Tay mặc dù không bị gãy xương, nhưng khẽ cử động thôi cũng đau điếng. Nhưng dường như vuốt vào tóc Lam Ninh là cảm thấy không đau nữa.

Lam Ninh khẽ chớp mắt, tiểu Dạ, anh không biết, thứ mà anh liều mạng bảo vệ, em cũng sẽ liều mạng bảo vệ!

Đây là yêu ai yêu cả đường đi trong truyền thuyết sao? Cô đưa tay ôm chặt lấy lưng Dạ Thiên Kỳ.

“ Lam Ninh, em cũng anh sợ hế hồn, em trèo cao như thế, em không cần mạng nữa sao?” Vừa nghĩ lại cảnh Lam Ninh bò lên trên bánh xe quay tròn, Dạ Thiên Kỳ cũng hoảng sợ không kém.

“ Ân Phi Trường, tên Ân Phi Trường đó, hắn treo Đóa Đóa lên bánh xe đó.” Cứ nhắc đến Ân Phi Trường, cô nghiến răng nghiến lợi căm hận nói.

“ Là hắn ta à?” Dạ Thiên Kỳ cũng nghiến lợi nói.

“ Hắn ta gọi em đến, Đóa Đóa, chỉ là một thủ đoạn cảnh cáo của hắn ta.” Lam Ninh khẽ nói, “ Hắn là đang nói cho em biết, nếu như em không quay về bên cạnh hắn ta, hắn ta sẽ lợi dụng những đứa trẻ mồ côi khác để đào tạo thành một người giống em, hôm nay em có thể cứu được Đóa Đóa, thế còn ngày mai? Có phải hắn lại dùng thân phận hư cấu mà đi thu nhận những đứa trẻ khác? Những đứa trẻ đó ở trong tay hắn sẽ ra sao chứ?”

Những đứa trẻ đó sẽ phải sống cuộc sống như trong địa ngục vậy.

Trên khuôn mặt của cô hiện rõ nét u buồn, hôm nay cô có thể cứu được Đóa Đóa, sau này thì sao?

Không chừng, Ân Phi Trường vẫn sẽ mua được những đứa trẻ khác, khiến hắn ta càng dấn thân vào con đường tà đạo.

Tim Lam Ninh gần như trào đến họng rồi.

“ Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Dạ Thiên Kỳ dang đôi bàn tay yếu ớt của mình ôm chặt lấy người Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Xe đến trước núi ắt có đường, yên tâm, có anh ở bên.”

Lam Ninh càng ôm chặt Dạ Thiên Kỳ hơn, cô cảm động nói: “ Tiểu Dạ, có lúc em cảm thấy, có lẽ em ở bên anh, sẽ mang đến cho anh tai vạ, có lẽ em không phải là người mang đến điềm lành, tiểu Dạ, anh thật sự không nên quen một kẻ trộm đáng xấu hổ như em!”

Dạ Thiên Kỳ trầm mặt xuống, đôi mắt như đá thạch đen của anh ấy lạnh lùng nhìn Lam Ninh, nghiêm túc nói: “Lam Ninh, sau này không được nói những lời này nữa, anh có thể nói thẳng cho em biết, kẻ trộm như em, khiến anh càng ngày càng thích, càng ngày càng trân trọng, em là một tên trộm như thế, anh vẫn muốn ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo vệ em, những tháng ngày em sống trước đây đã quá khổ rồi, anh sẽ không để em cô đơn, do dự nữa. Anh sẽ khiến cuộc sống của em sau này sẽ tràn ngập tiếng cười. Lam Ninh, anh nghĩ anh đã yêu em rồi, ông trời cuối cùng không bạc với anh, cuối cùng ban cho anh một người con gái mà anh thích rồi.”

“ Em là người thay thế của chị Nhụy Nhụy phải không?” Lam Ninh khẽ hỏi.

Dạ Thiên Kỳ sững người, anh thở dài nói, dang tay ôm Lam Ninh vào lòng, anh dịu dàng nói: “ Không phải! Em không phải là thay thế của bất kỳ ai! Anh thừa nhận, anh đã từng rất thích Nhụy Nhụy, nhưng duyên phận của anh và cô ấy có lẽ không nhiều như thế, cho nên, bọn anh cắt duyên rồi, anh đã từng muốn tìm người con gái giống Nhụy Nhụy thay thế hình bóng đó trong trái tim anh, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, còn em, em là một tên trộm bất ngờ đến bên cạnh anh, em đáng yêu giống như Nhụy Nhụy, không, hai người dễ thương cũng không giống nhau, những ngày em ở bên cạnh anh, anh rất vui, anh luôn không thừa nhận, là anh cho rằng mình thật sự lấy em làm người thay thế Nhụy Nhụy, nhưng bây giờ anh nghĩ kỹ rồi, anh thích em, không liên quan gì đến Nhụy Nhụy, Lam Ninh, anh thật sự yêu em, anh hy vọng có thể ở bên cạnh em mãi mãi, anh hy vọng hôn lễ chúng ta tổ chức là thật sự, mà không phải là hôn lễ giả, anh thật tâm hy vọng em là cô dâu của anh, sống bên cạnh anh cả đời này.”

Nước mắt Lam Ninh cuối cùng không kìm nén được, từng giọt từng giọt như hạt trân chân chảy ra khỏi khóe mắt, rơi lên ngực Dạ Thiên Kỳ.

Giọt nước mắt đó nóng hổi như thế, giống như nham thạch phun từ núi lửa lên vậy.

Thật sao?

Làm thật sao?

Dạ Thiên Kỳ cũng thích mình, không phải mình mơ tưởng nữa.

Dạ Thiên Kỳ, anh biết không? Em cũng thích anh, chỉ là em cảm thấy em là một tên trộm có quá khứ phức tạp không xứng với anh.

Dạ Thiên Kỳ ôm chặt lấy người Lam Ninh, nhẹ vỗ vào sau lưng Lam Ninh.

Lam Ninh, người con gái mệnh khổ, người con gái lương thiện, anh sẽ không để em một lần nữa rơi vào địa ngục.

Anh sẽ dang hai tay của mình liều mạng kéo em lại, dù cho cánh tay của anh gãy rời, cũng không tiếc làm tất cả.

Hai người ôm nhau tìm cảm ngọt ngào, không nhìn thấy đối diện có một đôi mắt mơ màng đang ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Là Đóa Đóa tỉnh lại rồi.

Đôi mắt đen tròn ngây thơ của cô bé chớp chớp, tò mò nhìn Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh ôm nhau.

“ uhm....chú Tiểu Dạ. Cô Lam Ninh, hai người làm gì thế?” Đóa Đóa ngạc nhiên hỏi, rốt cuộc là một đứa trẻ mà, tất cả nỗi kinh sợ vừa nãy, ngủ một giấc dậy là đã quên rồi.

Đương nhiên, đây là điều tốt nhất.

Lam Ninh và Dạ Thiên Kỳ chính là sợ sẽ để lại nỗi ám ảnh trong tâm hồn non nớt của cô bé.

Lam Ninh vội rời khỏi lòng Dạ Thiên Kỳ, cô ngại ngùng nhìn Đóa Đóa, thè lưỡi nói: “ Ờ...uhm..chú Tiểu Dạ.......bị ốm, cô Lam Ninh đang giúp chú châm cứu!”

Cô ra sức nhéo vào lưng của Dạ Thiên Kỳ một cáu, Dạ Thiên Kỳ giật mình kêu lên trong đau đớn: “ Đau quá!”

Đóa Đóa cong môi nói: “ Lừa con à? Rõ ràng hai người đang ân ái tình cảm, kích động kẻ độc thân như con phải không!”

Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh suýt nữa cười phá lên.

......

Ngày hôm sau

Lam Ninh đang dưỡng bệnh trong căn nhà tứ hợp, điện thoại lại vang lên.

Lam Ninh thuận tay cầm lên, ấn nút nghe, đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói dễ nghe chuyển đến, là Ân Phi Trường.

Vừa nghe thấy giọng nói của Ân Phi Trường, Lam Ninh lập tức ngồi dậy, cực kỳ căng thẳng.

“ Ân Phi Trường?” Cô lạnh lùng nói.

“ Ninh Ninh, đã nhận ra giọng nói của anh rồi sao?” Ân Phi Trường ở đầu dây bên kia dường như rất vui, giọng nói của hắn ta mang đầy vẻ cảm động.

“ Nói ít thôi, anh tìm tôi làm gì?” Lam Ninh bực tức nói, “ Tôi không muốn nói với anh thêm một câu nào.”

“ Sao em lại đối xử với anh trai Phi Trường của em chứ?” Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói, “ Bộ dạng em không vui lắm, thực ra em nên vui chứ, Dạ Thiên Kỳ của em không sao, Đóa Đóa đó cũng không chết.”

Câu nói này, lập tức chạm vào nỗi đau của Lam Ninh, cô cao giọng nói: “ Ân Phi Trường, anh đúng là đồ đê tiện.”

Ân Phi Trường không kìm được cười phá lên, có thể nghe rõ giọng nói cực kỳ đắc ý của hắn ta: “ Ninh Ninh, anh chỉ là đang cảnh cáo em, nếu như em không quay về bên anh, anh sẽ khiến bọn chúng chết!......”

Vừa nghe thấy Ân Phi Trường nói như thế, Lam Ninh cảm thấy trước mắt mình tối sầm, không sai, Ân Phi Trường nói được làm được.

Cô cầm điện thoại mà không nén được cơn giận chửi vào đầu dây bên kia: “ Ân Phi Trường, anh là loại không có tính người, rốt cuộc anh muốn giết bao nhiêu người? Anh là tên giết người điên rồ, anh coi mạng người như cỏ rác phải không? Anh là một tên yêu quái.”

Ân Phi Trường cười khẩy một cái: “ Không sai, tôi chính là một tên yêu quái, đến nỗi tại sao tôi biến thành một tên yêu quái, cô cũng nên biết chứ? Lam Ninh, tôi nói cho cô biết, mau quay về bên tôi, nếu như cô không quay về bên cạnh tôi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ tóm lấy vài đứa trẻ vô tội, còn cả tên Dạ Thiên Kỳ đó của cô hay là Tô Tư Nhụy gì đó, tất cả bạn bè của cô, tôi cũng sẽ không tha cho bọn chúng, cô có cần cá cược không, xem bọn chúng có phải là đối thủ của tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện