Phó trưởng khoa Khổng gọi người hướng dẫn của Đường Đường lên phòng gặp mình, vẻ mặt nghiêm nghị: “Biết tôi gọi cậu lên đây là vì chuyện gì không?”
Thầy Dương – thầy hướng dẫn của Đường Đường là Tiến sĩ tốt nghiệp Đại học Phúc Đán, chưa đến 30 tuổi và vẫn đang cố gắng để tranh một suất dạy chính ở Học viện.
Hắn thành thật gật đầu: “Tôi biết.”
Phó trưởng khoa Khổng nói: “Học sinh trong khoa của cậu thì cậu rõ nhất, Đường Đường đúng không, tình huống như vậy làm sao mà nhét vào trong Học viện của chúng ta được chứ? Như vậy không phải đã phá hủy kỷ cương của trường chúng ta sao?”
Tuy nhiên câu trả lời của thầy Dương làm ông ta không vừa lòng, hắn nói trình độ chuyên môn của cô bé kia cũng không kém đâu.
Phó trưởng khoa Khổng lúc này đã tức giận mất hết bình tĩnh, cùng mấy giáo viên khác trong trường đi tìm Trưởng khoa và Hiệu trưởng gây khó dễ.
Đương nhiên là ông ta có lòng riêng, chỉ cần ông ta làm to chuyện này lên thì coi như là giáng một đòn vào mặt mũi của Trưởng khoa, đến lúc đó ngày ông ta lên làm Trưởng khoa sẽ không còn xa nữa.
Nhưng năng lực của ông ta không đủ.
Cuộc họp hội đồng chính thức được tổ chức, và yêu cầu đuổi học Đường Đường lẫn Tri Thu của Phó Trưởng khoa Khổng đã bị bác bỏ ngay tức khắc.
“Đối với những sinh viên có thiên phú đặc biệt thì trường học của chúng ta có quyền tự chủ chiêu sinh.”
“Bên cạnh đó, người nhà của những sinh viên này cũng đã có những đóng góp đặc biệt quan trọng cho trường học của chúng ta…”
Phó Trưởng khoa Khổng đen mặt: “Đóng góp đặc biệt quan trọng? Là cái gì…”
“Học viện Lịch sử của mấy người được đầu tư mấy tòa nhà học tập – làm việc mới có tính không? Hàng năm trao học bổng nghiên cứu Khoa học cho giáo viên và học sinh ưu tú có tính không?”
Học viện Lịch sử cũng không phải nơi được nhiều sinh viên săn đón, rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều lâm vào tình trạng thất nghiệp, số lượng sinh viên đặt nguyện vọng năm sau thấp hơn năm trước, cho nên điều kiện dạy và học tại đây thuộc dạng kém nhất trường.
Hai câu nói của Hiệu trưởng giống như một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, giáng thẳng vào đầu của Phó Trưởng khoa Khổng.
Suy nghĩ đến lợi ích của mình, ông ta câm nín.
Nhà trường đã nhanh chóng xử lý việc tố cáo, ngay cả người tố cáo cũng được gọi lên nói chuyện.
Chỉ cần phối hợp tốt với nhau thì chuyện tố cáo này cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Người tố cáo đúng là bạn cùng phòng ký túc xá với Đường Đường – Lưu Diễm, cô ta mặt xám xịt trở về, Viên Xuân ở giường bên cạnh hỏi: “Sao rồi?”
Lưu Diễm ném phăng túi xuống đất: “Thế giới này thật không công bằng!!!”
Nếu lúc này Đường Đường có ở trong phòng thì nhất định sẽ gật đầu tán thành…Đúng vậy, thế giới này làm gì tồn tại cái gọi là công bằng tuyệt đối.
Viên Xuân cười: “Còn không phải vì Tri Thu không thèm để ý đến cậu sao?”
Lưu Diễm nghẹn một bụng tức, Viên Xuân lập tức vỗ vỗ vai cô ta: “Thôi thôi, bọn họ có ô dù, cậu cũng chẳng làm gì được.”
Khi Lưu Diễm cho rằng mình còn có một đồng minh là Viên Xuân thì Viên Xuân cầm theo một cái hộp hình chữ nhật trở lại phòng ngủ.
Cô nàng cố ý mở ra trước mặt Đường Đường, đồng thời gọi điện thoại cho anh họ: “Đồ vật quý trọng như vậy anh nên sớm mang đi đi.”
Đường Đường vừa mới gội đầu xong đi ra khỏi nhà tắm, cô rất mẫn cảm với đồ cổ nên tiện thể liếc nhìn qua hướng bên kia.
Cái hộp dài trông có vẻ hút mắt kia nhiều nhất cũng chỉ được xem như là hàng thủ công mỹ nghệ.
Đến khi Viên Xuân trải một tờ giấy vẽ không hoàn chỉnh lên mặt bàn, cô nhịn không được thò đầu lại gần.
Viên Xuân cúp điện thoại, cười nói: “Đây là tàn tích của một bức tranh phong cảnh nổi tiếng cuối thời nhà Thanh.”
Đường Đường ừ ừ hai tiếng, cuộn tờ giấy ẩm ướt này lên: “Làm gì vậy?”
Viên Xuân nói: “Là bạn của anh họ tôi mang đến nhờ tôi hỗ trợ giám định. Trong lĩnh vực này, Đại học Tấn Đông chúng ta dù không phải số một số hai nhưng cũng coi như là lá cờ đầu cả nước. Anh ta chỉ cần anh họ của tôi đặt bút ký tên thì tiền bán bức tranh này cũng không nhỏ đâu.”
Tàn tích này cũng chỉ là 1/3 của tờ giấy vẽ gốc, ngay cả con dấu hay chữ ký cũng không có.
Tính đến niên đại thì cho dù là chính phẩm* thì cái đồ vật này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, trừ khi có thể tìm được bức tranh hoàn chỉnh.
*Sản phẩm đúng quy cách, đạt yêu cầu về phẩm chất, phân biệt với thứ phẩm
Đường Đường bắt đầu hứng thú với người anh họ trong miệng Viên Xuân rồi đấy.
“Cậu không biết anh ấy á? Giáo sư Viên ở Học viện chúng ta ý!”
Giáo sư viên là một văn nhân điển hình, anh ta cắt một quả đầu húi cua, thường mặc áo len mỏng màu xám cùng với áo khoác dài cổ bẻ.
Đường Đường ngồi nghe giảng hết hai tiết, Giáo sư Viên cứ như quen biết cô hay sao mà cách tận mấy hàng ghế vẫn gật đầu chào cô.
Sau khi lớp học kết thúc, Viên Xuân cầm cái hộp kia tới, bọn họ bước vào một quán cà phê gần trường, cười tủm tỉm sắp xếp Đường Đường và anh họ của mình ngồi cạnh nhau.
Tri Thu có vẻ không thèm quan tâm, cũng không ngồi vào bàn mà chỉ ngồi ở một bên ngắm khung cảnh bên ngoài.
Giáo sư Viên mở bức tranh rách kia ra, hỏi Đường Đường có ý kiến gì không, Đường Đường hỏi anh ta về đích đến của bức tranh này, nó sẽ được dùng vào mục đích gì.
Là một Giáo sư Sử học hàng thật giá thật nên rất nhiều người tin tưởng vào con mắt của anh ta, rất nhiều bạn bè đã đưa đồ nhờ giám định, sau đó sẽ mang đi tặng biếu cho người khác.
Đó là một trong những mánh khóe trong giới, anh ta không chỉ hưởng lợi từ phí thẩm định mà còn từ danh tiếng và cả các mối quan hệ.
Đương nhiên những thứ này đều được diễn ra một cách bí mật.
Đối với sự thẳng thắn của Giáo sư Viên, Đường Đường vô cùng hài lòng, so với mấy cửa hàng Trân bảo ở Đông Thành thì quả thực phương thức này rõ ràng là bảo mật an toàn hơn.
Sau khi hai người Đường Đường rời đi, Giáo sư Viên thu lại vẻ mặt tươi cười, nói với Viên Xuân: “Em muốn làm quen với cô ấy mà cứ lôi tôi vào làm gì?”
Cô nàng ôm lấy cánh tay của anh ta lắc lắc: “Không phải anh đã dạy em là phải tận dụng thời cơ, “gãi đúng chỗ ngứa” hay sao? Nhà cô ta có điều
kiện như vậy, chúng ta xây dựng được mối quan hệ tốt sẽ chỉ có lợi chứ không có hại.”
Thầy Dương – thầy hướng dẫn của Đường Đường là Tiến sĩ tốt nghiệp Đại học Phúc Đán, chưa đến 30 tuổi và vẫn đang cố gắng để tranh một suất dạy chính ở Học viện.
Hắn thành thật gật đầu: “Tôi biết.”
Phó trưởng khoa Khổng nói: “Học sinh trong khoa của cậu thì cậu rõ nhất, Đường Đường đúng không, tình huống như vậy làm sao mà nhét vào trong Học viện của chúng ta được chứ? Như vậy không phải đã phá hủy kỷ cương của trường chúng ta sao?”
Tuy nhiên câu trả lời của thầy Dương làm ông ta không vừa lòng, hắn nói trình độ chuyên môn của cô bé kia cũng không kém đâu.
Phó trưởng khoa Khổng lúc này đã tức giận mất hết bình tĩnh, cùng mấy giáo viên khác trong trường đi tìm Trưởng khoa và Hiệu trưởng gây khó dễ.
Đương nhiên là ông ta có lòng riêng, chỉ cần ông ta làm to chuyện này lên thì coi như là giáng một đòn vào mặt mũi của Trưởng khoa, đến lúc đó ngày ông ta lên làm Trưởng khoa sẽ không còn xa nữa.
Nhưng năng lực của ông ta không đủ.
Cuộc họp hội đồng chính thức được tổ chức, và yêu cầu đuổi học Đường Đường lẫn Tri Thu của Phó Trưởng khoa Khổng đã bị bác bỏ ngay tức khắc.
“Đối với những sinh viên có thiên phú đặc biệt thì trường học của chúng ta có quyền tự chủ chiêu sinh.”
“Bên cạnh đó, người nhà của những sinh viên này cũng đã có những đóng góp đặc biệt quan trọng cho trường học của chúng ta…”
Phó Trưởng khoa Khổng đen mặt: “Đóng góp đặc biệt quan trọng? Là cái gì…”
“Học viện Lịch sử của mấy người được đầu tư mấy tòa nhà học tập – làm việc mới có tính không? Hàng năm trao học bổng nghiên cứu Khoa học cho giáo viên và học sinh ưu tú có tính không?”
Học viện Lịch sử cũng không phải nơi được nhiều sinh viên săn đón, rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều lâm vào tình trạng thất nghiệp, số lượng sinh viên đặt nguyện vọng năm sau thấp hơn năm trước, cho nên điều kiện dạy và học tại đây thuộc dạng kém nhất trường.
Hai câu nói của Hiệu trưởng giống như một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, giáng thẳng vào đầu của Phó Trưởng khoa Khổng.
Suy nghĩ đến lợi ích của mình, ông ta câm nín.
Nhà trường đã nhanh chóng xử lý việc tố cáo, ngay cả người tố cáo cũng được gọi lên nói chuyện.
Chỉ cần phối hợp tốt với nhau thì chuyện tố cáo này cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Người tố cáo đúng là bạn cùng phòng ký túc xá với Đường Đường – Lưu Diễm, cô ta mặt xám xịt trở về, Viên Xuân ở giường bên cạnh hỏi: “Sao rồi?”
Lưu Diễm ném phăng túi xuống đất: “Thế giới này thật không công bằng!!!”
Nếu lúc này Đường Đường có ở trong phòng thì nhất định sẽ gật đầu tán thành…Đúng vậy, thế giới này làm gì tồn tại cái gọi là công bằng tuyệt đối.
Viên Xuân cười: “Còn không phải vì Tri Thu không thèm để ý đến cậu sao?”
Lưu Diễm nghẹn một bụng tức, Viên Xuân lập tức vỗ vỗ vai cô ta: “Thôi thôi, bọn họ có ô dù, cậu cũng chẳng làm gì được.”
Khi Lưu Diễm cho rằng mình còn có một đồng minh là Viên Xuân thì Viên Xuân cầm theo một cái hộp hình chữ nhật trở lại phòng ngủ.
Cô nàng cố ý mở ra trước mặt Đường Đường, đồng thời gọi điện thoại cho anh họ: “Đồ vật quý trọng như vậy anh nên sớm mang đi đi.”
Đường Đường vừa mới gội đầu xong đi ra khỏi nhà tắm, cô rất mẫn cảm với đồ cổ nên tiện thể liếc nhìn qua hướng bên kia.
Cái hộp dài trông có vẻ hút mắt kia nhiều nhất cũng chỉ được xem như là hàng thủ công mỹ nghệ.
Đến khi Viên Xuân trải một tờ giấy vẽ không hoàn chỉnh lên mặt bàn, cô nhịn không được thò đầu lại gần.
Viên Xuân cúp điện thoại, cười nói: “Đây là tàn tích của một bức tranh phong cảnh nổi tiếng cuối thời nhà Thanh.”
Đường Đường ừ ừ hai tiếng, cuộn tờ giấy ẩm ướt này lên: “Làm gì vậy?”
Viên Xuân nói: “Là bạn của anh họ tôi mang đến nhờ tôi hỗ trợ giám định. Trong lĩnh vực này, Đại học Tấn Đông chúng ta dù không phải số một số hai nhưng cũng coi như là lá cờ đầu cả nước. Anh ta chỉ cần anh họ của tôi đặt bút ký tên thì tiền bán bức tranh này cũng không nhỏ đâu.”
Tàn tích này cũng chỉ là 1/3 của tờ giấy vẽ gốc, ngay cả con dấu hay chữ ký cũng không có.
Tính đến niên đại thì cho dù là chính phẩm* thì cái đồ vật này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, trừ khi có thể tìm được bức tranh hoàn chỉnh.
*Sản phẩm đúng quy cách, đạt yêu cầu về phẩm chất, phân biệt với thứ phẩm
Đường Đường bắt đầu hứng thú với người anh họ trong miệng Viên Xuân rồi đấy.
“Cậu không biết anh ấy á? Giáo sư Viên ở Học viện chúng ta ý!”
Giáo sư viên là một văn nhân điển hình, anh ta cắt một quả đầu húi cua, thường mặc áo len mỏng màu xám cùng với áo khoác dài cổ bẻ.
Đường Đường ngồi nghe giảng hết hai tiết, Giáo sư Viên cứ như quen biết cô hay sao mà cách tận mấy hàng ghế vẫn gật đầu chào cô.
Sau khi lớp học kết thúc, Viên Xuân cầm cái hộp kia tới, bọn họ bước vào một quán cà phê gần trường, cười tủm tỉm sắp xếp Đường Đường và anh họ của mình ngồi cạnh nhau.
Tri Thu có vẻ không thèm quan tâm, cũng không ngồi vào bàn mà chỉ ngồi ở một bên ngắm khung cảnh bên ngoài.
Giáo sư Viên mở bức tranh rách kia ra, hỏi Đường Đường có ý kiến gì không, Đường Đường hỏi anh ta về đích đến của bức tranh này, nó sẽ được dùng vào mục đích gì.
Là một Giáo sư Sử học hàng thật giá thật nên rất nhiều người tin tưởng vào con mắt của anh ta, rất nhiều bạn bè đã đưa đồ nhờ giám định, sau đó sẽ mang đi tặng biếu cho người khác.
Đó là một trong những mánh khóe trong giới, anh ta không chỉ hưởng lợi từ phí thẩm định mà còn từ danh tiếng và cả các mối quan hệ.
Đương nhiên những thứ này đều được diễn ra một cách bí mật.
Đối với sự thẳng thắn của Giáo sư Viên, Đường Đường vô cùng hài lòng, so với mấy cửa hàng Trân bảo ở Đông Thành thì quả thực phương thức này rõ ràng là bảo mật an toàn hơn.
Sau khi hai người Đường Đường rời đi, Giáo sư Viên thu lại vẻ mặt tươi cười, nói với Viên Xuân: “Em muốn làm quen với cô ấy mà cứ lôi tôi vào làm gì?”
Cô nàng ôm lấy cánh tay của anh ta lắc lắc: “Không phải anh đã dạy em là phải tận dụng thời cơ, “gãi đúng chỗ ngứa” hay sao? Nhà cô ta có điều
kiện như vậy, chúng ta xây dựng được mối quan hệ tốt sẽ chỉ có lợi chứ không có hại.”
Danh sách chương