Không lâu sau, xe của đồn công an đã ầm ầm chạy tới.
Hai nhân viên hét lên và xua đuổi đám đông, sau đó nhìn thấy một người đàn ông ưu tú trong bộ vest và giày da, đeo một cặp kính đang ngồi khoanh chân trên ghế đá ở cửa trông giống hệt như một tên xã hội đen.
Dưới đôi giày da bóng loáng là một tên thanh niên yếu ớt đang thều thào cố bò dậy.
Tình huống này khiến cho hai bọn họ ngây cả người.
Bọn họ dùng dùi cui chỉ vào Dương Niệm Sâm: “Này, anh làm cái gì vậy! Đánh nhau ẩu đả đúng không!”
Trưởng thôn Chu kịp thời nhào tới: “Đồng chí cảnh sát, cậu ta sắp đánh chết cháu trai của tôi rồi, các anh nhanh nhanh bắt cậu ta lại đi!”
Dương Niệm Sâm hút một ngụm thuốc lá cuối cùng, anh đã nhìn mấy người này diễn kịch đủ rồi.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà có người lại dám ngang nhiên phạm tội, lại còn đánh chủ ý lên người của anh.
Quả thực là không thể dung thứ.
Anh chậm rãi đứng lên, sửa sang lại cổ tay áo, chân cũng buông Chu Tuấn ra.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người đã gọi điện báo án.”
Anh vừa đưa tay ra hiệu thì một người mặc quần áo cũng chỉnh tề không kém bước tới, đưa cho bọn họ xem đoạn băng ghi hình.
Dương Niệm Sâm gật gật đầu với hai người bọn họ: “Tôi cũng không làm gì quá đáng, chỉ cho hắn ta một bài học thôi.”
Chuyện này quả thực cũng không phải chuyện gì lớn, tất cả đều đã sáng tỏ thông qua video được thư ký Kim quay lại.
Trong video, rõ ràng Đường Đường là người bị khinh bạc, hai đồng chí cảnh sát lập tức áp giải Chu Tuấn lên xe cảnh sát.
Trưởng thôn Chu lặng lẽ leo lên con xe Audi của mình đi theo phía sau.
Dương Niệm Sâm quét mắt liếc một cái nơi xa xa, hỏa hoạn bên ruộng lúa mì đã được dập tắt.
Anh sải bước vào Đường trạch, cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm hôn an ủi vị hôn thê đang quấn vest uống trà ở bên cạnh: “Đi, chúng ta tới bệnh viện.”
Người trong ngực run lên, nước trà bắn đầy lên người nhưng anh cũng không ngại, vuốt vuốt đầu cô: “Không việc gì phải sợ, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn ta.”
Đầu óc Đường Đường nhất thời choáng váng, việc Chu Tuấn cậy mạnh ra tay đã tạo thành một bóng ma tâm lý rất lớn trong cô.
Hóa ra phụ nữ bất lực trước bạo lực là vậy. Cái gì gọi là bất lực? Nước mắt lưng tròng, cô như bị chia cắt thành hai người phụ nữ, một người đang đứng trong góc tối, người kia thì đang khóc ra máu.
Đường Đường nép vào vòng tay của người đàn ông, môi của cô gần như đã chạm đến phần da thịt nơi cần cổ của anh.
Cô ngửi được một mùi nước hoa thoang thoảng, còn có hầu kết không ngừng lăn lộn của anh.
Độ ấm và cánh tay anh gần trong gang tấc.
Đường Đường liếc nhìn anh một cái rồi lại vùi đầu vào cổ anh.
Ông nội bước tới nắm chặt tay cháu gái, trịnh trọng mà nhìn đến Dương Niệm Sâm cao lớn bên cạnh, cứ như thể đây là lần đầu tiên ông nghiêm túc quan sát anh.
“Là ông bất cẩn, từ nay ông giao bé con cho cháu, xin nhờ cháu hãy chăm sóc cho bé con nhé!”
Nếu có thể thì Dương Niệm Sâm sẽ lựa chọn đá cho Chu Tuấn tan tác thành từng mảnh.
Nhưng mà luật pháp không cho phép hành vi như vậy, cho dù trong nước hay ngoài nước thì anh đều là một người công dân tiêu chuẩn, không thể chỉ vì một thành phần cặn bã mà phạm pháp.
Cô bé vốn thích cười, hay làm nũng và bướng bỉnh mọi khi nay lại ủy khuất vùi trong lòng ngực anh không phát ra tiếng động.
Trái tim của anh nhói đau như bị ong chích.
Thay vì lựa chọn xa gần thì Dương Niệm Sâm đưa người đến thẳng bệnh viện thành phố.
Sau khi dập tắt được hỏa hoạn thì Tri Thu vẫn luôn đi theo hai người, nhưng từ đầu tới cuối cậu không hề lên tiếng can thiệp.
Dương Niệm Sâm vẫn luôn canh giữ bên chị của cậu từng giây từng phút.
Không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có một vài vết bầm nhỏ ở tay và cổ, tất cả đều được chụp lại làm bằng chứng.
Dương Niệm Sâm cùng thư ký Kim đi tới cuối dãy hành lang, thư ký Kim hỏi tại sao anh không tới bệnh viện của huyện ở gần hơn.
Dương Niệm Sâm nghiêng người liếc anh ta một cái: “Cậu nói trưởng thôn và chủ đầu tư bên kia vẫn luôn để mắt đến 30 mẫu trà của nhà họ Đường đúng không.”
“Cánh đồng lúa mì xảy ra hỏa hoạn, Tri Thu bị gọi đi, chỉ còn lại Đường Đường, và cố tình đúng lúc này lại xảy ra chuyện.”
Anh ta nhanh chóng hiểu rằng trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, chỉ có tính toán của con người.
Không nghĩ tới một cái thôn nhỏ lụi bại như này lại có nhiều thứ bẩn thỉu đến vậy.
Bệnh viện tuyến huyện cũng không đáng tin cậy, dù sao cũng là bệnh viện địa phương, không chừng còn có quan hệ với trưởng thôn Chu.
Không riêng gì bệnh viện mà ngay cả đồn công an của thôn, trấn cũng thế.
‘Tách’ một cái, Dương Niệm Sâm châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không gian giống như dòng nước đang chầm chậm chảy trôi.
Một tia khinh thường u ám, không tiếng động xuất hiện trên khuôn mặt anh, nhếch môi: “Cậu ngay lập tức liên hệ với luật sư của Đông Thành, bảo bên đó dẫn theo đoàn đội lên chuyến bay sớm nhất tới đây.”
“Ngoài ra, có phải sắp tới ở đây có một dự án được bên Đông Thành đầu tư đúng không? Liên lạc với bên đó đi.”
—
Khi hai người bàn bạc xong xuôi mọi chuyện thì Đường Đường đã thay quần áo bệnh nhân, an tĩnh ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.
Tri Thu đem cửa sổ đóng lại, pha cho cô một ly nước đường nóng.
Đường Đường ngơ ngác nhìn bức tường trước mặt, hai tay vùi dưới chiếc áo vest của Dương Niệm Sâm.
Độ ấm cơ thể của người đàn ông phảng phất vẫn còn ở bên cạnh cô.
Đường Đường sửa sang lại tóc, tháo cây trâm cài tóc xuống, thả vào lòng bàn tay thanh tú nhưng lại đầy nhẫn tâm của cậu ba Tri Thu.
Cô quay mặt qua, vẻ mặt xám xịt nhưng bình tĩnh lạ thường: “Chị không sao.”
“Cây trâm này tạm thời không có tác dụng, em cầm trước đi.”
Cây trâm bạc đơn giản này được thấm đầy Scopolamine[1] và những chất lỏng của những cây có tính kiềm hái được phía sau vườn trà.
[1] Scopolamine (Hyoscine hydrobromide) hay còn gọi là “Hơi thở của quỷ”: Dùng quá liều sẽ gây ngưng thở và tử vong. Còn dùng liều cao
chưa đến liều gây chết, nó có tác dụng gây hoang tưởng ảo giác rất mạnh, thậm chí gây mê đồng thời có khả năng làm mất đi thần trí của con người và đưa con người vào trạng thái như bị thôi miên. Nhiều báo cáo cho thấy scopolamine được tội phạm dùng để xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân sau khi gây tội ác.
Chỉ cần nhẹ nhàng vạch ra một vết thương nhỏ trên làn da của người thì chất độc sẽ ngay lập tức xâm nhập vào máu, nhẹ thì gây tê liệt toàn thân, nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Mức độ phác tác còn phụ thuộc vào thể chất của mỗi người, hơn nữa rất nhanh nó sẽ biến mất, ngay cả xét nghiệm máu cũng chưa chắc có thể điều tra ra.
Đây là thứ mà Đường Đường đã chuẩn bị để phòng thân.
Cô bảo Tri Thu ngồi gần lại một chút rồi dựa lên vai của cậu.
Có rất nhiều bí ẩn được che giấu bên dưới nụ cười ngọt ngào ngây thơ của cô.
“Lão tam, nhà họ Đường chúng ta còn quá yếu ớt, em hiểu mà đúng không?”
“Đây đại khái là lý do mà ông nội một hai bắt chị phải gả cho Dương Niệm Sâm.”
Tri Thu nôn nóng nói: “Nếu chị thật sự không thích anh ta thì em…”
Đường Đường cười mắng cậu một tiếng ngu ngốc: “Lại chạy trốn lần nữa à? Không cần thiết!”
Có đùi to để ôm mà không ôm thì mới đúng là đồ ngu.
Hai nhân viên hét lên và xua đuổi đám đông, sau đó nhìn thấy một người đàn ông ưu tú trong bộ vest và giày da, đeo một cặp kính đang ngồi khoanh chân trên ghế đá ở cửa trông giống hệt như một tên xã hội đen.
Dưới đôi giày da bóng loáng là một tên thanh niên yếu ớt đang thều thào cố bò dậy.
Tình huống này khiến cho hai bọn họ ngây cả người.
Bọn họ dùng dùi cui chỉ vào Dương Niệm Sâm: “Này, anh làm cái gì vậy! Đánh nhau ẩu đả đúng không!”
Trưởng thôn Chu kịp thời nhào tới: “Đồng chí cảnh sát, cậu ta sắp đánh chết cháu trai của tôi rồi, các anh nhanh nhanh bắt cậu ta lại đi!”
Dương Niệm Sâm hút một ngụm thuốc lá cuối cùng, anh đã nhìn mấy người này diễn kịch đủ rồi.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà có người lại dám ngang nhiên phạm tội, lại còn đánh chủ ý lên người của anh.
Quả thực là không thể dung thứ.
Anh chậm rãi đứng lên, sửa sang lại cổ tay áo, chân cũng buông Chu Tuấn ra.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người đã gọi điện báo án.”
Anh vừa đưa tay ra hiệu thì một người mặc quần áo cũng chỉnh tề không kém bước tới, đưa cho bọn họ xem đoạn băng ghi hình.
Dương Niệm Sâm gật gật đầu với hai người bọn họ: “Tôi cũng không làm gì quá đáng, chỉ cho hắn ta một bài học thôi.”
Chuyện này quả thực cũng không phải chuyện gì lớn, tất cả đều đã sáng tỏ thông qua video được thư ký Kim quay lại.
Trong video, rõ ràng Đường Đường là người bị khinh bạc, hai đồng chí cảnh sát lập tức áp giải Chu Tuấn lên xe cảnh sát.
Trưởng thôn Chu lặng lẽ leo lên con xe Audi của mình đi theo phía sau.
Dương Niệm Sâm quét mắt liếc một cái nơi xa xa, hỏa hoạn bên ruộng lúa mì đã được dập tắt.
Anh sải bước vào Đường trạch, cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm hôn an ủi vị hôn thê đang quấn vest uống trà ở bên cạnh: “Đi, chúng ta tới bệnh viện.”
Người trong ngực run lên, nước trà bắn đầy lên người nhưng anh cũng không ngại, vuốt vuốt đầu cô: “Không việc gì phải sợ, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn ta.”
Đầu óc Đường Đường nhất thời choáng váng, việc Chu Tuấn cậy mạnh ra tay đã tạo thành một bóng ma tâm lý rất lớn trong cô.
Hóa ra phụ nữ bất lực trước bạo lực là vậy. Cái gì gọi là bất lực? Nước mắt lưng tròng, cô như bị chia cắt thành hai người phụ nữ, một người đang đứng trong góc tối, người kia thì đang khóc ra máu.
Đường Đường nép vào vòng tay của người đàn ông, môi của cô gần như đã chạm đến phần da thịt nơi cần cổ của anh.
Cô ngửi được một mùi nước hoa thoang thoảng, còn có hầu kết không ngừng lăn lộn của anh.
Độ ấm và cánh tay anh gần trong gang tấc.
Đường Đường liếc nhìn anh một cái rồi lại vùi đầu vào cổ anh.
Ông nội bước tới nắm chặt tay cháu gái, trịnh trọng mà nhìn đến Dương Niệm Sâm cao lớn bên cạnh, cứ như thể đây là lần đầu tiên ông nghiêm túc quan sát anh.
“Là ông bất cẩn, từ nay ông giao bé con cho cháu, xin nhờ cháu hãy chăm sóc cho bé con nhé!”
Nếu có thể thì Dương Niệm Sâm sẽ lựa chọn đá cho Chu Tuấn tan tác thành từng mảnh.
Nhưng mà luật pháp không cho phép hành vi như vậy, cho dù trong nước hay ngoài nước thì anh đều là một người công dân tiêu chuẩn, không thể chỉ vì một thành phần cặn bã mà phạm pháp.
Cô bé vốn thích cười, hay làm nũng và bướng bỉnh mọi khi nay lại ủy khuất vùi trong lòng ngực anh không phát ra tiếng động.
Trái tim của anh nhói đau như bị ong chích.
Thay vì lựa chọn xa gần thì Dương Niệm Sâm đưa người đến thẳng bệnh viện thành phố.
Sau khi dập tắt được hỏa hoạn thì Tri Thu vẫn luôn đi theo hai người, nhưng từ đầu tới cuối cậu không hề lên tiếng can thiệp.
Dương Niệm Sâm vẫn luôn canh giữ bên chị của cậu từng giây từng phút.
Không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có một vài vết bầm nhỏ ở tay và cổ, tất cả đều được chụp lại làm bằng chứng.
Dương Niệm Sâm cùng thư ký Kim đi tới cuối dãy hành lang, thư ký Kim hỏi tại sao anh không tới bệnh viện của huyện ở gần hơn.
Dương Niệm Sâm nghiêng người liếc anh ta một cái: “Cậu nói trưởng thôn và chủ đầu tư bên kia vẫn luôn để mắt đến 30 mẫu trà của nhà họ Đường đúng không.”
“Cánh đồng lúa mì xảy ra hỏa hoạn, Tri Thu bị gọi đi, chỉ còn lại Đường Đường, và cố tình đúng lúc này lại xảy ra chuyện.”
Anh ta nhanh chóng hiểu rằng trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, chỉ có tính toán của con người.
Không nghĩ tới một cái thôn nhỏ lụi bại như này lại có nhiều thứ bẩn thỉu đến vậy.
Bệnh viện tuyến huyện cũng không đáng tin cậy, dù sao cũng là bệnh viện địa phương, không chừng còn có quan hệ với trưởng thôn Chu.
Không riêng gì bệnh viện mà ngay cả đồn công an của thôn, trấn cũng thế.
‘Tách’ một cái, Dương Niệm Sâm châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không gian giống như dòng nước đang chầm chậm chảy trôi.
Một tia khinh thường u ám, không tiếng động xuất hiện trên khuôn mặt anh, nhếch môi: “Cậu ngay lập tức liên hệ với luật sư của Đông Thành, bảo bên đó dẫn theo đoàn đội lên chuyến bay sớm nhất tới đây.”
“Ngoài ra, có phải sắp tới ở đây có một dự án được bên Đông Thành đầu tư đúng không? Liên lạc với bên đó đi.”
—
Khi hai người bàn bạc xong xuôi mọi chuyện thì Đường Đường đã thay quần áo bệnh nhân, an tĩnh ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.
Tri Thu đem cửa sổ đóng lại, pha cho cô một ly nước đường nóng.
Đường Đường ngơ ngác nhìn bức tường trước mặt, hai tay vùi dưới chiếc áo vest của Dương Niệm Sâm.
Độ ấm cơ thể của người đàn ông phảng phất vẫn còn ở bên cạnh cô.
Đường Đường sửa sang lại tóc, tháo cây trâm cài tóc xuống, thả vào lòng bàn tay thanh tú nhưng lại đầy nhẫn tâm của cậu ba Tri Thu.
Cô quay mặt qua, vẻ mặt xám xịt nhưng bình tĩnh lạ thường: “Chị không sao.”
“Cây trâm này tạm thời không có tác dụng, em cầm trước đi.”
Cây trâm bạc đơn giản này được thấm đầy Scopolamine[1] và những chất lỏng của những cây có tính kiềm hái được phía sau vườn trà.
[1] Scopolamine (Hyoscine hydrobromide) hay còn gọi là “Hơi thở của quỷ”: Dùng quá liều sẽ gây ngưng thở và tử vong. Còn dùng liều cao
chưa đến liều gây chết, nó có tác dụng gây hoang tưởng ảo giác rất mạnh, thậm chí gây mê đồng thời có khả năng làm mất đi thần trí của con người và đưa con người vào trạng thái như bị thôi miên. Nhiều báo cáo cho thấy scopolamine được tội phạm dùng để xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân sau khi gây tội ác.
Chỉ cần nhẹ nhàng vạch ra một vết thương nhỏ trên làn da của người thì chất độc sẽ ngay lập tức xâm nhập vào máu, nhẹ thì gây tê liệt toàn thân, nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Mức độ phác tác còn phụ thuộc vào thể chất của mỗi người, hơn nữa rất nhanh nó sẽ biến mất, ngay cả xét nghiệm máu cũng chưa chắc có thể điều tra ra.
Đây là thứ mà Đường Đường đã chuẩn bị để phòng thân.
Cô bảo Tri Thu ngồi gần lại một chút rồi dựa lên vai của cậu.
Có rất nhiều bí ẩn được che giấu bên dưới nụ cười ngọt ngào ngây thơ của cô.
“Lão tam, nhà họ Đường chúng ta còn quá yếu ớt, em hiểu mà đúng không?”
“Đây đại khái là lý do mà ông nội một hai bắt chị phải gả cho Dương Niệm Sâm.”
Tri Thu nôn nóng nói: “Nếu chị thật sự không thích anh ta thì em…”
Đường Đường cười mắng cậu một tiếng ngu ngốc: “Lại chạy trốn lần nữa à? Không cần thiết!”
Có đùi to để ôm mà không ôm thì mới đúng là đồ ngu.
Danh sách chương