gì đó khuất tất?
Nhụy Tử thật muốn cho mình một cái bạt tai.
Cái miệng lem lẻm của mình, không thể để Lam Ninh suy nghĩ được.
“ Ý của chị là nói, Dạ Thiên Kỳ là một người tài trong giới kinh doanh, tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều người con gái đều thích anh ấy, có lẽ anh ấy kết hôn với em, trái tim những người con gái khác sắp vỡ tan tành rồi.” Nhụy Tử nhanh nhảu chữa cháy.
“ Nhưng em chưa từng biết anh ấy còn biết nấu cơm nữa.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, hơi bối rối khó hiểu.
Đúng thế, Dạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nấu cho mình ăn, dù cho chỉ là bữa sáng đơn giản.
Nhụy Tử hơi thấy kỳ lạ, tài nghệ nấu nướng của Dạ Thiên Kỳ xuất chúng như thế, chưa bao giờ thể hiện trước mặt Lam Ninh sao?
Anh ấy bây giờ sắp kết hôn với Lam Ninh rồi, lại ở cùng nhau, tại sao lại chưa giờ vào bếp nấu bữa cơm cho người mình yêu chứ?
Không thể thế được?
“ Ha ha, có lẽ là Dạ Thiên Kỳ gần đây quá bận, chẳng mấy mà em được nấu cho ăn đâu, chị trước đây cũng là tình cờ có cơ hội được ăn một lần mà thôi. Anh Thiên Kỳ có thời gian mới làm, người ta là ceo kinh doanh mà, chắc chắn không rảnh như chúng ta.” Nhụy Tử vội nói lấp đi.
Lam Ninh cũng cười rất dễ thương.
Không phải không có thời gian, nếu như Nhụy Tử muốn ăn, kể cả nửa đêm anh ấy cũng bò dậy nấu cơm cho Nhụy Tử?
Tại sao lại không nấu cho mình ăn chứ? Có lẽ tại vì mình không phải người trong tim anh ấy!
Mình bây giờ chỉ là một người bạn hợp tác của anh ấy, nói thẳng ra, cũng là là một người bạn tốt vào sinh ra tử mà thôi.
Mặc dù mình bây giờ thích Dạ Thiên Kỳ như thế, nhưng người si tình như Dạ Thiên Kỳ có lẽ cũng chưa bao giờ để ý đến mình.
Nghĩ như thế, Lam Ninh cảm thấy tim mình nhói đau, giống như vừa ăn rất nhiều quả nho khô vậy, chua chua.
“ Nhụy Tử, Lam Ninh, cơm xong rồi, mau xuống ăn đi. Giọng nói dễ nghe của Dạ Thiên Kỳ từ lầu dưới chuyển lên, lúc này hai người cũng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon.
“ Vâng, bọn em xuống ngay.” Hai người con gái vội chạy từ trong phòng ngủ ra, đi xuống cầu thang.
Mới có một lúc, Dạ Thiên Kỳ đã làm năm sáu món ngon, cao lương mỹ vị bày khắp bàn, hơi nóng bốc lên với mùi thơm hòa quyệt hấp dẫn.
“ Thơm quá, đầu bếp Dạ, mới không gặp một thời gian ngắn, tài nghệ nấu nướng lên tay nhiều rồi!” Nhụy Tử cười nói.
Còn Dạ Thiên Kỳ nhìn Nhụy Tử mặc bộ quần áo hình kitty cười cười.
Hình như, rất lâu rất lâu, anh chưa nhìn thấy Nhụy Tử trong bộ dạng người con gái dễ thương xinh xắn thế này, từ sau khi cô ấy kết hôn với Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ gặp lại cô ấy, lúc nào cũng với thần thái một phu nhân cao quý.
Còn hôm nay, anh lại nhìn thấy Nhụy Tử với hình ảnh một người con gái mảnh mai, thuần khiết không ai bằng, anh cảm thấy mắt mình như dán trên người cô ấy vậy.
Có lúc, chỉ cần nhìn thấy cô ấy cũng đủ rồi.
Ánh mắt ngọt ngào tình cảm của anh ấy ở trong lòng Lam Ninh, cô không nói ra được đó là mùi vị gì, trong ánh mắt của Dạ Thiên Kỳ, cuối cùng cô cũng biết anh đã từng yêu Nhụy Tử nhiều như thế nào.
Nhụy Tử trong lòng anh ấy, mãi mãi không ai có thể thay thế được.
Trong lòng cô ấy nhẹ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này cũng khiến cô sững sờ, trước đây, dù khó khăn cực khổ thế nào, cô đều lạc quan như thế, chưa từng thở dài, nhưng bây giờ, cô phát hiện mình thích thở dài rồi.
“ Đứng đó làm gì thế? Mau thưởng thức tài nghệ của anh, nào, Nhụy Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ vội kéo Nhụy Tử, chỉ sợ Nhụy Tử bị đói.
Nhụy Tử ngồi xuống, cũng kéo Lam Ninh ngồi theo.
Trước mặt Nhụy Tử, Lam Ninh đột nhiên cả thấy mình giống như một người khách vậy.
“ Ya, ngon quá, vừa nhìn đã thấy ngon.” Nhụy Tử cầm một con tôm to cho vào trong mồm, bị nóng cho phải thè lưỡi ra.
“ Nóng quá, nóng quá.” Cô cuống cuồng nuốt con tôm đó, trợn mắt nói.
Dạ Thiên Kỳ cười cười, đưa tay cốc nhẹ vào đầu Nhụy Tử: “ Con mèo đói, em không thở đợi nguội chút à?”
Anh ân cần rót một cốc nước lạnh cho Nhụy Nhụy: “ Từ từ uống, khéo sặc đấy.”
Dáng vẻ ân cần chu đáo của anh, khiến Lam Ninh hết sức ngưỡng mộ, có thể nhìn ra, hồi đó, Dạ Thiên Kỳ yêu chiều cô gái gọi là Nhụy Tử này như thế nào.
Cô không nói gì, chỉ trầm lặng mà ngưỡng mộ nhìn Dạ Thiên Kỳ dùng khăn giấy lau dầu ở mép cho Nhụy Tử, anh làm một cách tự nhiên mà ấm áp, nhưng vẻ tự nhiên ấm áp đó chưa bao giờ làm với mình.
“ Được, con mèo đói, anh làm cho em.” Dạ Thiên Kỳ bất giác cốc nhẹ vào đầu Nhụy Tử một cái, trên khuôn mặt đẹp trai đó là biểu cảm yêu chiều khiến tim Lam Ninh thắt lại.
Có lẽ Nhụy Tử nói Dạ Thiên Kỳ, em muốn ăn tim và gan của anh, anh ấy cũng sẽ không do dự moi ra mà nấu cho cô ăn.
Nhưng, vẻ chiều chuộng đó, có lẽ anh ấy chưa bao giờ làm với người khác đâu? Dạ Thiên Kỳ đi nấu mỳ, Nhụy Tử và Lam Ninh ngồi trong phòng khác nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, trong phòng khách đầy ắp tiếng cười.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ, lại hài hước, Dạ Thiên Kỳ nghe thấy hai người họ nói chuyện, giống như nghe thấy tiếng tấu nói vậy.
Nói chuyện một lúc, Nhụy Tử cảm thấy có chút không thoải mái, cô chớp chớp mắt nói với Lam Ninh: “ Lam Ninh, tìm cho chị mượn một bộ quần áo ngủ với, người chị dính quá, muốn mặc rộng rãi một chút, lúc đi ra ngoài quên không mang đồ ngủ. Bộ nào cũng được.”
Lam Ninh cười cười: “ Vâng, mặc quần áo của em.”
Nhụy Tử đến phòng ngủ của Lam Ninh, thay sang bộ quần áo mà Lam Ninh chuẩn bị cho cô, cô ấy để mặt mộc càng hiện rõ vẻ trong sáng thuần khiết, giống như một đứa trẻ vậy.
Đúng thế, Nhụy Tử đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi mà vẫn giống như thiếu nữ mảnh mai đang tuổi dậy thì vậy.
Lam Ninh cũng thay quần áo ngủ, hai người đều mặc bộ quần áo hình hoạt hình, giống như chị em học sinh dễ thương vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Lam Ninh lướt trên người Nhụy Tử, người con gái dễ thương trước mắt này, chính là nữ thần mà Dạ Thiên Kỳ luôn thương nhớ trong lòng.
Khi Lam Ninh quan sát Nhụy Tử, Nhụy Tử cũng tò mò nhìn Lam Ninh.
Người con gái này thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, rất dễ có được cảm tình của người khác, ở cạnh Dạ Thiên Kỳ đúng là một đôi trời sinh.
Nhụy Tử từ đáy lòng rất thích Lam Ninh.
“ Đúng rồi, Lam Ninh, quên không hỏi em, em và anh Thiên Kỳ quen nhau bao lâu rồi?” Nhụy Tử tò mò hỏi, nét mặt hào hứng.
Má Lam Ninh đỏ ửng lên, cô khẽ nói: “ Sắp được một năm rồi ạ.”
Ôi, chỉ có thể nói như thế.
Bộ dạng ngại ngùng lúng túng của cô ấy rất đáng yêu.
Nhụy Tử gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai của Lam Ninh: “ Ninh Ninh, em may mắn lắm đấy, anh Thiên Kỳ của chúng ta là một người cực kỳ tuyệt vời, dịu dàng tình cảm, còn biết thương xót người khác, đúng rồi, lại còn có sở trường nấu ăn hiếm có! Đúng là ra thương trường, vào được bếp, lên được giường......à không, chị không phải ý đó, ý chị là anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Phỉ phui cái mồm, lên giường cái gì chứ? Người không biết lại nghĩ rằng mình với Dạ Thiên Kỳ có gì đó khuất tất?
Nhụy Tử thật muốn cho mình một cái bạt tai.
Cái miệng lem lẻm của mình, không thể để Lam Ninh suy nghĩ được.
“ Ý của chị là nói, Dạ Thiên Kỳ là một người tài trong giới kinh doanh, tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều người con gái đều thích anh ấy, có lẽ anh ấy kết hôn với em, trái tim những người con gái khác sắp vỡ tan tành rồi.” Nhụy Tử nhanh nhảu chữa cháy.
“ Nhưng em chưa từng biết anh ấy còn biết nấu cơm nữa.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, hơi bối rối khó hiểu.
Đúng thế, Dạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nấu cho mình ăn, dù cho chỉ là bữa sáng đơn giản.
Nhụy Tử hơi thấy kỳ lạ, tài nghệ nấu nướng của Dạ Thiên Kỳ xuất chúng như thế, chưa bao giờ thể hiện trước mặt Lam Ninh sao?
Anh ấy bây giờ sắp kết hôn với Lam Ninh rồi, lại ở cùng nhau, tại sao lại chưa giờ vào bếp nấu bữa cơm cho người mình yêu chứ?
Không thể thế được?
“ Ha ha, có lẽ là Dạ Thiên Kỳ gần đây quá bận, chẳng mấy mà em được nấu cho ăn đâu, chị trước đây cũng là tình cờ có cơ hội được ăn một lần mà thôi. Anh Thiên Kỳ có thời gian mới làm, người ta là ceo kinh doanh mà, chắc chắn không rảnh như chúng ta.” Nhụy Tử vội nói lấp đi.
Lam Ninh cũng cười rất dễ thương.
Không phải không có thời gian, nếu như Nhụy Tử muốn ăn, kể cả nửa đêm anh ấy cũng bò dậy nấu cơm cho Nhụy Tử?
Tại sao lại không nấu cho mình ăn chứ? Có lẽ tại vì mình không phải người trong tim anh ấy!
Mình bây giờ chỉ là một người bạn hợp tác của anh ấy, nói thẳng ra, cũng là là một người bạn tốt vào sinh ra tử mà thôi.
Mặc dù mình bây giờ thích Dạ Thiên Kỳ như thế, nhưng người si tình như Dạ Thiên Kỳ có lẽ cũng chưa bao giờ để ý đến mình.
Nghĩ như thế, Lam Ninh cảm thấy tim mình nhói đau, giống như vừa ăn rất nhiều quả nho khô vậy, chua chua.
“ Nhụy Tử, Lam Ninh, cơm xong rồi, mau xuống ăn đi. Giọng nói dễ nghe của Dạ Thiên Kỳ từ lầu dưới chuyển lên, lúc này hai người cũng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon.
“ Vâng, bọn em xuống ngay.” Hai người con gái vội chạy từ trong phòng ngủ ra, đi xuống cầu thang.
Mới có một lúc, Dạ Thiên Kỳ đã làm năm sáu món ngon, cao lương mỹ vị bày khắp bàn, hơi nóng bốc lên với mùi thơm hòa quyệt hấp dẫn.
“ Thơm quá, đầu bếp Dạ, mới không gặp một thời gian ngắn, tài nghệ nấu nướng lên tay nhiều rồi!” Nhụy Tử cười nói.
Còn Dạ Thiên Kỳ nhìn Nhụy Tử mặc bộ quần áo hình kitty cười cười.
Hình như, rất lâu rất lâu, anh chưa nhìn thấy Nhụy Tử trong bộ dạng người con gái dễ thương xinh xắn thế này, từ sau khi cô ấy kết hôn với Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ gặp lại cô ấy, lúc nào cũng với thần thái một phu nhân cao quý.
Còn hôm nay, anh lại nhìn thấy Nhụy Tử với hình ảnh một người con gái mảnh mai, thuần khiết không ai bằng, anh cảm thấy mắt mình như dán trên người cô ấy vậy.
Có lúc, chỉ cần nhìn thấy cô ấy cũng đủ rồi.
Ánh mắt ngọt ngào tình cảm của anh ấy ở trong lòng Lam Ninh, cô không nói ra được đó là mùi vị gì, trong ánh mắt của Dạ Thiên Kỳ, cuối cùng cô cũng biết anh đã từng yêu Nhụy Tử nhiều như thế nào.
Nhụy Tử trong lòng anh ấy, mãi mãi không ai có thể thay thế được.
Trong lòng cô ấy nhẹ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này cũng khiến cô sững sờ, trước đây, dù khó khăn cực khổ thế nào, cô đều lạc quan như thế, chưa từng thở dài, nhưng bây giờ, cô phát hiện mình thích thở dài rồi.
“ Đứng đó làm gì thế? Mau thưởng thức tài nghệ của anh, nào, Nhụy Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ vội kéo Nhụy Tử, chỉ sợ Nhụy Tử bị đói.
Nhụy Tử ngồi xuống, cũng kéo Lam Ninh ngồi theo.
Trước mặt Nhụy Tử, Lam Ninh đột nhiên cả thấy mình giống như một người khách vậy.
“ Ya, ngon quá, vừa nhìn đã thấy ngon.” Nhụy Tử cầm một con tôm to cho vào trong mồm, bị nóng cho phải thè lưỡi ra.
“ Nóng quá, nóng quá.” Cô cuống cuồng nuốt con tôm đó, trợn mắt nói.
Dạ Thiên Kỳ cười cười, đưa tay cốc nhẹ vào đầu Nhụy Tử: “ Con mèo đói, em không thở đợi nguội chút à?”
Anh ân cần rót một cốc nước lạnh cho Nhụy Nhụy: “ Từ từ uống, khéo sặc đấy.”
Dáng vẻ ân cần chu đáo của anh, khiến Lam Ninh hết sức ngưỡng mộ, có thể nhìn ra, hồi đó, Dạ Thiên Kỳ yêu chiều cô gái gọi là Nhụy Tử này như thế nào.
Cô không nói gì, chỉ trầm lặng mà ngưỡng mộ nhìn Dạ Thiên Kỳ dùng khăn giấy lau dầu ở mép cho Nhụy Tử, anh làm một cách tự nhiên mà ấm áp, nhưng vẻ tự nhiên ấm áp đó chưa bao giờ làm với mình.
Danh sách chương