Tim Lửa thận trọng băng qua Rừng Thông hướng về Khu nhà của Hai Chân. Cơn mưa nặng hạt đêm hôm trước làm ướt sũng lớp tro và xỉ than, khiến chúng bám chặt vào chân anh. Mọi giác quan của anh căng lên cảnh giác, không phải để săn mồi, mà để dò tìm dấu hiệu của thế lực hắc ám trong rừng có thể xổ ra tấn công nhóm mèo nhỏ của anh như nó đã từng tấn công chân Lẹ và Mất Mặt.
Cô mèo thương tật giờ đang theo sau Tim Lửa, với Đuôi Mây bên cạnh, trong khi Vằn Xám bọc hậu, đề phòng bất cứ thứ gì có thể bất ngờ xồ vào họ từ phía sau. Họ đang trên đường đi thăm mẹ của Đuôi Mây – Công Nương. Chàng chiến binh trẻ tuổi cứ khăng khăng đòi đem Mất Mặt đi cùng với họ.
"Sớm muộn gì cô ấy cũng phải ra khỏi trại," nó đã meo như vậy. "Chúng ta sẽ không bén mảng đến gần Bãi Đá Hang Rắn. Cháu sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cô ấy."
Tim Lửa kinh ngạc khi chứng kiến Mất Mặt tin tưởng Đuôi Mây đến thế. Rõ ràng cô ấy khiếp đảm trước ý nghĩ mạo hiểm ra khỏi nơi nương náu của trại. Giật bắn mình với từng tiếng động, với từng tiếng lá kêu lạo xạo dưới chân, dù vẫn cứ đi tiếp, và Tim Lửa nghĩ mình thấy lại ở cô lòng can đảm mà cô thường thể hiện khi còn là chân Sáng.
Khi họ thu vào tầm mắt cái hàng rào quây mốc khu vườn của Hai Chân, Tim Lửa giật đuôi ra hiệu cho những mèo đồng hành với mình dừng lại. Anh không thể thấy Công Nương, nhưng khi há miệng ra nếm không khí, anh bắt được mùi của chị.
"Đợi đây đã," anh bảo những mèo kia. "Không ngừng cảnh giác và hãy gọi tôi nếu có rắc rối gì."
Kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn là không có mùi chó hay mùi Hai Chân nào mới, anh phóng băng qua dải đất trống trơn và nhảy lên thành hàng rào nhà Công Nương. Một thoáng màu trắng vụt qua giữa những bụi cây trong vườn nhà chị đánh động anh, và khoảnh khắc sau chị xuất hiện, khó chịu bước từng bước qua bãi cỏ ướt.
"Công Nương!" Anh gọi nhỏ.
Công Nương dừng lại và ngước lên. Ngay khi trông thấy Tim Lửa, chị nhảy phóc lên hàng rào và loay hoay ngồi bên cạnh anh.
"Tim Lửa!" Chị rù rừ, áp người vào anh. "Ôi, gặp em chị sung sướng quá! Em khỏe không?"
"Em khỏe," Tim Lửa đáp. "Em mang đến vài vị khách... Xem này."
Anh vẩy đuôi về nơi những mèo đang thụp mình bên rìa cây.
"Chân Mây!" Công Nương kêu lên mừng rỡ. "Nhưng những mèo kia là ai?"
"Anh mèo to cộ màu xám là bạn của em, Vằn Xám," Tim Lửa bảo chị. "Chị không cần phải lo – cậu ấy hiền lành hơn vẻ ngoài của cậu ấy nhiều. và cô mèo còn lại," – anh chùn bước – "được gọi là Mất Mặt."
"Mất Mặt!" Chị lặp lại, mắt mở lớn. "Cái tên mới khủng khiếp làm sao! Tại sao họ lại gọi cô ấy như vậy?"
Anh nhảy khỏi hàng rào, và sau một thoáng ngần ngừ, Công Nương cũng nhảy xuống theo anh và đi tới chỗ ba mèo kia đang đợi.
Đuôi Mây chạy ào ra đón mẹ, bỏ Vằn Xám với Mất Mặt ở đấy và chạm mũi với mẹ.
"Chân Mây, cả thế kỷ rồi mẹ không gặp được con," Công Nương rù rừ. "Trông con tuyệt quá, xem ra con đã lớn bộn rồi đấy."
"Bây giờ mẹ phải gọi con là Đuôi Mây," con trai của chị tuyên bố. "Con là chiến binh rồi."
Công Nương bật ra một tràng rền sung sướng. "Là chiến binh? Đuôi Mây, mẹ tự hào về con quá đỗi!"
Trong khi chị mèo mướp vồ vập hỏi con trai về cuộc sống của nó trong bộ tộc, Tim Lửa không quên nguy hiểm có thể đang cận kề. "Chúng ta không thể ở đây lâu," anh meo. "Công Nương, chị có nghe gì về một con chó bị sổng vào rừng không?"
Công Nương quay sang anh, mắt mở to sợ hãi. "Một con chó? Không, chị không biết gì về nó cả."
"Em nghĩ đó là thứ mà kẻ Hai Chân tìm kiếm vào hôm em và Bão Cát gặp chị ở Rừng Thông," Tim Lửa tiếp tục. "Em nghĩ chị không nên đi vào rừng một mình nữa, nhất là vào lúc này. Thật quá nguy hiểm."
"Thế thì tất cả bộ tộc của em đang ở trong vòng nguy hiểm," Công Nương meo. Giọng chị buồn thê thiết. "Ôi, Tim Lửa...!"
"Chị không có gì phải lo lắng cả," Tim Lửa cố tỏ ra tự tin. "Chỉ cần chị ở trong vườn của chị. Lũ chó không quấy chị ở đó đâu."
"Nhưng chị lo lắng cho em, Tim Lửa, và Đuôi Mây. Cả hai vẫn chưa có ổ để... Ối!"
Công Nương chợt bắt gặp nửa bên mặt bị thương của Mất Mặt và không thể kìm được một tiếng rú lên sợ hãi. Mất Mặt nghe thấy tiếng kêu của chị liền nằm bẹp xuống đất, nỗi kinh hồn thể hiện ở bộ lông dựng tua tủa của cô.
"Đến gặp Mất Mặt đi mẹ." Đuôi Mây meo, nghiêm khắc nhìn mẹ mình một cái.
Thật căng thẳng, Công Nương nhích vài bước đến chỗ Vằn Xám và Mất Mặt đang đợi. Vằn Xám gật đầu chào chị, và Mất Mặt ngỏng lên nhìn chị bằng con mắt lành lặn còn lại.
"Ôi, lạy trời, chuyện gì xảy ra với cháu vậy?" Chân của chị cào cào mặt đất.
"Mất Mặt đi tấn công con chó đó," Đuôi Mây đáp. "Cô ấy rất dũng cảm."
"Nó làm cháu như thế này đây hả? Ôi, tội nghiệp quá!" Mắt Công Nương mở lớn hơn nữa khi nhìn đầy đủ vào những thương tích của Mất Mặt – gương mặt bị tàn phá, con mắt bị mất, chiếc tai rách bươm. "Và điều tương tự có thể xảy ra cho bất cứ ai trong mọi mèo..."
Tim Lửa nghiến chặt răng lại. Chị nói sai rồi, và Mất Mặt đang nhìn chị trân trân bằng con mắt còn lại của mình. Đuôi Mây áp thân mình vào hông bạn và dụi mũi an ủi bạn.
"Đến lúc tụi em phải đi rồi," Tim Lửa quyết định. "Đuôi Mây muốn báo tin tức về nó cho chị hay. Chị hãy trở về khu vườn của chị đi."
"Ờ... ờ, chị đi đây," Công Nương quay đi, mắt chị vẫn gắn chặt vào Mất Mặt. "Em hãy đến thăm chị nữa nhé, Tim Lửa?"
"Ngay khi em có thể." Anh hứa rồi thầm thêm, đi một mình.
Công Nương lùi lại một hai bước, rồi quay đầu phóng vụt về hàng rào nhà mình, nhảy phóc lên đó và dừng lại một chút trên đỉnh rào, meo. "Tạm biệt!" Rồi biến mất vào vùng an toàn của khu vườn.
Đuôi Mây phà ra một tiếng thở dài. "Thành công tốt đẹp." Nó chua chát meo.
"Cháu không thể trách Công Nương," Tim Lửa bảo nó. "Bà ấy không hiểu gì về cuộc sống bộ tộc cả. Bà mới chỉ thấy một vài khía cạnh xấu nhất của nó, và bà không thích chút nào."
Vằn Xám gừ. "Cậu còn mong chờ gì ở một mèo kiểng hả? Chúng ta về thôi."
Đuôi Mây nhẹ nhàng đỡ Mất Mặt. khi đứng lên, cô mèo trẻ meo. "Đuôi Mây, Công Nương hình như sợ mình. Mình muốn..." Cô im bặt, nuốt nước miếng và lại bắt đầu. "Mình muốn thấy chính mình. Ở gần đây có cái vũng nào cho mình soi không?"
Tim Lửa bỗng thấy thương cảm cho cô mèo trẻ, và thán phục lòng dũng cảm của cô – dám đối mặt với những gì mình sẽ trở thành. Anh quay lại nhìn Đuôi Mây, sẵn sàng chỉ dẫn cho cậu nên làm gì tiếp.
Đuôi Mây nhìn quanh quất một thoáng, rồi dụi mõm vào vai của Mất Mặt. "Đi với mình." Nó meo. Nó dẫn cô tới chỗ cơn mưa đêm qua vẫn còn đọng lại một vũng trong đám rễ cây, và dìu cô mèo vàng trắng đến mép nước bóng loáng. Cùng nhau, chúng nhìn xuống. Đuôi Mây không rụt đầu lại khi nó thấy hình phản chiếu ở đó, và Tim Lửa cảm thấy ấm lòng về cựu lính nhỏ của mình.
Mất Mặt đứng chết trân trong một nhịp tim đập, nhìn ngây đơ xuống nước. Thân hình cô cứng lại và con mắt còn lại nhướng to ra. "À, ra vậy," cô lặng lẽ meo. "Mình rất tiếc nếu những mèo khác kinh hãi khi trông thấy mình."
Tim Lửa nhìn Đuôi Mây đẩy cô ra khỏi hình ảnh khủng khiếp và phủ kín phía bên mặt bị thương của cô bằng những cú liếm nhanh, nhẹ nhàng. "Bồ vẫn rất xinh đẹp với mình," nó bảo cô. "Luôn luôn vậy mà."
Tim Lửa hầu như bị khuất phục vì lòng thương cảm của mình với cô mèo trẻ, và niềm kiêu hãnh với Đuôi Mây vì sự son sắt của nó đối với bạn. Bước tới bên chúng, anh meo. "Mất Mặt, diện mạo của cháu như thế nào không quan trọng. Chúng ta vẫn là bạn của cháu."
Mất Mặt nghiêng đầu vẻ biết ơn.
"Mất Mặt!" Đuôi Mây thình lình hét lớn. Vẻ độc địa trong giọng nói của nó khiến Tim Lửa giật mình. "Tôi ghét cái tên đó," nó rít. "Sao Xanh có quyền gì mà nhắc nhở cô ấy việc đã xảy ra mỗi lần có mèo gọi tên của cô ấy? Hừ, tôi sẽ không dùng cái tên đó nữa. Nếu Sao Xanh mà phản đối thì bà ấy cứ việc... bà ấy cứ việc mà đi ăn ốc sên!"
Tim Lửa biết mình phải khiển trách cậu chiến binh trẻ vì lời lẽ bất kính đó, nhưng anh chẳng nói gì. Anh rất thông cảm với quan điểm của Đuôi Mây. Mất Mặt là một cái tên tàn bạo, một biểu tượng cho cuộc chiến tiếp diễn của Sao Xanh với bộ tộc Sao, trút xuống không một chút suy nghĩ, bắt cô mèo này phải gánh chịu. Nhưng cái tên đó đã được đặt cho cô mèo trắng vàng này trong một nghi lễ chính thức được bộ tộc Sao chứng giám, và bây giờ Tim Lửa không thể làm gì được nữa.
"Các vị định đứng đây suốt ngày hay sao vậy?" Vằn Xám nhắc.
Tim Lửa thở dài đánh thượt. "Không, chúng ta đi thôi." Đã đến lúc Tim Lửa và các chiến binh của mình phải đương đầu với các thứ mà đã biến họ thành con mồi.
***
Tim Lửa mơ mình đang bước đi trong một trảng trống của khu rừng vào mùa lá non. Mặt trời đổ tràn như suối khắp rừng cây, tạo thành những mảng sáng lốm đốm và những bóng cây xô lệch khi lá cây lay động trong gió. Anh dừng lại và há miệng ra nếm không khí. Rất thoảng nhẹ, anh nhận ra mùi ngọt ngào quen thuộc, và một niềm hạnh phúc run rẩy ùa đến anh.
"Lá Đốm?" Anh thì thào. "Lá Đốm? Cô ở đó phải không?"
Trong thoáng chốc, anh nghĩ mình trông thấy đôi mắt sáng rực đang xoáy vào mình từ trong một bụi dương xỉ rậm rạp. "Tim Lửa, hãy nhớ kẻ thù không bao giờ ngủ."
Thế rồi, hình ảnh đó mờ dần đi, và khi tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang nằm trong hang chiến binh, với ánh sáng lạnh lẽo của một ngày mùa lá trụi xuyên qua cành cây và xỉa vào mình.
Vẫn còn chập chờn với giấc mơ vừa rồi, Tim Lửa duỗi thân và rũ rêu ra khỏi lông. Đã nhiều mùa trăng trôi qua kể từ khi Lá Đốm cảnh báo anh lần đầu về kẻ thù không bao giờ ngủ. Đó là ngay trước khi Sao Cọp tấn công bộ tộc Sấm cùng băng mèo lang thang phiến loạn của hắn. Vậy mà Tim Lửa lại khấp khởi những tưởng việc trục xuất sẽ vĩnh viễn tống khứ ông thủ lĩnh trợ tá phản bội đi rồi chứ.
Ý nghĩ về Sao Cọp nhắc Tim Lửa về cuộc Tụ Họp mới đây. Không nghi ngờ gì nữa, ông cựu thủ lĩnh trợ tá muốn chân Mâm Xôi và chân Hung; và bất chấp hắn đã khẳng định gì với Sao Xanh, Tim Lửa tin chắc là hắn sẽ không định đợi đâu. Dù Tim Lửa không ngạc nhiên trước đòi hỏi của Sao Cọp, nhưng anh cứ thắc thỏm khôn nguôi về chuyện trao chúng đi. Một phần trong anh ắt hẳn sẽ thở phào khi chúng về với cha chúng, để khép lại cảm giác nghi ngờ đầy tội đồ của anh, nhưng đây là bọn trẻ của bộ tộc Sấm, và luật chiến binh yêu cầu bộ tộc phải làm tất cả mọi thứ hầu giữ chúng lại.
Tiếng sột soạt trong cái ổ kế bên cho Tim Lửa biết là Bão Cát vừa thức giấc. Anh tần ngần liếc qua cô. "Bão Cát..." Anh mở lời.
Cô mèo cam nhạt trừng mắt nhìn anh khi cô lắc mình và đứng lên. "Tôi phải đi săn đây," cô cộc cằn. "Đúng là anh muốn vậy phải không?" Rồi không đợi lời đáp, cô bước qua hang tới lay Da Bụi. "Dậy đi, cục lông lười," cô meo. "Tất cả bọn mồi chết già hết rồi trước khi anh kịp ra tới ngoài kia."
"Để tôi bảo Đuôi Mây đi cùng cô." Tim Lửa sốt sắng đề nghị, và trườn ra khỏi hang. Bão Cát không đón nhận bất kỳ cố gắng làm lành nào của anh cả.
Trời xám xịt và lạnh căm, và khi anh dừng lại để nếm không khí, một hạt mưa rớt phụp vào mặt anh. Ở đằng kia trảng trống, chân Mâm Xôi và chân Hung đang ngồi chung với những lính nhỏ khác bên ngoài hang của chúng. "Chân Mâm Xôi, tôi sẽ đưa cậu đi săn sau!" Tim Lửa gọi.
Lính nhỏ của anh đứng lên, nghiêng đầu chấp nhận, rồi lại ngồi xuống trở lại, quay lưng lại Tim Lửa. Tim Lửa thở dài. Thỉnh thoảng có vẻ như mọi mèo trong bộ tộc đều có lý do để căm ghét anh.
Anh hướng đến hang mèo già, đoán là Đuôi Mây đã ở đó với Mất Mặt. Mặc dù cô mèo bị thương đã ở đó được vài ngày rồi, nhưng bất cứ khi nào có giờ rảnh là Đuôi Mây lại tếch ra với nó. Khi Tim Lửa đến chỗ cái thân cây đổ bị cháy gần hết, nơi nương náu của các mèo già, anh thấy cậu mèo trắng ngồi gần lối vào hang. Đuôi nó cuộn tròn quanh chân trong khi nhìn Mất Mặt đang nhẹ nhàng bắt bọ chét cho Đuôi Đốm Xám.
"Cô ấy ổn chứ?" Tim Lửa hỏi, hạ thấp giọng để Mất Mặt không nghe được.
"Đương nhiên là ổn." Một giọng khác quát lên.
Đó là Đuôi Chấm. Cái nhìn ghẻ lạnh mà bà mang kể từ khi bé Băng chết đã biến mất. Bản tính bà chưa mềm dịu đi, nhưng đôi mắt bà ánh lên vẻ trìu mến khi nhìn Mất Mặt. "Nó là một mèo trẻ ngoan ngoãn. Anh chưa tìm ra cái gì đã tấn công nó à?"
Tim Lửa lắc đầu. "Thật mừng là bà giúp chăm sóc cô ấy, Đuôi Chấm." Anh meo.
Đuôi Chấm khịt mũi. "Ừm. Thỉnh thoảng tôi thấy con bé phải chăm sóc tôi thì có." Bà nhìn chòng chọc vào Tim Lửa, và anh được cứu vì phải trả lời Độc Nhãn.
"Anh muốn gì hả, Tim Lửa?" Bà mèo già xám nhạt hỏi, ngước nhìn lên khỏi công việc rửa ráy của mình.
"Tôi đi tìm Đuôi Mây. Bão Cát chuẩn bị đi săn rồi."
"Cái gì?" Đuôi Mây đứng bật dậy. "Sao cậu không nói cháu? Cô ấy sẽ cào rách tai cháu mất nếu cháu để cô ấy đợi!" Nó vắt giò lên cổ phóng đi.
"Cái thằng óc chuột." Đuôi Chấm càm ràm, nhưng Tim Lửa nghĩ là bà khoái cậu chiến binh trẻ này như tất cả những mèo già khác.
Chào tạm biệt Mất Mặt và Độc Nhãn, anh bước vào trảng trống chính đúng lúc Bão Cát dẫn đội săn mồi rời đi. Mặt Vện đang tiễn họ, hãnh diện nhìn thằng con nuôi của mình.
"Hãy cẩn thận nhé," chị lo lắng meo. "Không ai biết ngoài kia có những gì."
"Đừng lo," Đuôi Mây trìu mến quết nhẹ đuôi vào chị. "Nếu mà gặp con chó đó thì con sẽ đem nó về làm mồi tươi."
Ở lối vào trại, đội săn đi ra đúng lúc Đuôi Dài xông vào. Anh chiến binh màu nhạt run cầm cập như bị lạnh, mắt trợn trừng. Hoảng hốt tức thì, Tim Lửa phóng qua trảng trống để gặp anh ta.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Đuôi Dài rùng mình. "Tim Lửa, có chuyện tôi cần phải nói với anh."
"Gì vậy?"
Khi đến gần hơn, Tim Lửa ngửi thấy mùi không mong đợi trên lông của Đuôi Dài – mùi hăng nồng của đường Sấm Rền. Cái mùi sặc sụa đó không thể nào sai được, và nỗi hốt hoảng của Tim Lửa biến thành nghi ngờ.
"Anh đã ở đâu?" Tim Lửa ngao. "Tới bộ tộc Bóng Tối để gặp Sao Cọp phải không? Đừng có chối, lông của anh sặc mùi đường Sấm Rền!"
"Tim Lửa, không phải như anh nghĩ đâu," Đuôi Dài có vẻ lo lắng. "Ừ, đúng là tôi đi lối đó, nhưng tôi chẳng léo hánh gì tới bộ tộc Bóng Tối hết. Tôi đã tới Bãi Đá Hang Rắn."
"Bãi Đá Hang Rắn? Để làm gì?" Tim Lửa không chắc mình có tin lời nào của gã chiến binh nhạt này hay không.
"Tôi ngửi thấy mùi Sao Cọp ở đó," Đuôi Dài giải thích. "Hai ba lần dạo gần đây."
"Sao anh không báo cáo?" Tim Lửa xù lông lên tức giận. "Có mèo từ bộ tộc khác – kẻ phản bội, kẻ sát mèo – còn gì nữa, thế mà anh không báo cáo?"
"Tôi... tôi nghĩ..." Đuôi Dài lắp bắp.
"Tôi biết anh nghĩ gì rồi," Tim Lửa nạt. "Anh nghĩ đó là Sao Cọp. Hắn có thể làm điều hắn thích. Đừng có dối trá với tôi. Anh và Vằn Đen đã đồng lõa khi hắn còn ở bộ tộc Sấm, và bây giờ anh vẫn còn thì thụt với hắn. Chính anh hoặc Vằn Đen đã báo cho hắn biết về chân Lẹ và Mất Mặt... đừng có chối."
"Đó là Vằn Đen." Đuôi Dài cào lia lịa xuống mặt đất khô.
"Để cho tên phản bội có cớ buộc tội Sao Xanh tắc trách ngay trước toàn thể cuộc Tụ Họp," Tim Lửa hậm hực kết luận. "Chưa biết chừng anh đang trợ giúp việc đánh cắp hai lính nhỏ khỏi bộ tộc. Anh âm mưu với Sao Cọp để bắt bọn trẻ đi."
"Không... không phải, anh sai rồi," Đuôi Dài meo. "Tôi không biết gì về chuyện đó cả. Vằn Đen và Sao Cọp thường hay gặp nhau ở biên giới bên đường Sấm Rền, nhưng họ không cho tôi biết điều đó," anh ta hầm hầm nhìn. "Với lại không phải là chuyện bọn nhóc. Tôi đi đến Bãi Đá Hang Rắn để xem Sao Cọp làm gì ở đó. Và tôi thấy điều mà anh cần phải thấy."
Tim Lửa trợn mắt nhìn anh ta. "Anh muốn tôi đi cùng với anh đến Bãi Đá Hang Rắn, nơi mà anh thú nhận đã ngửi thấy mùi Sao Cọp. Anh nghĩ tôi là thằng điên chắc?"
"Nhưng, Tim