Giọng nói của hắn ta lạnh như băng, mang đầy uy hiếp, đe dọa.

“ Ân Phi Trường.......” Lam Ninh cắn môi, hàm răng gần như sắp cắn bật máu môi rồi.

“ Ninh Ninh, tôi đã nói với cô từ lâu rồi, con người tôi vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, tôi chỉ cần đạt được mục tiêu của tôi, tôi không quan tâm trong quá trình rốt cuộc bao nhiêu người chết.” Giọng nói của Ân Phi Trường mềm mỏng một chút, “ Lực lượng của tôi cô cũng biết, nếu như cô vẫn còn muốn người cô quan tâm sống sót, thì cô nên đến tìm tôi, nếu không, cô cứ đợi mà thu xác của bạn bè cô đi!”

“ Anh uy hiếp tôi đấy à?” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Không tính là uy hiếp, tôi biết cô không sợ uy hiếp, nhưng Lam Ninh, cô không thể không quan tâm tính mạng của Dạ Thiên Kỳ đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, hắn ta tuyệt đối không phải đối thủ của tôi, hắn ta biệt danh Dạ Xoa thì sao chứ? Cô cảm thấy hắn ta tàn nhẫn thâm độc hơn tôi sao? Nếu như cô muốn bảo toàn mạng sống của hắn, thì đến tìm tôi, nếu không, hắn chết chắc, đến đâu tìm tôi thì cô biết rồi đấy.” Ân Phi Trường gầm gừ nói, hắn quả quyết tắt điện thoại.

Lam Ninh vẫn cầm điện thoại, nghe âm thanh tút tút bận liên hồi trong điện thoại, trong đôi mắt đẹp đó của cô, hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Đúng thế, mình và Dạ Thiên Kỳ xem ra không phải là đối thủ của Ân Phi Trường, tên yêu quái đó, trong bóng tối, còn mình và Dạ Thiên Kỳ ở ngoài ánh sáng, nếu như Dạ Thiên Kỳ đối đầu với tên yêu quái đó......

Cô đau khổ nhắm mắt lại.

Không biết bao lâu sau, Lam Ninh nhảy xuống khỏi giường, mặc một chiếc quần bò mỏng màu xanh nhạt, một chiếc áo phông màu trắng dắt vào trong cạp quần bò.

Đeo chiếc túi của mình lên, cô đi xuống lầu.

Trong phòng khách lầu dưới, mấy người vệ sĩ ngồi ở đó.

Nhìn thấy Lam Ninh đi xuống, mấy người vệ sĩ kính cẩn đứng lên: “ Cô Lam Ninh, cô muốn đi đâu?”

“ Tôi có việc muốn làm, đừng đi theo tôi!” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Nhưng, Dạ Thiếu Gia dặn chúng tôi bảo vệ cô.” Một người vệ sĩ vội nói.

“ Ồ.” Lam Ninh cười cười, “ Chính là Dạ Thiếu Gia bảo tôi đi, còn là hẹn hò riêng của chúng tôi, mọi người đi không tiện lắm.”

“ A? Dạ Thiếu Gia không thông báo cho chúng tôi?” Một người vệ sĩ do dự nói.

“ Ồ, là không thông báo trực tiếp cho các anh, bảo tôi nói với các anh, hay là, các anh gọi điện cho Dạ Tổng hỏi xem.” Lam Ninh vừa lạnh nhạt nói, vừa mở cửa đi ra khỏi căn nhà tứ hợp của Dạ Thiên Kỳ.

Các vệ sĩ nhìn nhau, cô Lam Ninh khẳng định như thế, có lẽ là thật rồi? Bọn họ cũng không dám gọi điện cho Dạ Thiên Kỳ, mắt chằm chằm nhìn Lam Ninh lái một chiếc xe, đi ra khỏi nhà tứ hợp.

........

Lam Ninh lái xe như bay, gần như để lại tất cả những xe trên được bỏ xa đằng sau.

Nửa tiếng sau, xe của cô tìm đến hội quán tư nhân của Ân Phi Trường, đương nhiên cô biết Ân Phi Trường ở đây đợi cô.

Nơi này, không phải mình không quen, cô đã từng ở đây bị Ân Phi Trường khống chế và tẩy não.

Cứ nhìn thấy hội quán tư nhân xa hoa này, trong lòng cô tràn đầy căm hận.

Dừng xe xong, Lam Ninh đi vào hội quán tư nhân.

Một tên thuộc hạ áo đen cười đón tiếp: “ Cô Lam Ninh quay về rồi?”

“ Ân Phi Trường đâu?” Lam Ninh hất hàm nói.

“ Ân tiên sinh đang trong phòng khách, đã đợi cô Lam Ninh rất lâu rồi.” Tên thuộc hạ áo đen đó cười nói, “ Cô Lam Ninh, mời đi theo tôi!”

Lam Ninh mặt lạnh như băng đi theo tên thuộc hạ áo đen đó vào trong phòng khách.

Trong phòng khách trang trí lộng lẫy, bày một bình hoa đẹp, có tiếng nhạc piano trầm bổng, Ân Phi Trường ngồi yên lặng trên bộ sopha da thật vô giá đó, dùng tay chống vào cằm dưới khuôn mặt tuấn tú đó.

Tư thế đó, quả thật còn đẹp hơn tượng khắc thần Hy Lạp.

Ai có thể tưởng tưởng được tên hoàng tử này lại mang một trái tim tàn ác và thâm độc chứ?

Tên thuộc hạ áo đen dẫn Lam Ninh vào trong phòng khách, vội lui ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Lam Ninh và Ân Phi Trường hai người.

“ Tôi đến rồi, anh không phải đang đợi tôi sao?” Lam Ninh lạnh lùng nhìn khuôn mặt ung dung đó của Ân Phi Trường.

Ân Phi Trường nhẹ ngẩng đầu, im lặng nhìn Lam Ninh.

Lam Ninh vẫn xinh đẹp như thế, mái tóc ngắn màu nâu mượt mà thời thượng mà vẫn tràn đấy khí khái anh hùng, dáng vẻ xinh đẹp giống như tiên nữ giáng trần vậy.

Thực ra, mình có nhiều phụ nữ như thế, cũng không phải chỉ có một mình Lam Ninh.

Đáng tiếc, mình không để ý, cho nên dẫn đến, bây giờ nhất thiết phải dùng thủ đoạn hết sức bỉ ổi mới có thể cướp được cô ấy về.

Nghĩ đến đây, Ân Phi Trường cười thân thiện, hắn đưa tay vỗ vỗ vào vị trí trên ghế sopha ở bên cạnh mình, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, lại đây, gặp được em thật tốt.”

Trong ánh mắt Lam Ninh mang nét khinh khỉnh, nhưng cô vẫn đi đến, ngồi xuống vị trí không xa bên cạnh Ân Phi Trường: “ Đáng tiếc, tôi nhìn thấy anh lại không thấy tốt chút nào. Anh biết tôi ghét anh thế nào không, tôi rất sợ nhìn thấy anh đấy, nhìn thấy anh, buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng, Ân Phi Trường, trở thành ác mộng của người khác, cảm giác thế nào?”

Cứ nghĩ đến Đóa Đóa dễ thương như thế suýt nữa chết trong tay hắn, hắn lại dùng những người mình quan tâm để uy hiếp mình, trong tim Lam Ninh chất chứa trăm nghìn nỗi hận.

Tôi hận chết anh, tôi hận không thể giết anh!

Ân Phi Trường nhẹ nhàng nói: “ Anh biết em hận anh, nhưng anh không làm như thế, sao em có thể đến gặp anh chứ? Ninh Ninh, em biết không? Muốn gặp em một lần mà khó biết bao nhiêu?”

“ Tôi không hề muốn gặp anh.” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Anh biết, em hận anh.” Ân Phi Trường chăm chú nhìn khuôn mặt với làn dạ mềm mại như nước của Lam Ninh, hắn ta thở dài một hơi, “ Ninh Ninh, anh cũng là bất đắc dĩ thôi, tại vì, ngoài cách này ra, anh không nghĩ ra cách nào khác.”

Lam Ninh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đẹp trai dị thường đó của Ân Phi Trường.

“ Mất công sức như thế muốn tôi quay về, bảo tôi đi trộm đồ cho anh à?” Lam Ninh cười khẩy nói.

Ân Phi Trường nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể phủ nhận, trước đây đúng là anh nghĩ như thế, nhưng bây giờ không giống nữa, anh mới phát hiện, do tính tự do phóng khoáng và cay nghiệt của anh, mà anh dễ dàng mất đi thứ quý giá nhất của mình.”

“ Thứ quý giá nhất?” Lam Ninh cười khẩy, “ Ân tiên sinh, anh là nói tôi sao?”

Ân Phi Trường cụp mắt xuống, đôi lông mi dài đó khiến phụ nữ cũng phải đố kị: “ Ninh Ninh, có thể gọi anh lần nữa là anh Phi Trường được không?”

Lam Ninh hừ một tiếng lạnh lùng: “ Không thể, anh Phi Trường trong lòng tôi, đã chết rồi, anh bây giờ, chẳng qua chỉ là một tên tàn nhẫn độc ác, trên tay dính đầy máu, mang dã thú của tên đao phủ giết người, chúng ta đã từng là bạn tốt, nhưng thứ tình cảm đó, đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, không, tôi tuyệt đối không muốn nhớ lại quá khứ này. Tôi bây giờ chỉ muốn vạch rã ranh giới với anh!”

Thật là đáng buồn cười!

Đối diện với vẻ lạnh lùng của Lam Ninh, Ân Phi trường vẫn cười tao nhã, con người hắn chính là như thế, dù cho thú săn có giãy giụa đòi ra khỏi bụng, cũng không khiến khóe miệng hắn phải chảy giọt máu nào, thứ mà hắn muốn, nhất định phải quay trở về.

Hắn nhìn Lam Ninh, trong ánh mắt của mình mang vẻ dịu dàng như nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện