Ý tứ của Dương Niệm Sâm là vườn trà sau núi kia anh đã phái người ở lại xử lý.

Họ sẽ đàm phán với chính phủ, cố gắng lấy được quyền khai phá.

Thừa dịp Dương Niệm Sâm đi ra một bên nhận điện thoại, Đường Trung Bình nói với cháu gái: “Mấy cái người chủ đầu tư nhỏ bé kia không phải là đối thủ của thằng bé.”

Chỉ cần Dương Niệm Sâm nắm trong tay quyền khai phá nơi này thì cho dù là trưởng thôn Chu hay là bí thư chi bộ Lý cũng không có cách nào làm khó dễ ông nội nữa.

Chuyện mà nhà họ Đường phải vắt hết óc để đối phó thì trong tay họ Dương càng dễ dàng giải quyết.

Quả nhiên đối diện với lực lượng khủng bố ở trước mặt thì mấy người đạo chích kia cũng chỉ như con kiến càng mà thôi.

Ông nội xoa đầu cô: “Sao nào, Tiểu Dương vẫn là một người đáng để tin tưởng đúng không, ánh mắt của ông nội không sai đâu.”

Đường Đường hừ hừ hai tiếng: “Cái này thì liên quan gì đến ánh mắt đâu ông? Người ta có tiền, rất nhiều tiền, có tiền thì sẽ có tài nguyên, có tiền chính là “đại gia” rồi.”

Đường Đường thong thả từ sân sau đi tới, Dương Niệm Sâm đang nói chuyện điện thoại ở hành lang cũ kỹ, anh nói ba thứ tiếng nhưng vẫn như cũ uyển chuyển, nhịp nhàng.

Nghe được động tĩnh, ánh mắt dưới gọng kính tơ vàng liếc lại đây. Thành thật mà nói, anh như vậy vô cùng khó chọc đến.

Cô đem chính mình đưa vào trong tầm mắt của Dương đại tài phiệt: “Cảm ơn anh đã thay gia đình tôi giải quyết nỗi lo về sau.”

Dương Niệm Sâm thu lại di động, tay cũng thuận thế nhét vào, đứng thẳng người: “Em đã đồng ý ngày mai đi cùng tôi rồi đúng không?”

Đường Đường dẩu môi, tròng mắt như nước hồ thu xoay chuyển loạn lên, không dám nhìn thẳng vào anh.

Trong mắt của Dương Niệm Sâm, bộ dáng của cô lúc này vô cùng kiều khí, sao mà mới đụng tới một chút đã e lệ như vậy.

Cuối cùng anh vẫn dùng sức đem người ôm lấy, người trong lòng ngực vặn vẹo hai cái giống như có cọng lông chim vuốt ve khuôn ngực của anh.

Cọng lông chim nhòn nhọn, mềm mại như xuyên thẳng vào tim.

Anh xiết chặt eo cô: “Có thể còn những điều mà tôi chưa kịp suy xét đến, em cứ nói đi, có thể làm được thì tôi đều sẽ làm giúp em.”

Đường Đường bị hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh làm cho choáng váng, chống tay lên ngực anh.

Lòng bàn tay chậm rãi hướng lên trên, rơi xuống cổ áo của người đàn ông, giúp anh chỉnh trang lại.

“Có thể để lại hai người chăm sóc ông nội của em được không?” “Đương nhiên rồi…”

Hai người dính lấy nhau nửa ngày, không ai nói gì, ngực của người đàn ông ngày càng cứng, nóng hầm hập, hơi thở cũng trở nên nóng rát.

Cô ngửa đầu lên, đập vào mắt Dương Niệm Sâm chính là vẻ mặt hồn nhiên, linh động, trong mắt tràn đầy cảm kích cho dù cô không muốn thừa nhận.

“Em không cần cảm ơn tôi, tôi là chồng của em.” “Em nào có… hơn nữa anh còn chưa phải đâu.”

Dương Niệm Sâm vuốt ve thùy tai cô, xoa đến gương mặt đỏ bừng: “Sao lại không phải rồi? Không thì đến phòng của em, chúng ta thử lại?”

Thư lý Kim ho nhẹ hai tiếng, quẫn bách tiến vào: “Ông chủ, đồ đạc đều đã được đặt mua xong, lát nữa sẽ được giao đến đây.”



Đêm nay Đường trạch vô cùng náo nhiệt.

Đường Trung Bình đem đèn lồng màu đỏ treo ở bên ngoài, chú Bùi dẫn những người làm việc ở vườn trà đến giúp quét tước nhà cửa, dán giấy đỏ song hỷ lên khắp các tường và cửa sổ.

Từ cửa thôn có mấy chiếc xe thể thao tiến vào, bên trong tất cả đều là thuốc lá, bánh kẹo và cả quà cáp sang trọng rực rỡ sắc màu.

Tuy rằng không phải là chính thức xuất giá nhưng cũng coi như là một hình thức thông báo tới người dân trong thôn, nhà họ Đường có cháu gái chuẩn bị gả đi, còn được gả vào nhà họ Dương ở tỉnh ngoài có bối cảnh quyền thế thâm hậu.

Trải qua sự việc của Chu Tuấn, một thanh niên tài tuấn như vậy mà chỉ mới chạm vào cô gái kia một chút đã phải vào tù bóc lịch, ai còn dám đắc tội chứ? Mười mấy bàn tiệc được bày ra trong từ đường, đồ ăn cũng là khách sạn 5 sao duy nhất trong thành phố gửi đến.

Dòng người chen chúc xô đẩy hỗn loạn, nhiệt liệt chúc mừng đôi trẻ.

Đối với Đường Đường, gương mặt của những người này vừa quen thuộc lại vừa xa cách.

Cho dù ngày xưa bọn họ không thích nhà họ Đường nhưng hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ này uống rượu chúc mừng đấy thôi.

Cô vô cùng vừa lòng với hiệu quả này. Vui vẻ hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, niềm vui sướng này rất nhanh đã biến mất, niềm vui của Đường Đường thực sự ngắn, khuôn mặt trắng trẻo chả mấy chốc đã trở nên bình tĩnh.

Cứ chờ xem, rồi một ngày nào đấy tôi sẽ khiến cho các người phải quỳ xuống dưới chân tôi gọi bà cô. (Nguyên văn là cô nãi nãi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện