Khi cô quay về phòng, Tiêu Nhã đã thức dậy, đang đắp mặt nạ.

Khi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư cầm theo nguyên liệu nấu ăn quay về, cô ấy biết rằng cô ấy đã ra ngoài mua đồ từ sáng sớm, phấn khích đến mức, suýt làm rơi chiếc mặt nạ xuống.

Cô ấy nhanh chóng mặc lại, nhìn Thời Tiểu Ngư, lắp bắp nói từng chữ không rõ: "Tiểu Ngư, sáng nay em làm món gì vậy?"

“Cơm chiên trứng.” Thời Tiểu Ngư giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên nói.

Tiêu Nhã sửng sốt một lúc, sau đó vô thức kéo mặt nạ xuống một chút, mặt nạ lại bị kéo hẳn xuống.

Tiêu Nhã: ...

Cô không có tâm trạng tiếp tục đắp lên lại nữa, ném mặt nạ vào thùng rác, nhanh chóng đi rửa mặt, rồi đến bên cạnh Thời Tiểu Ngư.

"Tiểu Ngư, tối hôm qua cháo gà xé nấm ăn rất ngon, hôm nay không làm nữa sao?" Tiêu Nhã khẽ nhíu mày, mang theo chút chờ mong cùng chút tiếc nuối nói.

Ở ngay trước mặt ống kính, Thời Tiểu Ngư không thể giải thích được chuyện tối qua Kính Gia Uyên đã không ăn.

Cô đành phải nói: “Tối hôm qua vừa ăn cháo gà xé nấm, vẫn nên đổi món thì tốt hơn.”

Vừa nói chuyện, Thời Tiểu Ngư vừa bắt đầu bóc tôm.

Tiêu Nhã nhìn những nguyên liệu nấu ăn mà Thời Tiểu Ngư mua về, cũng không tiện nói thêm lời nào nữa, chỉ hơi nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng.

Tối hôm qua ăn xong hai bát cháo kia vào bụng, cô ấy đúng là đã thấy rất thỏa mãn.

Đến nỗi sáng nay khi thức dậy, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về hương vị cháo gà xé nấm đêm qua.



Theo góc nhìn của cô ấy, để có thể nấu được món cháo ngon như vậy, chắc hẳn phải học hỏi từ bậc thầy đầu bếp.

Giống như cô ấy biết cách nấu cháo hải sản, Thời Tiểu Ngư chắc chắn đã rất chăm chỉ học món cháo gà xé nấm.

Thế nhưng mà, cô ấy không dám chắc, cháo hải sản do mình nấu có thể ngon hơn cháo gà xé nấm.

Rõ ràng chỉ là nghệ sĩ, Thời Tiểu Ngư có thể học được món cháo gà xé nấm ngon như vậy rồi, thì làm sao có thể biết thêm những món khác.

Thế nhưng, Thời Tiểu Ngư đã mua tất cả các nguyên liệu nấu ăn rồi, đã có lòng tốt, cô ấy cũng không thể chọn chọn lựa lựa.

Chỉ là có hơi tiếc nuối, sáng nay không thể tiếp tục ăn món cháo ngon như vậy.

Đợi đến tối, phải thảo luận lại với Thời Tiểu Ngư mới được.

Nghĩ như vậy, Tiêu Nhã sau khi nghiêm túc rửa tay, cũng đi vào phòng bếp.

"Tiểu Ngư, cần chị giúp gì không?" Tiêu Nhã nói.

Thời Tiểu Ngư nhìn thấy cô ấy, nở nụ cười, đưa sữa cho cô ấy: "Nếu có thời gian rảnh thì giúp em hâm nóng sữa đi, cơm chiên chẳng mấy chốc sẽ làm xong ngay."

Tiêu Nhã nhận lấy, lấy nồi từ trong bếp ra, cẩn thận rửa sạch rồi hâm nóng sữa, sau đó ánh mắt lại dán vào người Thời Tiểu Ngư, không rời mắt đi.

Chỉ thấy Thời Tiểu Ngư khéo léo đập ba quả trứng, đổ một nửa nước trứng vào cơm đã để qua đêm, tỉ mỉ nhào kỹ, để từng hạt cơm đều được bao phủ trong hỗn hợp trứng đã đánh tan.

Sau đó, cô thái hạt lựu cà rốt còn sót lại từ món salad ba món ngày hôm qua, cắt hành hoa thành những đoạn ngắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện