“Dạ?” Thời Tiểu Ngư mông lung nhìn Tiêu Nhã.
Cái quái gì vậy? Cô… sao lại chịu tủi thân?
Tiêu Nhã nhìn vẻ mặt của Tiểu Ngư, chỉ cảm thấy bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai nói điều này với cô, trong tức khắc trong lòng càng thấy đau lòng hơn.
Sau khi rửa xong cái bát cuối cùng, cả hai rời khỏi nhà bếp.
Nhìn thời gian, cũng không còn sớm, hai người tách riêng ra đi rửa mặt, Tiêu Nhã trước khi đi ngủ còn làm thêm một ít bước dưỡng da.
Xong một loạt hành động này, cũng đã gần mười giờ.
Bôn ba cả một ngày, cả hai đều đã mệt mỏi, hai người nằm dài trên giường, Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư yên lặng ở bên cạnh, khẽ cười cười: "Tiểu Ngư, ngủ ngon nhé."
“Ngủ ngon.” Thời Tiểu Ngư đáp.
Đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối, toàn bộ cảnh vật chung quanh vô cùng yên tĩnh, trong đầu Thời Tiểu Ngư vẫn còn đang hồi tưởng về phản ứng hôm nay của Kính Gia Uyên.
Thật ra anh ăn cũng không nhiều, buổi tối còn chưa đụng tới bát cháo kia.
Bệnh biếng ăn của anh, nguồn gốc là ở món cháo ư?
Ngoại trừ cháo ra, còn có món gì anh không ăn được không?
Cả ngày hôm nay, anh ăn không nhiều, ngày mai bọn họ còn có nhiệm vụ do tổ chương trình bố trí, nếu như sáng mai Kính Gia Uyên vẫn không ăn nhiều như cũ, như vậy lịch trình ngày mai, nhất định sẽ tiêu hao thể lực của anh không ít.
Vậy thì không thể tùy ý thử nghiệm được, có món gì, anh chắc chắn có thể ăn đây?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thời Tiểu Ngư đã có câu trả lời.
Cơm chiên trứng.
Đây là món ăn cực kỳ đơn giản, lại không thể làm hỏng.
Ở quầy buffet buổi sáng đấy, kể cả bữa ăn tối ở nhà hàng bên dưới, anh đều ăn cơm chiên trứng.
Tuy không ăn nhiều, nhưng vẫn là món có thể ăn được.
Ngay lập tức, thực đơn cho sáng hôm sau đã được quyết định theo cách này, sẽ làm món cơm chiên trứng.
Sau khi có được đáp án, Thời Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cũng nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Thời Tiểu Ngư đã tỉnh dậy.
Đây là thói quen do mở quán ăn nhanh của cô từ kiếp trước, kiếp này cô vẫn giữ lại.
Bây giờ đã tỉnh, cũng không ngủ lại được nữa, cô rón rén rời giường, nhanh chóng rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Hôm qua đi đến chỗ kia, bọn họ không nhìn thấy trứng, cho nên không mua.
Nhưng nếu muốn làm món cơm chiên trứng cho sáng nay, thì trứng là thứ không thể thiếu.
Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, bà chủ nhà đang quét dọn, sau khi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư, lập tức nở một nụ cười chất phác, chào hỏi Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư đáp lại, đồng thời hỏi bà chủ nhà: "Xin hỏi, gần đây có chợ bán thức ăn nào không? Tôi muốn đi mua sắm một ít đồ."
Bà chủ nhà nghe Thời Tiểu Ngư nói xong, đặt chổi xuống, dùng tiếng phổ thông có chút khẩu ngữ nói: "Để tôi dẫn cô đi."
"Hả? Không cần không cần đâu, bác cứ nói cho tôi biết phải đi như thế nào là được rồi, để tôi tự đi." Thời Tiểu Ngư không ngờ chủ nhà lại nhiệt tình như vậy, nhưng cô không thích làm phiền người khác.
Bà chủ nhà đột nhiên cười nói: “Chợ bán đồ ăn cách nơi này hơi xa, có lẽ không thể giải thích rõ ràng cho cô được, hơn nữa nơi này là huyện Tamil, trên đường đồng thau lẫn lộn, cô là con gái, lại còn chưa quen với cuộc sống ở nơi này, tự mình ra ngoài, rất không an toàn. Huống chi, tôi cũng vốn định đi mua ít đồ, đúng lúc đi cùng nhau, không phiền phức gì đâu."
Thời Tiểu Ngư sau khi nghe thấy những lời này, không tranh luận nữa, cô liên tục nói lời cảm ơn với bà chủ nhà, rất nhanh, hai người đã cùng nhau đi đến chợ đồ ăn gần đó.
Chợ đồ ăn này khác với cửa hàng nhỏ trước đó, các loại thịt cá rau củ cái gì cần cũng có, hơn nữa còn rất tươi.
Còn chưa bước vào, đã có thể ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của chợ đồ ăn, mặc dù có hơi khó chịu với hầu hết mọi người, nhưng Thời Tiểu Ngư lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc.
Cô đi theo bà chủ nhà đến chỗ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến việc sáng nay muốn làm cơm chiên trứng, Thời Tiểu Ngư mua trứng gà mới, ngô, đậu Hà Lan, còn có một ít tôm tươi.
Sau khi mua sắm xong, ở chỗ cửa ra vào, Thời Tiểu Ngư mua thêm ba hộp sữa tươi, mua xong một đống đồ này, chỉ mất 500 rupee, tương đương với ba mươi tệ.
Mặc dù chỉ có những thứ này, lượng dinh dưỡng nạp vào buổi sáng là đầy đủ rồi.
Thời Tiểu Ngư nghĩ như vậy, đi về phía khách sạn với bà chủ nhà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bà chủ nhà có một cảm tình rất lớn không thể giải thích được đối với Thời Tiểu Ngư, khi về đến nhà trọ, bà chủ nhà chủ động hỏi: "Tiểu Ngư, cô mua những thứ này định làm cơm chiên trứng à?"
Thời Tiểu Ngư gật đầu, không ngạc nhiên khi bà chủ nhà có thể nhận ra.
"Chắc là cô chưa chuẩn bị cơm nhỉ, nếu như không ngại, tôi tình cờ có một ít cơm đã nấu sẵn từ tối qua, cô có thể mang lên dùng." Bà chủ nhà chủ động đề nghị.
Nghe được câu này, đôi mắt Thời Tiểu Ngư sáng lên.
Cơm chiên trứng, đương nhiên dùng cơm đã được để qua đêm là tốt nhất, cô không thể chuẩn bị trước, mà bà chủ nhà đã chủ động đề nghị như vậy, Thời Tiểu Ngư lập tức không ngừng cảm ơn.
Cô nhận chỗ cơm để qua đêm của bà chủ, trở về phòng.
Hy vọng món cơm chiên trứng lần này, anh sẽ thích.
Cái quái gì vậy? Cô… sao lại chịu tủi thân?
Tiêu Nhã nhìn vẻ mặt của Tiểu Ngư, chỉ cảm thấy bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai nói điều này với cô, trong tức khắc trong lòng càng thấy đau lòng hơn.
Sau khi rửa xong cái bát cuối cùng, cả hai rời khỏi nhà bếp.
Nhìn thời gian, cũng không còn sớm, hai người tách riêng ra đi rửa mặt, Tiêu Nhã trước khi đi ngủ còn làm thêm một ít bước dưỡng da.
Xong một loạt hành động này, cũng đã gần mười giờ.
Bôn ba cả một ngày, cả hai đều đã mệt mỏi, hai người nằm dài trên giường, Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư yên lặng ở bên cạnh, khẽ cười cười: "Tiểu Ngư, ngủ ngon nhé."
“Ngủ ngon.” Thời Tiểu Ngư đáp.
Đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối, toàn bộ cảnh vật chung quanh vô cùng yên tĩnh, trong đầu Thời Tiểu Ngư vẫn còn đang hồi tưởng về phản ứng hôm nay của Kính Gia Uyên.
Thật ra anh ăn cũng không nhiều, buổi tối còn chưa đụng tới bát cháo kia.
Bệnh biếng ăn của anh, nguồn gốc là ở món cháo ư?
Ngoại trừ cháo ra, còn có món gì anh không ăn được không?
Cả ngày hôm nay, anh ăn không nhiều, ngày mai bọn họ còn có nhiệm vụ do tổ chương trình bố trí, nếu như sáng mai Kính Gia Uyên vẫn không ăn nhiều như cũ, như vậy lịch trình ngày mai, nhất định sẽ tiêu hao thể lực của anh không ít.
Vậy thì không thể tùy ý thử nghiệm được, có món gì, anh chắc chắn có thể ăn đây?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thời Tiểu Ngư đã có câu trả lời.
Cơm chiên trứng.
Đây là món ăn cực kỳ đơn giản, lại không thể làm hỏng.
Ở quầy buffet buổi sáng đấy, kể cả bữa ăn tối ở nhà hàng bên dưới, anh đều ăn cơm chiên trứng.
Tuy không ăn nhiều, nhưng vẫn là món có thể ăn được.
Ngay lập tức, thực đơn cho sáng hôm sau đã được quyết định theo cách này, sẽ làm món cơm chiên trứng.
Sau khi có được đáp án, Thời Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cũng nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Thời Tiểu Ngư đã tỉnh dậy.
Đây là thói quen do mở quán ăn nhanh của cô từ kiếp trước, kiếp này cô vẫn giữ lại.
Bây giờ đã tỉnh, cũng không ngủ lại được nữa, cô rón rén rời giường, nhanh chóng rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Hôm qua đi đến chỗ kia, bọn họ không nhìn thấy trứng, cho nên không mua.
Nhưng nếu muốn làm món cơm chiên trứng cho sáng nay, thì trứng là thứ không thể thiếu.
Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, bà chủ nhà đang quét dọn, sau khi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư, lập tức nở một nụ cười chất phác, chào hỏi Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư đáp lại, đồng thời hỏi bà chủ nhà: "Xin hỏi, gần đây có chợ bán thức ăn nào không? Tôi muốn đi mua sắm một ít đồ."
Bà chủ nhà nghe Thời Tiểu Ngư nói xong, đặt chổi xuống, dùng tiếng phổ thông có chút khẩu ngữ nói: "Để tôi dẫn cô đi."
"Hả? Không cần không cần đâu, bác cứ nói cho tôi biết phải đi như thế nào là được rồi, để tôi tự đi." Thời Tiểu Ngư không ngờ chủ nhà lại nhiệt tình như vậy, nhưng cô không thích làm phiền người khác.
Bà chủ nhà đột nhiên cười nói: “Chợ bán đồ ăn cách nơi này hơi xa, có lẽ không thể giải thích rõ ràng cho cô được, hơn nữa nơi này là huyện Tamil, trên đường đồng thau lẫn lộn, cô là con gái, lại còn chưa quen với cuộc sống ở nơi này, tự mình ra ngoài, rất không an toàn. Huống chi, tôi cũng vốn định đi mua ít đồ, đúng lúc đi cùng nhau, không phiền phức gì đâu."
Thời Tiểu Ngư sau khi nghe thấy những lời này, không tranh luận nữa, cô liên tục nói lời cảm ơn với bà chủ nhà, rất nhanh, hai người đã cùng nhau đi đến chợ đồ ăn gần đó.
Chợ đồ ăn này khác với cửa hàng nhỏ trước đó, các loại thịt cá rau củ cái gì cần cũng có, hơn nữa còn rất tươi.
Còn chưa bước vào, đã có thể ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của chợ đồ ăn, mặc dù có hơi khó chịu với hầu hết mọi người, nhưng Thời Tiểu Ngư lại cảm thấy có cảm giác quen thuộc.
Cô đi theo bà chủ nhà đến chỗ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến việc sáng nay muốn làm cơm chiên trứng, Thời Tiểu Ngư mua trứng gà mới, ngô, đậu Hà Lan, còn có một ít tôm tươi.
Sau khi mua sắm xong, ở chỗ cửa ra vào, Thời Tiểu Ngư mua thêm ba hộp sữa tươi, mua xong một đống đồ này, chỉ mất 500 rupee, tương đương với ba mươi tệ.
Mặc dù chỉ có những thứ này, lượng dinh dưỡng nạp vào buổi sáng là đầy đủ rồi.
Thời Tiểu Ngư nghĩ như vậy, đi về phía khách sạn với bà chủ nhà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bà chủ nhà có một cảm tình rất lớn không thể giải thích được đối với Thời Tiểu Ngư, khi về đến nhà trọ, bà chủ nhà chủ động hỏi: "Tiểu Ngư, cô mua những thứ này định làm cơm chiên trứng à?"
Thời Tiểu Ngư gật đầu, không ngạc nhiên khi bà chủ nhà có thể nhận ra.
"Chắc là cô chưa chuẩn bị cơm nhỉ, nếu như không ngại, tôi tình cờ có một ít cơm đã nấu sẵn từ tối qua, cô có thể mang lên dùng." Bà chủ nhà chủ động đề nghị.
Nghe được câu này, đôi mắt Thời Tiểu Ngư sáng lên.
Cơm chiên trứng, đương nhiên dùng cơm đã được để qua đêm là tốt nhất, cô không thể chuẩn bị trước, mà bà chủ nhà đã chủ động đề nghị như vậy, Thời Tiểu Ngư lập tức không ngừng cảm ơn.
Cô nhận chỗ cơm để qua đêm của bà chủ, trở về phòng.
Hy vọng món cơm chiên trứng lần này, anh sẽ thích.
Danh sách chương