Công thức cải tiến liên quan món ăn này ở trong đầu cô, nhanh chóng hình thành.

Lúc Thời Tiểu Ngư nhận ra mình lại vô thức mắc bệnh nghề nghiệp, không nhịn được bật cười.

Sau khi đưa ra một số đánh giá chung về hương vị của các món ăn này, vô thức nhìn Kính Gia Uyên bên cạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán, Kính Gia Uyên chỉ ăn vài miếng cơm chiên trứng trong bát, nhìn chiếc thìa chưa từng được chạm vào có thể biết, anh cũng không đụng tới món canh đậu hũ bắp cải.

Kính Gia Uyên không thích đậu hũ, hay là không thích ăn rau cải? Nói như thế nhưng sáng nay cái gì anh cũng đều nếm thử, nhưng một ngụm canh ngô cũng không uống, chẳng lẽ anh không thích canh sao?

Thời Tiểu Ngư vô thức khẽ cau mày, suy tư.

“Tiểu Ngư, cô ăn xong chưa?” Tiêu Nhã thấy cơm trong bát Tiểu Ngư đã thấy đấy, bèn chủ động hỏi.

"Ừ, ăn xong rồi." Thời Tiểu Ngư lấy lại tinh thần, vội vàng đáp.

Bọn họ gọi bà chủ nhà đến trả tiền bữa ăn, bà chủ nhà nhìn thấy thức ăn còn chưa động đến trong bát của Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên, vẻ mặt của khẽ động, vẫn thấy thất vọng.

Thời Tiểu Ngư kiếp trước có mở một quán ăn nhanh nên nhìn bộ dạng này cô có thể hiểu được, rõ ràng đồ ăn mình dùng cái tâm để nấu nhưng lại không được khách hàng yêu thích thì rất khổ sở.



Vẻ mặt cô khẽ động, cười nói với Tiêu Nhã: “Chị Tiêu Nhã và Giai Uyên vì quản lý dáng người nên bản thân đã phải hy sinh rất nhiều, đến cơm còn không thể ăn mấy miếng.”

Tiêu Nhã cũng cảm thấy trước mặt bà chủ nhà mà để thừa lại nhiều thức ăn như vậy thì không được tốt lắm.

Không ngờ Thời Tiểu Ngư lại cho cô ấy bậc thang, lập tức đáp lại ngay: "Không có cách nào khác mà, người trong ngành chúng tôi, nếu như ngay cả thân hình của mình cũng không quản lý được thì rất tắc trách đấy."

Bà chủ nhà nghe vậy, đôi mắt nhìn sang máy quay phim đặt cạnh bàn, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt nở một nụ cười giản dị nói: “Vậy thì đúng là ba người cũng không dễ dàng gì.”

Nói xong, bà ấy nhìn thấy chiếc bát trống không trước mặt Thời Tiểu Ngư, sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Cô không cần phải để ý đến dáng người sao?"

Thời Tiểu Ngư: "..."

Cái đầu nhỏ của cô xoay chuyển rất nhanh, nói: "Tôi không cần."

“Vì sao?” Bà chủ nhà có hơi tò mò.

Sắc mặt Thời Tiểu Ngư không thay đổi: "Tôi tăng cân rồi sẽ trở thành diễn viên hài đấy."

Kính Gia Uyên & Tiêu Nhã: "..."



Sau khi thanh toán hóa đơn, cả ba lập tức trở về phòng.

Trong phòng khách.

Đài truyền hình địa phương ở Nepal đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập, Tiêu Nhã ngồi ở đó, xem, nhưng sự chú ý hoàn toàn không nằm trên đó.

Bữa cơm hôm nay thật sự quá khó ăn, căn bản là cô ấy không ăn được mấy miếng, cảm giác lúc này bụng đang đói cồn cào, khiến cô ấy có hơi lo lắng.

Nghĩ đến bữa buffet buổi sáng, mùi vị không tệ, lại so sánh với những gì vừa mới ăn, trái tim Tiêu Nhã gần như sụp đổ.

Chẳng lẽ mấy tháng nữa, bọn họ đều phải ăn kiểu này sao?

Con người lấy thức ăn làm đầu, mặc dù ngày thường cô ấy phải ăn uống điều độ, nhưng cũng là những chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt nấu ăn chăm sóc cho cô.

Không nói những cái khác, hương vị thực sự rất ngon.

Nhưng đối mặt với bữa tối này, Tiêu Nhã lại có ý tưởng bỏ cuộc giữa chừng.

Chủ nhà là người Trung Quốc, bọn họ tìm thấy đồ ăn Trung Quốc mà còn bị thất bại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện