Tim Lửa tuôn ra khỏi hang chiến binh và dừng lại. Anh nhìn đăm đăm qua trảng trống tới chỗ Bão Cát đang nằm bên bụi tầm ma, nhai dứt một miếng mồi tươi. Anh đã chọn xong vài chiến binh ưng ý để đi cùng mình tới Bãi Đá Hang Rắn, nhưng cho đến lúc này anh vẫn chưa làm lành được với Bão Cát. Anh rất ngại liều mạng sống của cô cho sứ mạng nguy hiểm này, và sợ cô từ chối nếu điều đó là làm theo lệnh của anh. Thế nhưng, anh không thể tưởng tượng được mình có thể đi mà không có cô.
Hít một hơi thật sâu, anh bước tới bụi tầm mà và ngồi xuống bên cạnh cô.
Bão Cát nuốt lẹ miếng mồi cuối cùng. "Tim Lửa? Có chuyện gì không?"
Lặng lẽ, Tim Lửa kể cho cô nghe điều Đuôi Dài đã khám phá ra ở Bãi Đá Hang Rắn. "Tôi muốn cô đi cùng với tôi," anh bảo. "Cô rất nhanh và dũng cảm. Bộ tộc cần cô."
Cô mèo hướng ánh mắt xanh lá cây vào anh, nhưng Tim Lửa không thể đọc được có gì ở trong đó.
"Anh cần em," anh buột miệng, sợ cô từ chối. "Vì Sao Xanh cũng như vì bộ tộc. Anh biết có nhiều thứ không phải giữa chúng ta kể từ khi anh ngăn cản trận chiến với bộ tộc Gió. Nhưng anh tin em. Cho dù em nghĩ gì về anh thì đó cũng là vì bộ tộc."
Bão Cát thủng thỉnh gật đầu. Trông cô có vẻ đăm chiêu và một mầm hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu nhú lên trong tim của Tim Lửa.
"Em biết tại sao anh không muốn tham chiến với bộ tộc Gió," cô cất lời. "Về mặt nào đó em nghĩ là anh đúng. Nhưng thật khó mà chấp nhận việc anh đã hành động sau lưng Sao Xanh mà không báo cho mọi mèo biết."
"Anh biết, nhưng..."
"Nhưng anh là thủ lĩnh trợ tá," Bão Cát ngắt lời, lẳng lặng chìa một tay về phía anh. "Anh có những trách nhiệm mà những mèo còn lại tụi em không hiểu được. Và em có thể cảm nhận được anh đã bị giằng xé như thế nào – giữa lòng trung thành với Sao Xanh và lòng trung thành với bộ tộc," lúng túng, nhìn tịt vào chân mình, cô thêm. "Em cũng bị giằng xé. Em vừa muốn trung thành với luật chiến binh vừa muốn trung thành với anh, Tim Lửa à."
Quá nhiều cảm xúc dâng trào khiến Tim Lửa không thể trả lời được. Anh vươn đầu ra dụi vào hông cô, và thật hạnh phúc, cô không né đi. Thay vào đó, cô lại ngước lên nhìn anh, và anh cảm thấy mình đắm chìm trong đôi mắt xanh lá cây ấy. "Xin lỗi, Bão Cát," anh thì thầm. "Anh không bao giờ muốn làm em tổn thương," rồi giọng anh trượt nhỏ hơn cả tiếng thì thầm. "Anh yêu em."
Mắt của Bão Cát lóe sáng. "Em cũng yêu anh, Tim Lửa," cô thì thào. "Chính vì vậy mà em rất đau lòng khi anh đề nghị Sao Xanh chấp thuận cho Lông Diều Hâu làm mèo bảo trợ bé Hung. Em nghĩ anh không tôn trọng em."
"Anh sai rồi," giọng của Tim Lửa run run. "Anh không biết tại sao mình lại óc chuột đến thế."
Bão Cát bật ra một tiếng rừ và chạm mũi vào anh.
