Sau đó Đường Đường chọn học lớp của Giáo sư Viên. Thứ nhất, cách giảng bài của anh ta quả thực có chút trình độ, góc độ cũng rất mới mẻ, độc đáo. Thứ hai, cô muốn thông qua người Giáo sư này để tiếp xúc với cái “vòng đồ cổ” khá an toàn kia.
Giáo sư Viên suy nghĩ đến người chống lưng của cô, những việc còn lại cũng không thành vấn đề, mang thêm một người cũng không mất mát gì.
Bây giờ quá trình chiêu sinh Thạc sĩ, Tiến sĩ, bọn họ còn không phải xem xét đến khía cạnh sinh viên có “tự mang theo tài nguyên” tới hay không đấy thôi.
Thật ra anh ta không quan tâm đến cái tàn tích thời nhà Thanh kia lắm, nhưng là một tên nhà giàu mới nổi ở Hà Nam muốn lôi kéo quan hệ nên đã đem đến nhờ anh ta.
Cái loại người đó thì trong tay có thể có đồ gì tốt? Còn không phải là tiền nhiều mà ngu nên mới bị kẻ khác lừa dối hay sao? Đúng như Đường Đường nghĩ, đầu tiên là vấn đề về niên đại, chỉ với 1/3 tờ giấy thì căn bản không đủ điều kiện để chứng minh tính thật giả.
Thời buổi hiện nay, muốn làm giả tranh cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ cần một tờ giấy cũ kĩ bày ra trước mặt thì ai mà chả vẽ được.
Vài ngày sau, Giáo sư Viên muốn tới cuộc hẹn với tên nhà giàu mới nổi họ Trịnh kia, Đường Đường cười tươi như hoa: “Thầy, thầy đưa em đi cùng với được không? Cho em mở mang tầm mắt xíu!”
Giáo sư Viên nghĩ trong bụng, vậy mà cô cũng dám nói, đành phải gật đầu: “Vậy lát nữa em nhớ đừng có mà nhiều chuyện đấy.”
Bữa tiệc diễn ra tại một phòng bao của khách sạn xa hoa, Trịnh tổng đã tới từ sớm, cười ha hả đón tiếp, khi cười còn lộ ra một chiếc răng vàng.
Khi nhìn đến Đường Đường thì hai mắt hắn ta lóe lên, híp lại. “Thế nào, Giáo sư Viên, thứ này của tôi không có vấn đề gì chứ?”
Hắn kính vài chén rượu, ý tứ chính là, mặc kệ thật hay giả, chỉ cần anh cấp cho hắn ta một tờ giấy thẩm định là được.
Giáo sư Viên lắc đầu: “Như vậy sao được? Tôi là người cấp giấy, nếu như thứ đó có vấn đề gì còn không phải đánh vào mặt của tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều xấu hổ.
Lời nói của Giáo sư Viên không được khách khí cho lắm, bởi vì anh ta đang cố níu giữ lấy thân phận Giáo sư Đại học, anh ta giữ càng chặt thì những kẻ không có trình độ như tên này càng muốn đến nhờ vả anh ta.
Chờ đến khi Trịnh tổng nâng giá lên, Giáo sư Viên mới do dự nói: “Thật ra là cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Nghe vậy, Trịnh tổng vui tươi hớn hở đi toilet, Đường Đường thò lại gần, Giáo sư Viên ngửi được một mùi hương thanh mát, lòng hơi động.
“Thầy, với cái giá đó thầy vẫn lỗ vốn.”
Anh ta nhíu mày: “Tuy rằng hắn ta là người có tiền nhưng tôi cũng không thể giở công phu sư tử ngoạm được.”
Đường Đường cười cười lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò: “Không phải, ý của em không phải như thế.”
Cô trải bức tranh ra trước mặt anh ta: “Đây làm sao có thể là tác phẩm của Ôn Khắc Thanh được? Thầy nhìn chỗ đứt gãy này xem…”
Nơi mép rách của trang giấy ố vàng có một vết mực ngỡ như một đóa hoa nhưng không phải là hoa, giống lá mà không phải là lá, nó giống như một giọt mực do không cẩn thận bị vẩy vào hơn.
Cô móc kính lúp ra, chỉ vào chỗ kia nói: “Đây là nửa phiến lá trúc, nhưng cũng không phải lá trúc bình thường, trên đó có một khoảng trống rất nhỏ, có giống âm khắc lên nét bút không?”
Giáo sư Viên nhìn một lát, dần dần trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Đường Đường bẻ ngón tay suy đoán: “Tờ giấy này không có vấn đề gì, nhưng trong số các tác phẩm thời kỳ này, có một người rất thích dùng ấn giám hình trúc để đánh dấu.”
Giáo sư Viên khiếp sợ: “Mộc Bàn tiên sinh!”
Mộc Bàn tiên sinh là một đại thần cuối thời nhà Thanh, tác phẩm lưu truyền của ông cũng không nhiều, nhưng những tác phẩm của ông được mọi người công nhận là rất xuất sắc. Sau khi những hiệp ước không bình đẳng được ký kết, ông hối hận về sự kém cỏi của đất nước nên đã đốt hầu hết các tác phẩm của mình. Chính vì vậy nên tác phẩm lưu truyền cho đời sau của ông thật sự rất ít, có một cái đang được trưng bày tại Bảo tàng Nam Kinh.
Bởi vì sư huynh của cô đang công tác tại Bảo tàng Nam Kinh nên Đường Đường biết hầu hết những bộ sưu tập được bảo quản trưng bày tại đó.
Giá trị của một tác phẩm, dù cao hay thấp đều không chỉ phụ thuộc vào trình độ nghệ thuật mà còn muốn xem cả bối cảnh lịch sử.
Hơn nữa, với lai lịch của Mộc Bàn tiên sinh, nếu tàn tích này có thể được làm thành một bản sao hoàn chỉnh thì giá trị văn học và lịch sử của nó không cần phải bàn cãi.
Bàn tay cầm ly rượu của Giáo sư Viên run lên, nhịp tim cũng theo đó tăng mạnh, nhưng rồi nghĩ lại thì cho dù có là tác phẩm của Mộc Bàn tiên sinh thì thế nào?
Cũng chỉ là tàn tích mà thôi. Cũng giống như sứ Thanh Hoa bị vỡ vụn, nhặt được một mảnh thì còn có thể có tác dụng gì?
Tuy nhiên, vài ngày sau, Đường Đường vác cặp sách kéo theo Tri Thu chạy thẳng đến Hà Nam, trực tiếp chạy thẳng tới nhà của Trịnh tổng ở Hà Nam.
Ngồi máy bay đương nhiên là lựa chọn nhanh nhất, nhưng như vậy Dương Niệm Sâm sẽ dễ dàng tra được hành tung của cô, vì vậy cô đã chọn tàu hỏa và xe buýt, cứ thế mà đi không để lại dấu vết.
Giáo sư Viên suy nghĩ đến người chống lưng của cô, những việc còn lại cũng không thành vấn đề, mang thêm một người cũng không mất mát gì.
Bây giờ quá trình chiêu sinh Thạc sĩ, Tiến sĩ, bọn họ còn không phải xem xét đến khía cạnh sinh viên có “tự mang theo tài nguyên” tới hay không đấy thôi.
Thật ra anh ta không quan tâm đến cái tàn tích thời nhà Thanh kia lắm, nhưng là một tên nhà giàu mới nổi ở Hà Nam muốn lôi kéo quan hệ nên đã đem đến nhờ anh ta.
Cái loại người đó thì trong tay có thể có đồ gì tốt? Còn không phải là tiền nhiều mà ngu nên mới bị kẻ khác lừa dối hay sao? Đúng như Đường Đường nghĩ, đầu tiên là vấn đề về niên đại, chỉ với 1/3 tờ giấy thì căn bản không đủ điều kiện để chứng minh tính thật giả.
Thời buổi hiện nay, muốn làm giả tranh cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ cần một tờ giấy cũ kĩ bày ra trước mặt thì ai mà chả vẽ được.
Vài ngày sau, Giáo sư Viên muốn tới cuộc hẹn với tên nhà giàu mới nổi họ Trịnh kia, Đường Đường cười tươi như hoa: “Thầy, thầy đưa em đi cùng với được không? Cho em mở mang tầm mắt xíu!”
Giáo sư Viên nghĩ trong bụng, vậy mà cô cũng dám nói, đành phải gật đầu: “Vậy lát nữa em nhớ đừng có mà nhiều chuyện đấy.”
Bữa tiệc diễn ra tại một phòng bao của khách sạn xa hoa, Trịnh tổng đã tới từ sớm, cười ha hả đón tiếp, khi cười còn lộ ra một chiếc răng vàng.
Khi nhìn đến Đường Đường thì hai mắt hắn ta lóe lên, híp lại. “Thế nào, Giáo sư Viên, thứ này của tôi không có vấn đề gì chứ?”
Hắn kính vài chén rượu, ý tứ chính là, mặc kệ thật hay giả, chỉ cần anh cấp cho hắn ta một tờ giấy thẩm định là được.
Giáo sư Viên lắc đầu: “Như vậy sao được? Tôi là người cấp giấy, nếu như thứ đó có vấn đề gì còn không phải đánh vào mặt của tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều xấu hổ.
Lời nói của Giáo sư Viên không được khách khí cho lắm, bởi vì anh ta đang cố níu giữ lấy thân phận Giáo sư Đại học, anh ta giữ càng chặt thì những kẻ không có trình độ như tên này càng muốn đến nhờ vả anh ta.
Chờ đến khi Trịnh tổng nâng giá lên, Giáo sư Viên mới do dự nói: “Thật ra là cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Nghe vậy, Trịnh tổng vui tươi hớn hở đi toilet, Đường Đường thò lại gần, Giáo sư Viên ngửi được một mùi hương thanh mát, lòng hơi động.
“Thầy, với cái giá đó thầy vẫn lỗ vốn.”
Anh ta nhíu mày: “Tuy rằng hắn ta là người có tiền nhưng tôi cũng không thể giở công phu sư tử ngoạm được.”
Đường Đường cười cười lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò: “Không phải, ý của em không phải như thế.”
Cô trải bức tranh ra trước mặt anh ta: “Đây làm sao có thể là tác phẩm của Ôn Khắc Thanh được? Thầy nhìn chỗ đứt gãy này xem…”
Nơi mép rách của trang giấy ố vàng có một vết mực ngỡ như một đóa hoa nhưng không phải là hoa, giống lá mà không phải là lá, nó giống như một giọt mực do không cẩn thận bị vẩy vào hơn.
Cô móc kính lúp ra, chỉ vào chỗ kia nói: “Đây là nửa phiến lá trúc, nhưng cũng không phải lá trúc bình thường, trên đó có một khoảng trống rất nhỏ, có giống âm khắc lên nét bút không?”
Giáo sư Viên nhìn một lát, dần dần trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Đường Đường bẻ ngón tay suy đoán: “Tờ giấy này không có vấn đề gì, nhưng trong số các tác phẩm thời kỳ này, có một người rất thích dùng ấn giám hình trúc để đánh dấu.”
Giáo sư Viên khiếp sợ: “Mộc Bàn tiên sinh!”
Mộc Bàn tiên sinh là một đại thần cuối thời nhà Thanh, tác phẩm lưu truyền của ông cũng không nhiều, nhưng những tác phẩm của ông được mọi người công nhận là rất xuất sắc. Sau khi những hiệp ước không bình đẳng được ký kết, ông hối hận về sự kém cỏi của đất nước nên đã đốt hầu hết các tác phẩm của mình. Chính vì vậy nên tác phẩm lưu truyền cho đời sau của ông thật sự rất ít, có một cái đang được trưng bày tại Bảo tàng Nam Kinh.
Bởi vì sư huynh của cô đang công tác tại Bảo tàng Nam Kinh nên Đường Đường biết hầu hết những bộ sưu tập được bảo quản trưng bày tại đó.
Giá trị của một tác phẩm, dù cao hay thấp đều không chỉ phụ thuộc vào trình độ nghệ thuật mà còn muốn xem cả bối cảnh lịch sử.
Hơn nữa, với lai lịch của Mộc Bàn tiên sinh, nếu tàn tích này có thể được làm thành một bản sao hoàn chỉnh thì giá trị văn học và lịch sử của nó không cần phải bàn cãi.
Bàn tay cầm ly rượu của Giáo sư Viên run lên, nhịp tim cũng theo đó tăng mạnh, nhưng rồi nghĩ lại thì cho dù có là tác phẩm của Mộc Bàn tiên sinh thì thế nào?
Cũng chỉ là tàn tích mà thôi. Cũng giống như sứ Thanh Hoa bị vỡ vụn, nhặt được một mảnh thì còn có thể có tác dụng gì?
Tuy nhiên, vài ngày sau, Đường Đường vác cặp sách kéo theo Tri Thu chạy thẳng đến Hà Nam, trực tiếp chạy thẳng tới nhà của Trịnh tổng ở Hà Nam.
Ngồi máy bay đương nhiên là lựa chọn nhanh nhất, nhưng như vậy Dương Niệm Sâm sẽ dễ dàng tra được hành tung của cô, vì vậy cô đã chọn tàu hỏa và xe buýt, cứ thế mà đi không để lại dấu vết.
Danh sách chương