Lúc đầu, trưởng thôn Chu không nghĩ rằng cháu trai của mình thực sự sẽ gặp rắc rối gì.
Cùng lắm chỉ là nam nữ khinh bạc nhau một chút thôi, ở mấy nơi thôn dã như này không phải quá bình thường sao.
Trong làng có một góa phụ và một người phụ nữ bị bỏ rơi, ông ta tìm cơ hội ngủ còn không phải là ngủ được rồi sao? Hiện tại ông ta không đi tìm mấy ả thì mấy ả còn âm thầm oán trách đó!
Ngay đêm hôm đó ông ta đã lên đến đồn cảnh sát gần nhất trong thị trấn, ông ta rất thân thuộc với những người ở đó, người ta thường nói mỗi bên lùi một bước, cùng lắm thì hai nhà hòa giải với nhau thôi.
Ai có thể ngờ, hai ngày qua đi, Chu Tuấn đã bị người của Cục Công an thành phố trực tiếp giải đi.
Lão Chu lúc này mới cuống cả lên, cơm cũng ăn không vô, cuối cùng cũng chịu bỏ xuống mặt mũi, túm lấy vợ đi đến Đường trạch.
Đường trạch ngay cả cửa cũng không thèm mở, giống như một toà biệt thự bỏ hoang không có người ở.
Ông ta đành trở về tìm một người quen cũ ở đồn công an, còn mang theo cả thuốc lá và rượu quê, không nghĩ tới người đó nói thế nào cũng không chịu nhận.
Người kia nói: “Cánh đồng lúa mì bị cháy có phải do ông giở trò quỷ đúng không?”
“Còn vụ của Chu Tuấn kia, có phải ông còn đặc biệt tìm một căn nhà ở gần đó rồi cho cậu ta lừa cô gái kia vào để làm việc đúng không?”
Lão Chu ngập ngừng, không biết xấu hổ nói: “Khi chúng ta còn trẻ, có ai mà không bắt cá hai tay như vậy đâu?”
“Cút đi! Nể tình chúng ta đã từng là bạn, tôi nói cho ông nghe, nếu Chu Tuấn cũng nói như vậy ở trên Cục thì không chỉ cậu ta mà ngay cả ông cũng trốn không thoát đâu!”
Lão Chu mềm nhũn người ngồi phịch xuống đất.
—
Ba chiếc Audi sáng loáng tiến vào khu vực đậu xe của khách sạn ‘Hoa tháng ba’.
Thư ký Kim dẫn luật sư Tôn lên lầu, luật sư Tôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nơi như này mà Niệm Sâm cũng có thể ở được á?”
Thư ký Kim cười cười: “Ông chủ cũng không kén chọn đến vậy, trước kia đến Connecticut thị sát dự án, chúng tôi còn nghỉ trong một cái khách sạn chưa đến 20 đô la một đêm đấy.”
Luật sư Tôn không phải luật sư riêng của nhà họ Dương mà làm tại một chi nhánh tại đại lục của công ty luật bên Hong Kong, bọn họ đã từng hợp tác qua nên có thể xem là người quen cũ.
“Hơi quá khi mời ngài tới đây nhưng mà chúng tôi vừa mới về nước, có rất nhiều thứ cần phải chú ý.”
Mà cái chú ý đó đương nhiên là đám người ở nhà họ Dương kia.
Dương Niệm Sâm bao hết cả một tầng lầu, vị hôn thê và cậu ba tùy tùng của cô ở hai căn phòng ngay bên cạnh.
“Đại khái chính là như vậy, phán hắn ta ba bốn năm cũng được thôi…”
“Nhưng tiền đề là, chúng ta có đủ bằng chứng chứng minh hắn ta đã dự mưu từ trước, đầu tiên là sắp xếp sự cố công cộng, đồng thời cũng chuẩn bị cả hiện trường để thực hiện hành vi xâm phạm.”
Muốn Chu Tuấn bị kết án thật nặng thì rất khó kiếm được bằng chứng, mà Chu Tuấn bên kia cũng không chịu mở miệng.
Có lẽ là ai đó đã dặn dò với hắn ta trước, dù sao đều phải ngồi tù nên thôi cứ như vậy đi.
Dương Niệm Sâm đưa cho anh ta một điếu thuốc lá, luật sư Tôn nhận lấy, quan sát vẻ mặt của anh, nói: “Thật ra nếu cậu muốn lật lại thì tôi vẫn có cách.”
—
Gõ cửa phòng kế bên, người mở cửa chính là Tri Thu, Dương Niệm Sâm nhăn mày lại, có chút không thoải mái khi thấy cậu ta.
Tri Thu giống như thần giữ cửa, không hề nhúc nhích.
Dương Niệm Sâm lập tức sửa lại cảm nhận của chính mình, không phải một chút, mà là vô cùng, vô cùng không thoải mái.
Cô bé ở bên trong gọi một tiếng ‘Tri Thu’, Tri Thu liền tránh sang một bên.
Dương Niệm Sâm thuật lại lời của luật sư Tôn một lần rồi hỏi: “Em thấy sao?”
Đôi mắt anh khóa lấy dáng hình Đường Đường, có lẽ vì bị ánh mắt đầu tiên nơi vườn trà quấy phá nên anh cảm thấy thân hình của cô quá mức gầy yếu.
Khó khăn lắm mới nuôi được một chút thịt nhưng lăn lộn ba ngày qua đã biến mất không còn một mống.
Lại nói thêm một câu: “Em thấy làm thế nào thì thích hợp, chúng ta sẽ làm như vậy.”
Đường Đường kinh ngạc xoay mặt qua, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hai tiếng ‘chúng ta’ để khái quát anh và cô phát ra từ miệng của anh.
Anh dùng ánh mắt và bàn tay to ấm áp để nói với cô rằng anh nhất định sẽ giúp cô.
Đường Đường thu ánh mắt lại, suy nghĩ đến một vấn đề: “Chu Tuấn kia là một người không có đầu óc, không có khả năng vạch ra một kế hoạch đó được.”
Dương Niệm Sâm gật đầu, không chỉ không có đầu óc mà còn ngu xuẩn, xúc động, bỉ ổi, thậm chí là ghê tởm, hoàn toàn là một tên sinh vật bậc thấp.
“Hắn ta một mình gánh vác…là bị bác của hắn là phản bội sao?”
“Cuộc đời của Chu Tuấn coi như hoàn toàn bị phá hủy, ba năm hay năm năm thì cũng vậy thôi, cứ làm theo ý anh đi.”
Đường Đường dang hai tay ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, biểu tình mềm mại, khóe mắt ướt át: “Anh ôm em một cái được không?”
Hầu kết Dương Niệm Sâm lăn lộn, duỗi tay ra ôm lấy cô, còn có một nụ hôn nồng nhiệt.
~~
Cùng lắm chỉ là nam nữ khinh bạc nhau một chút thôi, ở mấy nơi thôn dã như này không phải quá bình thường sao.
Trong làng có một góa phụ và một người phụ nữ bị bỏ rơi, ông ta tìm cơ hội ngủ còn không phải là ngủ được rồi sao? Hiện tại ông ta không đi tìm mấy ả thì mấy ả còn âm thầm oán trách đó!
Ngay đêm hôm đó ông ta đã lên đến đồn cảnh sát gần nhất trong thị trấn, ông ta rất thân thuộc với những người ở đó, người ta thường nói mỗi bên lùi một bước, cùng lắm thì hai nhà hòa giải với nhau thôi.
Ai có thể ngờ, hai ngày qua đi, Chu Tuấn đã bị người của Cục Công an thành phố trực tiếp giải đi.
Lão Chu lúc này mới cuống cả lên, cơm cũng ăn không vô, cuối cùng cũng chịu bỏ xuống mặt mũi, túm lấy vợ đi đến Đường trạch.
Đường trạch ngay cả cửa cũng không thèm mở, giống như một toà biệt thự bỏ hoang không có người ở.
Ông ta đành trở về tìm một người quen cũ ở đồn công an, còn mang theo cả thuốc lá và rượu quê, không nghĩ tới người đó nói thế nào cũng không chịu nhận.
Người kia nói: “Cánh đồng lúa mì bị cháy có phải do ông giở trò quỷ đúng không?”
“Còn vụ của Chu Tuấn kia, có phải ông còn đặc biệt tìm một căn nhà ở gần đó rồi cho cậu ta lừa cô gái kia vào để làm việc đúng không?”
Lão Chu ngập ngừng, không biết xấu hổ nói: “Khi chúng ta còn trẻ, có ai mà không bắt cá hai tay như vậy đâu?”
“Cút đi! Nể tình chúng ta đã từng là bạn, tôi nói cho ông nghe, nếu Chu Tuấn cũng nói như vậy ở trên Cục thì không chỉ cậu ta mà ngay cả ông cũng trốn không thoát đâu!”
Lão Chu mềm nhũn người ngồi phịch xuống đất.
—
Ba chiếc Audi sáng loáng tiến vào khu vực đậu xe của khách sạn ‘Hoa tháng ba’.
Thư ký Kim dẫn luật sư Tôn lên lầu, luật sư Tôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nơi như này mà Niệm Sâm cũng có thể ở được á?”
Thư ký Kim cười cười: “Ông chủ cũng không kén chọn đến vậy, trước kia đến Connecticut thị sát dự án, chúng tôi còn nghỉ trong một cái khách sạn chưa đến 20 đô la một đêm đấy.”
Luật sư Tôn không phải luật sư riêng của nhà họ Dương mà làm tại một chi nhánh tại đại lục của công ty luật bên Hong Kong, bọn họ đã từng hợp tác qua nên có thể xem là người quen cũ.
“Hơi quá khi mời ngài tới đây nhưng mà chúng tôi vừa mới về nước, có rất nhiều thứ cần phải chú ý.”
Mà cái chú ý đó đương nhiên là đám người ở nhà họ Dương kia.
Dương Niệm Sâm bao hết cả một tầng lầu, vị hôn thê và cậu ba tùy tùng của cô ở hai căn phòng ngay bên cạnh.
“Đại khái chính là như vậy, phán hắn ta ba bốn năm cũng được thôi…”
“Nhưng tiền đề là, chúng ta có đủ bằng chứng chứng minh hắn ta đã dự mưu từ trước, đầu tiên là sắp xếp sự cố công cộng, đồng thời cũng chuẩn bị cả hiện trường để thực hiện hành vi xâm phạm.”
Muốn Chu Tuấn bị kết án thật nặng thì rất khó kiếm được bằng chứng, mà Chu Tuấn bên kia cũng không chịu mở miệng.
Có lẽ là ai đó đã dặn dò với hắn ta trước, dù sao đều phải ngồi tù nên thôi cứ như vậy đi.
Dương Niệm Sâm đưa cho anh ta một điếu thuốc lá, luật sư Tôn nhận lấy, quan sát vẻ mặt của anh, nói: “Thật ra nếu cậu muốn lật lại thì tôi vẫn có cách.”
—
Gõ cửa phòng kế bên, người mở cửa chính là Tri Thu, Dương Niệm Sâm nhăn mày lại, có chút không thoải mái khi thấy cậu ta.
Tri Thu giống như thần giữ cửa, không hề nhúc nhích.
Dương Niệm Sâm lập tức sửa lại cảm nhận của chính mình, không phải một chút, mà là vô cùng, vô cùng không thoải mái.
Cô bé ở bên trong gọi một tiếng ‘Tri Thu’, Tri Thu liền tránh sang một bên.
Dương Niệm Sâm thuật lại lời của luật sư Tôn một lần rồi hỏi: “Em thấy sao?”
Đôi mắt anh khóa lấy dáng hình Đường Đường, có lẽ vì bị ánh mắt đầu tiên nơi vườn trà quấy phá nên anh cảm thấy thân hình của cô quá mức gầy yếu.
Khó khăn lắm mới nuôi được một chút thịt nhưng lăn lộn ba ngày qua đã biến mất không còn một mống.
Lại nói thêm một câu: “Em thấy làm thế nào thì thích hợp, chúng ta sẽ làm như vậy.”
Đường Đường kinh ngạc xoay mặt qua, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hai tiếng ‘chúng ta’ để khái quát anh và cô phát ra từ miệng của anh.
Anh dùng ánh mắt và bàn tay to ấm áp để nói với cô rằng anh nhất định sẽ giúp cô.
Đường Đường thu ánh mắt lại, suy nghĩ đến một vấn đề: “Chu Tuấn kia là một người không có đầu óc, không có khả năng vạch ra một kế hoạch đó được.”
Dương Niệm Sâm gật đầu, không chỉ không có đầu óc mà còn ngu xuẩn, xúc động, bỉ ổi, thậm chí là ghê tởm, hoàn toàn là một tên sinh vật bậc thấp.
“Hắn ta một mình gánh vác…là bị bác của hắn là phản bội sao?”
“Cuộc đời của Chu Tuấn coi như hoàn toàn bị phá hủy, ba năm hay năm năm thì cũng vậy thôi, cứ làm theo ý anh đi.”
Đường Đường dang hai tay ra, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, biểu tình mềm mại, khóe mắt ướt át: “Anh ôm em một cái được không?”
Hầu kết Dương Niệm Sâm lăn lộn, duỗi tay ra ôm lấy cô, còn có một nụ hôn nồng nhiệt.
~~
Danh sách chương