"Anh luôn muốn em ở bên anh," Tim Lửa hít vào mùi hương của cô, tận hưởng cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân. Bất giác anh cảm thấy mình sẽ hạnh phúc vô ngần nếu như cứ giữ yên thế này mãi mãi.
Nhưng anh biết là mình không thể thế được. "Bão Cát," anh bảo cô, ngước đầu lên. "Anh biết mình sẽ đối mặt với cái gì ở ngoài đó. Nó nguy hiểm hơn tất cả những gì anh có thể tưởng tượng. Anh không ra lệnh cho em đi, nhưng anh vẫn muốn em đi cùng với anh."
Bão Cát rù trầm sâu hơn nữa, rung chuyển cả người cô. "Dĩ nhiên em sẽ đi, cục lông khờ à." Cô meo.
Tim Lửa cử gấp đôi đội canh gác trại đêm hôm đó và đích thân anh thức canh ở giữa trảng trống chính. Lắng nghe tiếng gió hú hít qua những thân cây trụi lủi khiến anh rợn cả người. Hình như nó mang lời của Lá Đốm đến với anh, lào khào về kẻ thù không bao giờ ngủ – Sao Cọp hay bầy chó, hay cả hai. Kẻ thù đã được tháo xích cổ, và sẽ không mèo nào được an toàn. Ngày hôm sau, Tim Lửa biết, có thể là ngày tận diệt của bộ tộc anh.
Anh đang ngước nhìn vầng trăng trên đầu, ánh sáng lợt lạt báo hiệu trăng sắp tàn, thì Da Xỉ Than hiện ra từ hang của cô và bước qua trảng trống tới ngồi bên anh.
"Nếu ngày mai thầy chỉ huy đội tuần tra thì thầy phải ngủ một ít để lấy sức đi ạ," cô khuyên. "Thầy sẽ cần vận đến sức lực mà."
"Tôi biết," Tim Lửa tán thành. "Nhưng tôi không thể ngủ được," anh lại nhướn mắt lên vầng trăng và những ngôi sao lấp lánh trên Dải Thiên Hà. "Trên đó bình yên quá. Nhưng dưới này..."
"Phải," Da Xỉ Than lầm bầm. "Dưới này em có thể cảm thấy quỷ đang hiện hành. Khu rừng như tăm tối lại vì nó, và bộ tộc Sao chẳng thể giúp chúng ta. Mọi sự chỉ tùy thuộc vào chúng ta."
"Vậy là cô không tin bộ tộc Sao phái bầy chó này tới để trừng phạt chứng ta?"
Da Xỉ Than nhìn vào mắt anh, mắt cô phản chiếu ánh trăng. "Không, Tim Lửa," cô chồm về phía anh và quệt nhẹ mõm vào bên mặt anh. "Thầy không cô độc, Tim Lửa," cô hứa. "Em ở bên thầy. Và toàn thể bộ tộc cũng ở bên thầy."
Tim Lửa hy vọng cô nói đúng. Bộ tộc chỉ sống sót khi đoàn kết lại và cùng nhau đương đầu với mối hiểm họa này. Họ đã ủng hộ anh không đánh nhau với bộ tộc Gió, nhưng liệu họ có cùng anh đối mặt với bầy chó?
Sau một hồi Da Xỉ Than hỏi. "Thầy sẽ nói gì với Sao Xanh?"
"Không nói gì cả," anh đáp. "Ít nhất là cho đến khi chúng ta thám thính xong. Không ích gì phải khuấy động bà cả. Bà không có đủ sức mạnh để đối phó với nó – vào lúc này."
Da Xỉ than lầm bầm đồng ý. Cô yên lặng canh gác cùng với anh cho đến khi trăng lặn. Sau đó cô meo. "Tim Lửa, em nói với thầy với tư cách là mèo lang y rằng thầy cần phải nghỉ ngơi. Điều gì xảy ra vào ngày mai có thể quyết định tương lai của bộ tộc này, và chúng ta cần tất cả những chiến binh của mình phải sung sức."
Dù miễn cưỡng Tim Lửa cũng buộc phải thừa nhận là cô nói đúng. Liếm vào tai Da Xỉ than một cái tạm biệt, anh đứng dậy, bước về hang chiến binh và nằm cuộn tròn vào ổ rêu bên cạnh Bão Cát. Nhưng giấc ngủ của anh cứ chập chờn, bị đứt quãng vì giấc mơ. Anh thấy Lá Đốm lao về phía mình, tim anh tràn ngập nỗi vui mừng, nhưng khi lại gần, bỗng, cô biến thành một con chó với quai hàm trễ xệ xuống, mắt hừng hực như lửa cháy. Tim Lửa choàng tỉnh giấc, rùng mình, thấy tia sáng bình minh đầu tiên bắt đầu ló dạng trên bầu trời. Đây là ánh bình minh cuối cùng mình trông thấy, anh nghĩ. Cái chết đang đợi chúng ta ngoài đó.
Thế rồi khi ngước đầu lên anh thấy Bão Cát đang ngồi bên cạnh, ngắm nhìn anh trong khi anh ngủ. Cảm nhận được tình yêu trong đôi mắt của cô đã truyền một nguồn sức mạnh mới vào các chân của anh. Anh ngồi dậy và liếm phớt vào tai cô mèo. "Đến lúc rồi." Anh meo.
Cố thật kiên quyết, anh đánh thức những mèo mà anh đã chọn từ tối hôm qua để hành quân tới Bãi Đá Hang Rắn. Đuôi Mây gần như phóng bật ra khỏi ổ của mình, đuôi nó giận dữ quật lia lịa trước ý nghĩ sẽ đối đầu với những sinh vật đã làm Mất Mặt bị thương.
Mặt Vện, nằm ngủ gần bên cậu chiến binh trẻ, choàng dậy cùng lúc với tiếng động do cậu chàng gây nên và theo sau cậu ra rìa hang. "Bộ tộc Sao sẽ đi cùng con." Chị meo và chải mấy đụn rêu ra khỏi lông của cậu.
Đuôi Mây dí mõm mình vào mõm của mẹ nuôi. "Đừng lo," nó trấn an chị. "Con sẽ kể cho mẹ nghe tất cả khi con trở về."
Tim Lửa đánh thức Bão Trắng rồi bước qua hang tới chỗ Vằn Xám đang nằm tròn vo trong một đống cỏ thạch nam. Chọc một tay vào bạn, anh lầm bầm. "Đi nào."
Vằn Xám chớp mắt và ngồi dậy. "Giống như những ngày xưa quá nhỉ," anh ấy meo, trong cố gắng vô ích tỏ ra hân hoan. "Mình với cậu lại cùng nhau dấn thân vào hiểm nguy," anh dụi trán mình vào vai Tim Lửa. "Cảm ơn cậu đã chọn mình, Tim Lửa. Mình sợ điếng người ấy chứ, nhưng mình hứa mình sẽ chứng tỏ lòng trung thành với bộ tộc Sấm."
Tim Lửa áp thân mình vào bạn, rồi để cho anh chiến binh xám tranh thủ tắm táp một cái trong khi anh đánh thức Đuôi Dài. Anh chiến binh màu nhạt run lẩy bẩy khi bước ra khỏi ổ, nhưng anh mắt thật quả quyết. "Tôi sẽ chứng tỏ là anh có thể tin tôi." Anh ta lẳng lặng hứa.
Tim Lửa gật đầu, vẫn hơi xấu hổ vì đã không lắng nghe Đuôi Dài ngay từ đầu. "Bộ tộc cần anh, Đuôi Dài," anh meo. "Cần hơn nhiều so với Sao Cọp và Vằn Đen cần anh. Tin tôi đi."
Đuôi Dài sáng rỡ lên khi nghe vậy và theo Tim Lửa cùng các chiến binh khác ra bụi tầm ma. Họ ăn vội chút mồi tươi trong khi Tim Lửa nhắc lại thật nhanh cho họ những gì Đuôi Dài đã nói với anh ngày hôm trước. "Chúng ta sẽ đi điều tra," anh meo. "Chúng ta không thể quyết định được cách trừ khử bầy chó này cho đến khi nào chúng ta biết chính xác mình phải đối phó với cái gì. Chúng ta sẽ không tấn công chúng – chưa đâu. Cậu hiểu chứ, Đuôi Mây?"
Ánh mắt xanh da trời của Đuôi Mây cháy rực trong mắt Tim Lửa, nhưng nó không đáp lời.
"Tôi sẽ không đưa anh đi, Đuôi Mây, trừ phi anh hứa sẽ làm theo lời của tôi mà không thắc mắc gì."
"Được," chóp đuôi của Đuôi Mây giật điên cuồng. "Tôi muốn biến từng con chó thành thịt quạ, nhưng tôi sẽ làm theo cách của ông, thưa Tim Lửa."
"Tốt," Tim Lửa đảo mắt quét những mèo còn lại của đội trinh sát. "Có ai hỏi gì không?"
"Nếu chúng ta tình cờ gặp Sao Cọp thì sao?" Bão Cát hỏi.
"Một mèo từ bộ tộc khác vào lãnh địa của chúng ta?" Tim Lửa nhe răng ra. "Được, chúng ta sẽ tấn công hắn."
Đuôi Mây phụt ra một tiếng ngao hài lòng.
Nuốt xong miếng mồi tươi cuối cùng, Tim Lửa dẫn đường ra khỏi trại và đi lên khe núi. Mặc dù mặt trời đã lên nhưng mây che kín bầu trời và những mảng tối rộng vẫn xen vào giữa rừng. Có mùi thỏ cách trại không xa, nhưng Tim Lửa lờ tịt nó. Đây không phải là lúc đi săn.
Những chiến binh hồi hộp hành quân theo hàng một – với Tim Lửa dẫn đầu và Bão Trắng đi sau rốt. Sau những gì Đuôi Dài nói, Tim Lửa càng cảm thấy khu rừng thân quen của họ đầy ắp nguy hiểm, lông anh dựng lên chuẩn bị chiến đấu.
Cả đoàn im thin thít cho tới khi đến Bãi Đá Hang Rắn. Tim Lửa đang suy nghĩ cách tốt nhất để tiếp cận cụm hang động thì Vằn Xám meo. "Cái gì kìa?"
Anh bổ nhào tới một đụn lông màu nâu đã chết. một khoảnh khắc sau Tim Lửa lại nghe thấy giọng Vằn Xám, bị lạc đi và khàn khàn. "Tới xem cái này này."
Tim Lửa vội lao về phía âm thanh đó và thấy Vằn Xám đang thụp mình ngay cạnh một con thỏ chết. Cổ họng nó bị xé banh và lông nó dính bết máu khô.
"Bầy chó lại giết chóc nữa rồi." Đuôi Dài nghiêm nghị meo.
"Tại sao chúng không ăn con mồi này?" Bão Cát thắc mắc, đến gần hít ngửi cái xác nâu xám, mềm oặt. Cô lại hít ngửi lần nữa. "Tim Lửa, có mùi bộ tộc Bóng Tối ở đây!"
Tim Lửa há quai hàm ra và lùa làn gió rừng vào miếng đệm khứu giác ở trên vòm miệng. Bão Cát nói đúng. Cái mùi này mờ nhưng không thể lầm được. "Sao Cọp đã giết con thỏ này," anh lẩm bẩm. "Và rồi để nó ở đây. Tôi tự hỏi là để làm gì?"
Anh nhớ lại Đuôi Dài đã báo cáo là thấy Sao Cọp cho bầy chó ăn, và họ đã ngửi thấy mùi hôi thối của thỏ suốt dọc đường từ trại bộ tộc Sấm tới đây. Quay khỏi con mồi, anh giật đuôi triệu hồi Đuôi Mây. "Cậu hãy đi dò tìm thỏ chết. nếu tìm thấy con nào thì kiểm tra coi có mùi gì khác không, sau đó về đây báo cho tôi. Bão Trắng, hãy đi cùng cậu ấy."
Anh nhìn hai chiến binh lùi lại rồi quay qua Vằn Xám. "Ở đây canh chừng nó. Bão Cát, Đuôi Dài, đi với tôi."
Lúc này thậm chí còn thận trọng hơn, Tim Lửa dừng lại sau mỗi bước chân để hít ngửi không khí trong khi tiến gần đến Bãi Đá Hang Rắn. Không lâu sau họ phát hiện một con thỏ chết nữa nằm phơi bày trên một tảng đá, cũng vương vất mùi của Sao Cọp quanh nó. Đến lúc này, miệng hang đã nằm trong tầm nhìn của họ. Tim Lửa lại vừa phát hiện hình thù của một con thỏ khác nằm tênh hênh ở rìa không gian rông trước mặt hang. Không thấy dấu hiệu của bầy chó đâu cả.
"Lũ chó đâu ta?" Anh lầm bầm.
"Ở trong cái hang đó đó," Đuôi Dài đáp. "Đó là nơi hồi hôm qua tôi đã thấy Sao Cọp bỏ lại con thỏ."
"Khi chúng ra khỏi hang, chúng sẽ trông thấy con thỏ ở đằng kia, và sẽ ngửi thấy con đằng này..." Tim Lửa suy nghĩ thành tiếng. "Sau đó lại đến con mà Vằn Xám vừa thấy..." Chợt hiểu ra, như bị một tảng đá phang trúng, và Tim Lửa suýt nữa thì ngạt thở vì kinh hãi. "Tôi biết chắc chắn thể nào Bão Trắng và Đuôi Mây cũng sẽ tìm thấy thỏ nữa. Sao Cọp đang vẽ ra một con đường dẫn thẳng đến trại của chúng ta."
Đuôi Dài nằm thụp xuống nền đất rừng, còn mắt của Bão Cát trợn ngược lên khiếp đảm. "Ý anh là hắn muốn chỉ dẫn cho bầy chó đến thẳng chỗ chúng ta?"
Những hình ảnh nhá lên trong tâm trí Tim Lửa – những con chó to đùng, dữ tợn chạy ào xuống khe núi và xông thẳng qua bức tường dương xỉ vào khu trại an bình. Anh có thể thấy những quai hàm đớp tợp, những thân hình mèo bị quăng quật trên không, bọn mèo con kêu ré khi những cái răng tàn bạo tìm đến chúng... anh rùng mình. "Đúng thế, đi nào. Chúng ta phải xóa dấu vết này đi!"
Ngay cả mệnh lệnh trực tiếp từ bộ tộc Sao cũng không khiến Tim Lửa dám dời con thỏ ở gần miệng hang. Nhưng anh giật phắt con nằm trên tảng đá và bay biến trở về chỗ Vằn Xám. Anh thả khối nặng xuống chỉ vừa đủ để meo. "Mang con thỏ này đi. Chúng ta cần phải báo động cho bộ tộc."
Tai giật lên sửng sốt, Vằn Xám tuân lệnh. Họ hướng trở về trại, nhưng họ mới đi được một quãng cỡ chừng vài con cáo, Tim Lửa phát hiện Bão Trắng và Đuôi Mây hộc tốc lại tìm họ, khẩn cấp băng băng qua những bụi cây thấp.
"Chúng tôi phá hiện thêm hai con thỏ nữa," Đuôi Mây báo cáo. "Cả hai đều có mùi của Sao Cọp."
"Vậy thì đi và bắt chúng mang về," Tim Lửa gấp gáp giải thích điều anh nghi ngờ. "Chúng ta sẽ chất đống chúng vào một con suối ở đâu đó để xóa sạch dấu vết."
"Rất tốt," Bão Trắng meo. "Chúng ta có thể dời bọn thỏ đi, nhưng còn cái mùi thì sao?"
Tim Lửa cứng người. Nỗi kinh sợ đã khiến anh lú lẫn. Anh nhận ra mùi thỏ và mết máu loang sẽ dẫn bầy chó thẳng đến trại bộ tộc Sấm.
"Chúng ta sẽ chuyển đám thỏ đi," anh quyết định nhanh. "Như thế có thể làm chậm bước của bầy chó. Nhưng chúng ta phải quay về và cảnh báo cho bộ tộc biết. Họ sẽ cần phải rời khỏi trại."
Chạy hối hả băng rừng, tai dỏng lên, nơm nớp nghe thấy tiếng bầy chó đuổi theo đằng sau lưng, họ hướng về trại. Chẳng bao lâu sau họ phát hiện nhiều thỏ hơn họ có thể mang nổi. Sao Cọp chắc hẳn đã săn mồi suốt đêm mới bắt được nhiều thế này, Tim Lửa tức giận nghĩ.
"Hãy để tất cả chúng ở đây," Bão Cát đề nghị khi họ còn cách khe núi một quãng. Be sườn của cô phập phồng khi cô cố thở lấy hơi, và một chân cô rách toạc, nhưng mắt cô quắc lên đầy quyết tâm, và Tim Lửa biết cô sẽ chạy mãi mãi nếu anh yêu cầu cô. "Nếu bọn chó tìm thấy một bữa tiệc ê hề, chúng sẽ dừng lại để ăn."
"Ý hay đó." Tim Lửa tán đồng.
"Có lẽ tốt hơn nên để gần trại hơn nữa," Bão Trắng chỉ ra, mắt ông sẫm lại vì lo lắng. "Như vậy có thể ngăn bọn chó không đến trại nữa."
"Đúng rồi," Tim Lửa đáp. "Nhưng không có thời gian. Không chừng bầy chó đang trên đường tới đây rồi. chúng ta không muốn gặp chúng."
Bão Trắng gật đầu đồng ý. Họ bỏ đống thỏ ngồn ngộn giữa đường và chạy nước rút vù đi. Tim Lửa cảm thấy tim mình đập điên loạn. Đáng lý ra anh phải biết kẻ thù cũ của mình có liên hệ đến thế lực đen tối đe dọa khu rừng. Chỉ có bộ tộc Sao mới biết làm thế nào mà Sao Cọp biết có chó ở Bãi Đá Hang Rắn, nhưng hắn đã lời dụng điều đó để hủy diệt bộ tộc mà hắn căm ghét. Khi lao phăm phăm qua rừng cây, Tim Lửa e rằng đã quá trễ để ngăn chặn hắn.
Ở trên đỉnh khe núi, anh dừng lại. "Tản ra," anh ra lệnh. "Đi tìm để đảm bảo không còn chút mồi tươi nào ở gần trại."
Họ lao phầm phập xuống khe núi, dàn hàng ngang khắp con dốc. Đuôi Mây vượt lên dẫn đầu, và chưa tới lối vào trại, Tim Lửa thấy cậu ta đột nhiên đứng sững lại. Cậu nhìn trân trối vào một vật gì đó dưới đất.
"Không! Không!" Giọng nó ngao lên rợn óc và lông của Tim Lửa xù lên bạt vía.
"Không!" Đuôi Mây lại ngao. "Tim Lửa!"
Tim Lửa lao bổ tới bên cậu chiến binh trẻ. Đuôi Mây đang đứng như trời trồng, từng cọng lông của nó dựng lên tua tủa như thể nó sắp xông vào kẻ thù. Mắt nó gắn chặt vào cục lông mềm rũ ở dưới chân nó.
"Tại sao, Tim Lửa?" Đuôi Mây thét lên. "Tại sao lại là bà?"
Tim Lửa biết, nhưng nỗi căm thù và điên giận khiến anh nghẹn lời. "Bởi vì Sao Cọp muốn bầy chó nếm máu mèo." Anh khàn khàn meo.
Bà mèo nằm chết trước mặt họ là Mặt Vện.