Đường Đường nhớ tới cái lần Dương Niệm Sâm làm việc tại Thượng Hải, lúc đó anh phải đánh giá rượu tại một sản nghiệp sản xuất rượu của mình nên không tránh khỏi uống hơi nhiều.

Vẫn là khuôn mặt tổng tài như mọi khi, vậy mà lời nói nói ra lại là muốn call video với cô.

Cùng lúc đó thì cô đang phục chế những bức tranh cổ trong phòng thí nghiệm, không có người khác xung quanh, lại thêm cái giọng điệu gợi cảm đó của anh mê hoặc nên cô cũng không nghĩ nhiều bèn đồng ý.

Khi cuộc gọi được đồng ý thì hình ảnh người đàn ông ngồi sau bàn giám đốc, nghiêng cổ sang một bên, một tay cởi bỏ cúc áo, tay còn lại thì duỗi đến trước màn hình máy tính.

Anh như muốn thông qua cái màn hình máy tính này chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Đường Đường nghĩ thầm, lúc ở bên cạnh người ta thì suốt ngày tỏ vẻ khinh thường, độc đoán, đến lúc xa người ta rồi thì lại bắt đầu nổi lên ý d*m.

Cô thuận miệng nói cách một màn hình máy tính anh có thể làm được gì chứ, có giỏi thì trở lại đây.

Vậy mà rạng sáng anh thật sự đã trở về, đích thân tới phòng thí nghiệm của khoa Văn học và Lịch sử của Đại học Tấn Đông.

Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, sắc mặt của anh trầm thấp giống như một cái bóng ma, ấn Đường Đường quỳ gối xuống nền gạch men sứ

lạnh như băng.

Anh nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, nắm lấy tóc cô nói: “Ngoan, ăn dương v*t của chồng đi.”

Đường Đường nghĩ thầm, anh vì một khoảnh khắc tinh tr*ng lên não này mà thật sự đã làm việc mệt mỏi, còn nói lát xong việc anh lại phải đi luôn, giữa trưa hôm sau anh có một hội nghị quan trọng cùng với phía chính phủ.

Đường Đường mạnh mẽ nuốt dương v*t xuống tận sâu yết hầu, hai túi trứng không ngừng đập vào cằm của cô, vừa nôn khan vừa đùa cợt: “Nếu anh muốn thì có thể tùy tiện tìm người ở đó giải quyết được mà.”

Nói đùa, Dương Niệm Sâm vốn có thói ở sạch, sao có thể tùy tiện tìm người giải quyết được chứ. Khi cô nói lời này còn không ý thức được mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm đến nhường nào.

Thẳng đến khi người đàn ông giữ lấy đầu cô hung hăng đâm chọc, đâm tới mức Đường Đường nước mắt nước mũi giàn giụa thì một lượng tinh d*ch ấm nóng bắn thẳng hết lên mặt của cô, bắn xong anh còn muốn cô liếm những giọt tinh còn sót lại dính ở trên túi trứng.

Sau đó anh lại nâng một chân cô lên, để cô quỳ bằng một chân rồi hung hăng cắm vào từ phía sau.

Cảnh tượng lúc đó quả thực là d*m đãng khó có thể nói thành lời. Nhớ tới lần đó, Đường Đường lập tức vô cùng tủi thân.

Cô thấy mình đôi khi cứ thích đụng vào vảy ngược của người đàn ông, không hề lựa lời, cũng chẳng hề uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Nhưng khi muốn xin tha thì đã quá muộn rồi.

Giờ phút này người đàn ông đang dùng tư thế xi tiểu trẻ con để ôm cô lên, hai chân ngọc giống như chân của những chú ếch xanh vắt trên khuỷu tay của anh.

Người đàn ông trong gương sớm đã cởi phăng áo tắm, cánh tay thon dài nổi lên những khối cơ bắp cuồn cuộn.

Anh bế cô lên dễ như trở bàn tay, dương v*t với gân xanh chằng chịt uốn cong như vầng trăng khuyết đang không ngừng ra vào trong cái miệng nhỏ lầy lội.

“Vẫn là cái miệng nhỏ phía dưới của em biết nghe lời hơn.”

Anh đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, ngón tay thô ráp đánh úp về phía âm vật đỏ hồng sung huyết đang nhô lên.

Đường Đường ngửa đầu hét lớn, tránh trái tránh phải, khóc lóc cầu xin: “Chồng ơi em sai rồi, em sai rồi, hu hu…”

Dương Niệm Sâm nâng mặt cô lên, nuốt những tiếng rên rỉ của cô vào bụng: “Ừm, tôi chấp nhận.”

Nhưng sau đó Đường Đường lại hơi hối hận, sao mà mới quay qua quay lại một tí lại biến thành cô sai rồi? Sáng hôm sau, khi còn đang say giấc nồng thì cô đã bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức.

Dương Niệm Sâm hiếm thấy lại đang nằm ăn vạ trên giường, anh mặc một bộ ngủ sa tanh màu xam lam, nhàn nhã cầm một tách cà phê, trên tay đang thưởng thức cái gì đó.

Ngửi được mùi cà phê, cô thò đầu qua, người đàn ông hiểu ý đút cô một ngụm.

“Mấy giờ rồi?” Cô dụi dụi mắt rồi mới nhìn tới thứ trên tay của anh. Dương Niệm Sâm không đáp, hỏi ngược lại: “Đây là cái gì?”

Đường Đường đá chăn muốn xông lên cướp lại, mạnh mẽ lên án: “Anh lục túi của tôi đấy à! Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”

Dương Niệm Sâm nắm cằm cô: “Trẻ con thì có thể có cái gì riêng tư chứ? Bảo em nói thì em nói đi.”

Đường Đường quay mông về phía anh, Dương “rich kid” giúp cô sắp xếp trường học lại cho cô hoàn toàn tự do, không phải cô không cảm kích, muốn báo đáp anh.

Nhưng anh thì có thiếu cái gì đâu?

Sau khi miếng ngọc hạc trắng có khắc chứ “Quạ Ẩn” xuất đi thì đột nhiên cô lại nghĩ không bằng cũng làm cho anh một cái.

Nguyên bản của viên ngọc bích này là ngọc bích của Mông Cổ mà cô đã nhờ Trịnh Hữu Tài mua, giá cả vô cùng xa xỉ, tốn của cô không ít tiền, cô đau ví đến mức mấy ngày ngủ cũng không ngon.

Viên ngọc không được chạm khắc cầu kỳ, mà là một khói tròn hoàn chỉnh chỉ khắc một chữ “Dương”, ngay cả dấu ấn “Quạ Ẩn” cô cũng không khắc vào, sợ bị lộ tẩy.

Nhưng phía bên của viên ngọc có một vết nứt nhỏ, Đường Đường lẩm bẩm: “Đều đã hỏng rồi, anh không nhận cũng được.”

“Tôi nhìn cũng không đến nỗi.” Dương Niệm Sâm cẩn thận cất đi.

Đột nhiên cô cảm thấy trên cổ lành lạnh, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, vừa đứng trước gương, thiếu chút nữa chói mù mắt cô.

Một sợi vòng cổ tuyệt mỹ dược khảm hồng ngọc cùng với ngọc lục bảo, ở giữa đính một viên kim cương hình thoi cực lớn, sang trọng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, vô cùng chói mắt.

Dương Niệm Sâm ngắm nghía một phen, xoay người áp đến, lần nữa đè lên cô vợ nhỏ không một mảnh vải xuống dưới thân: “Thật đẹp.”

Nói xong liền động thân cắm vào lỗ thịt nhỏ đang run rẩy không ngừng: “Có qua có lại, đây là quà mừng năm mới của bảo bối nhà chúng ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện