Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy vẫn có dáng vẻ hơi buồn ngủ: "Chúng ta mau đi tìm danh lam thắng cảnh thứ ba, chụp ảnh check in, sau đó trở về ngủ một giấc thôi, cơm nước xong xuôi khiến tôi buồn ngủ quá".

“Ừm.” Kính Gia Uyên lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, xác định vị trí của Bảo Tháp Boudhanath.

Anh nhìn khoảng cách, ngước mắt lên nói: "Bảo tháp Boudhanath là một trong nhiều di sản văn hóa thế giới ở Nepal, việc chọn danh lam thắng cảnh này, chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng khoảng cách thì hơi xa huyện Tamil, chúng ta phải đi taxi đến đó."

“Được.” Hai người đều không có ý kiến.

Đi taxi ở Nepal, không có phần mềm nào như Didi, nhưng may mắn là chả mấy chốc đã có taxi đến.

Cả ba lên xe, nói địa điểm mình muốn đi.

Người lái xe liếc nhìn bọn họ, đôi mắt nhỏ trên mặt lộ ra mấy phần lão luyện, vừa mở miệng đã yêu cầu 1000 rupee.

1000 rupee, quy đổi thành nhân dân tệ là gần 60 nhân dân tệ.

Chuyện này nếu đặt ở trong nước, e rằng sẽ bị đánh dấu là cho taxi đen.

Thời Tiểu Ngư đã kiểm tra hướng dẫn trước khi ra ngoài, một trong số đó chính là, có một số tài xế và người buôn bán ở Nepal, sẽ làm thịt khách hàng.

Nhìn thấy khách hàng là người nước ngoài, sẽ như sư tử há lớn miệng, ỷ vào việc người khác không quen thuộc về cuộc sống nơi đây, mà hét giá lên trên trời.



Đặc biệt là ba người Thời Tiểu Ngư, khí chất khác thường, bên cạnh lại có người quay phim đi theo như vậy, vừa nhìn đã thấy chính là kẻ có tiền.

Do vậy tài xế taxi có hét giá cũng không có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng.

Ba người họ nghe thấy giá cả này, đồng loạt cau mày.

Ngay cả những người không có nhiều khái niệm về tiền bạc, cũng có thể cảm nhận được ác ý của tài xế taxi.

Huống chi, hiện tại ba người bọn họ không phải ở trong nước, là ngôi sao lớn.

Bây giờ ba người họ nghèo đến mức com còn không có để ăn.

Họ không muốn trở thành con cừu béo bị giết thịt, nhưng lại không còn cách nào khác.

Khoảng cách xa như vậy, không thể đi bộ đến được, bắt taxi là chuyện đương nhiên, xuống chiếc xe này rồi, không biết phải đợi đến khi nào mới có xe tiếp theo, hơn nữa, tài xế của chiếc xe taxi tiếp theo có hét giá như vậy hay không, cũng chưa chắc chắn được.

Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã đã nhiều năm không gặp phải chuyện như thế này, ngày thường bọn họ cũng không cần lo lắng về tiền bạc, bây giờ đều đang do dự, nhất thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết nào.

Vừa rồi họ đã kiểm tra, số tiền cần thiết để đi từ đây đến Bảo tháp Boudhanath là khoảng ba đến bốn trăm rupee.

Bầu không khí trong xe ngưng trệ, ba người cùng tài xế lâm vào cảnh giằng co ở đây.



Ngay khi Tiêu Nhã từ bỏ đấu tranh, quyết định cứ như vậy mà đi, đột nhiên giọng nói có phần cứng nhắc nhưng kiên định của Thời Tiểu Ngư vang lên.

"No! Three hundred. (Ba trăm thôi)" Thời Tiểu Ngư vươn ngón tay ra hiệu, ba cái.

Người lái xe sững người, kiên trì: "Thousand." (Một nghìn.)

"no, no, no, we only have three hundred. (Không, không, chúng tôi chỉ có ba trăm thôi.)" Thời Tiểu Ngư tiếp tục nói, không hề nhượng bộ tí nào.

Người lái xe không tin, ba người họ đều ăn mặc đẹp đẽ như vậy, sao có thể không có tiền, anh ấy vẫn còn muốn kiên trì, nhưng khi thấy Thời Tiểu Ngư dứt khoát chỉ vào chiếc xe phía sau: "Or there. (Hoặc là chúng ta sẽ đi cái đó.)"

Chiếc xe phía sau, là xe được tổ đạo diễn thuê để quay phim.

Nhưng tài xế không biết, anh ấy nhìn theo hướng Thời Tiểu Ngư chỉ, quả nhiên có một chiếc xe khác.

Đôi lông mày rậm của anh ấy cau lại, kinh doanh taxi bây giờ cũng đâu có dễ dàng.

Anh ấy vẫn muốn tranh thủ một chút: "Six hundred (sáu trăm)."

“No, three hundred.” Giọng nói của Thời Tiểu Ngư cực kỳ kiên định.

Hai người không ai chịu nhường, giằng co nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện