"Hay là sau này lúc anh chụp ảnh cho chúng tôi, có thể chụp ảnh đẹp hơn đôi chút, có thể chứ." Tiêu Nhã nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết, rất nhiều ngôi sao có vết nhơ đều do quay phim và biên tập làm ra, bây giờ Tiểu Ngư bị nói xấu chắc cũng gặp phải những vấn đề này, anh thấy Tiểu Ngư nấu ăn đã cực khổ như vậy rồi, dù sao thì cũng không đành lòng để em ấy bị nói xấu thêm lần nữa."

Anh quay phim khẽ gật đầu.

Xem như là đã đồng ý với Tiêu Nhã, dù sao thì trước khi xuất phát thì những người quay phim như bọn họ đều đã nhận được nhiệm vụ, phải cố gắng chụp được càng nhiều tư liệu xấu của Tiểu Ngư thì càng tốt.

Lúc chuyện xấu trong quá khứ của cô bị bóc mẽ, cô sẽ nổi như cồn.

"Cho nên lần sau anh nên chú ý một chút, nhất định phải biết cái gì nên quay cái gì không nên quay mà đúng không?" Tiêu Nhã vừa cười vừa nói.

“Hiểu, hiểu rồi.” Anh quay phim gật đầu lia lịa.

“Vậy thì hợp tác vui vẻ?” Nụ cười của Tiêu Nhã có sự thích vì kế hoạch đã được như ý.

“Hợp tác vui vẻ!” Anh quay phim vừa nghĩ đến chẳng mấy chốc mình sẽ được ăn loại cơm chiên đó, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Còn lúc này, PD Trương vẫn đang đi xuống lưng chừng núi lại hắt hơi một cái, không biết tí ti nào, một trong những "đại tướng" dưới tay mình đã bị địch dụ thành công.

Tiêu Nhã và anh quay phim đạt được sự đồng thuận chưa được bao lâu, mọi người đã từ trên núi đi xuống.



Sau khi tụ tập lại, bọn họ nhìn đồng hồ, cũng đã gần một giờ chiều, mặc dù buổi sáng ăn không ít, nhưng dù sao buổi sáng vận động nhiều, lúc này cũng đều đã hơi đói bụng rồi

Mặc dù trong lòng Tiêu Nhã muốn quay về ăn một vạn lần.

Nhưng cô ấy nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Thời Tiểu Ngư, lại nghĩ đến buổi chiều còn phải đi nơi khác làm nhiệm vụ, đành nuốt xuống ý nghĩ đó.

Trái lại là Thời Tiểu Ngư, nhìn hai người họ, muốn đề nghị họ quay về tự nấu ăn.

Kính Gia Uyên dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói trước: "Buổi trưa cứ tùy tiện ăn cái gì ở bên ngoài đi, buổi chiều hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, rồi về, được không?"

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, cô ấy cũng cảm thấy như vậy khá hợp lý.

Thời Tiểu Ngư nhìn đồng hồ, nếu bây giờ bọn họ trở về, tự mình nấu ăn, đến lúc bọn họ có thể ăn cơm, có lẽ đã qua ba giờ chiều.

Sau khi ăn xong, lại phải lập tức đi làm nhiệm vụ, không biết chính xác là phải giày vò đến mấy giờ.

Sau khi cân nhắc toàn diện, cô gật đầu.

"Được, chúng ta ăn cơm trưa ở bên ngoài trước đi, nhiệm vụ hoàn thành rồi, trở về chúng ta có thể tự làm bữa tối." Thời Tiểu Ngư gật đầu, đáp.

Nghe nói muốn tự làm bữa tối, đôi mắt của Tiêu Nhã lập tức sáng lên.



Mà anh quay phim ở phía sau họ, cũng không để lại dấu vết nuốt nước bọt một cái.

Anh ấy cảm thấy mình đã bắt đầu đói bụng rồi.

Gần đó cũng có khá nhiều nhà hàng, ba người tìm một nhà hàng có vẻ sạch sẽ hơn ngồi xuống, tùy tiện gọi vài món.

Nhà hàng này đồ ăn vẫn như cũ không ngon, nhưng ít nhất thì vẫn có thể ăn, mục đích vốn chỉ là để no bụng, cho nên yêu cầu cũng không cao như vậy.

Sau khi ăn xong, Thời Tiểu Ngư không để lại dấu vết nhìn thức ăn trên đĩa của Kính Gia Uyên.

Bữa cơm này, có lẽ anh ăn còn chưa được một phần ba.

Biếng ăn, có dẫn đến việc những đồ khác cũng sẽ không ăn à...

Trong đầu Thời Tiểu Ngư nảy ra ý nghĩ như thế, ba người họ rời khỏi nhà hàng.

Đã hơn hai giờ chiều, ánh nắng mặt trời ấm, trong cái tiết trời hơi se lạnh này, chiếu rọi lên từng người, khiến cả ba người ít nhiều cũng hơi mỏi mệt.

Tiêu Nhã vì hình tượng, cố gắng nhịn ngáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện