Đường Đường khoác trên mình một chiếc váy nhung giống như một chú “thiên nga đen”. Cô bước lên xe. Sợi dây chuyền trên cổ cô chính là sợi dây chuyền “Trái tim đại dương” mà anh chồng “rich kid” họ Dương nào đó tặng.

Dương Niệm Sâm thì ăn mặc vô cùng quy củ, dù anh có mặc gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào che lấp được khí chất kiêu ngạo toát ra từ

trong xương cốt.

Vợ chồng hai người chuẩn bị tham dự tiệc tối mừng năm mới do nhà họ Dương tổ chức. Ở tiệc tối, đương nhiên không chỉ có mình con cháu nhà họ Dương mà còn có họ hàng gần xa cùng với không ít gia đình quyền quý ở Tấn Đông.

Dương Niệm Sâm không phải là người thích nói chuyện phiếm nên chiếc điện thoại di động vẫn chưa từng rời khỏi tay.

Chờ đến khi đi được nửa đường thì anh mới mở miệng: “Em tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều với Dương Thận.”

Ngay cả hai chữ anh cả cũng không thèm gọi, thật không lễ phép.

Đường Đường ‘à’ một tiếng, cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng: “Anh ấy sao vậy? Người xấu hả?”

Dương Niệm Sâm đỡ trán, anh càng thêm khẳng định cô vợ nhỏ của mình là một cô bé ngốc nghếch không hiểu được tranh đấu gia tộc: “Cũng không hẳn là thế.”

Thật ra thì Dương Thận không phải là con trai vợ cả mà là một đứa con ngoài giá thú.

Bác gái cả của anh vốn không thể mang thai nên khi thân phận của Dương Thận bại lộ thì cũng không khóc không nháo, còn nói rằng có thể mang đứa trẻ về nuôi nấng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đuổi mẹ đẻ của Dương Thận ra nước ngoài, cả đời cũng không được liên lạc.

Người đàn bà kia không biết đã đi đâu, sống hay chết cũng không ai rõ.

Bề ngoài thì Dương Thận có mối quan hệ hòa thuận với mẹ nuôi, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ có điều là thân thể quá yếu đuối.

“Chuyện liên quan tới anh ta có rất nhiều, một hai lời không thể nói rõ được.”

Dương Niệm Sâm cất điện thoại, véo má cô: ”Lời tôi nói em có nghe rõ chưa?”

Hừ, mặt xụ xuống như cái bánh quai chèo vậy, cô lại không điếc, sao có thể không nghe rõ.

Khoảnh khắc Dương Niệm Sâm cùng vợ bước vào đại sảnh, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng dừng trên hai người bọn họ.

Ai cũng biết nhà họ Dương có một đứa cháu vô cùng giỏi giang, ngay từ khi còn trẻ đã ra nước ngoài lập nghiệp, chẳng mấy chốc đã bước lên vị trí đỉnh cao người người ao ước.

Vì vậy so với Đường Đường vừa trẻ vừa đẹp hay là sợi dây chuyền có giá trị liên thành trên cổ cô cũng không sánh bằng một cái liếc mắt của anh.

Đường Đường nhàm chán tránh xa đám đông, cũng không dám đứng cùng một chỗ với mấy người phụ nữ khác. Mối quan tâm của bọn họ cũng chỉ xoay quanh việc sợi dây chuyền của cô bao nhiêu tiền, hay là bụng của cô đã có động tĩnh gì chưa thôi.

Cô ngồi ngốc trong cái WC xa hoa như cung điện một lúc rồi dứt khoát tháo vòng cổ xuống nhét vào chiếc túi xách nạm ngọc trai đen của mình.

Vừa mới ra khỏi WC đã thấy Dương Thận đứng ở cửa sổ gần đó cười với cô.

Đường Đường nhất thời ngây ngẩn cả người, bộ dáng này của hắn ta giống với sư huynh của cô bảy tám phần.

Đều là nụ cười tuy ấm áp nhưng lại vô cùng xa cách.

Nhớ tới thân thế của Dương Thận, chắc chắn đằng sau ẩn chứa không ít âm hiểm xảo trá, không biết Dương Thận khi còn bé làm thế nào mà đối mặt được với cái hiện thực tàn khốc đó.

Dương Thận chỉ tay nói: “Phía sau có một nhà kính chuyên nuôi trồng các giống thực vật thuộc Đông Nam Á, tôi dẫn em đi xem nhé.”

Đường Đường nghĩ nghĩ, ít ra còn tốt hơn so với cái tiệc tối giả tạo này nên cuối cùng vẫn theo qua.

Đều là “người một nhà” cả, dù gì cô cũng không thể tỏ thái độ quá gay gắt với hắn ta được.

Nhà kính được bố trí giống như nơi để ngồi thiền tĩnh tâm vậy, dòng nước ở lối vào mờ ảo sương mù, ở giữa là một bức tượng đầu Phật mắt khép hờ.

Cô dừng lại không nỡ bước tiếp.

Dương Thần cũng đứng lại bên cạnh cô, một lúc lâu sau mới nói: “Em thích cái này hả?”

Đường Đường gật gật đầu, hỏi: “Anh thì sao?”

Dương Thận nói: “Bức tượng này được anh thỉnh từ Nepal về, đã ở đây được mười mấy năm rồi.”

Đường Đường bước đi, trên người Dương Thận có một cái gì đó vô cùng thần bí xen lẫn phiền muộn, cô không muốn bị ảnh hưởng.

Người đàn ông chậm rãi theo sau, giữ một khoảng cách an toàn với cô, cho dù người khác có nhìn thấy cũng sẽ không dẫn đến hiểu lầm gì quá đáng.

Âm thanh ồn ào náo động nơi đại sảnh truyền đến, Đường Đường nhịn không được hỏi: “Anh không thích nhà họ Dương có đúng không?”

Chỉ có những người nội tâm có vô số xung đột kịch liệt và thống khổ mới có thể thỉnh một cái tượng đầu Phật như vậy về để nhắc nhở và thuyết phục chính mình phải bình tâm tĩnh khí.

Để tìm một cõi tịnh độ ngắn ngủi.

Dương Thận dừng lại, chậm rãi cười, tay đẩy kính nhưng cũng không lên tiếng đáp lại.

Khi sắp đi hết dãy hành lang, hắn gọi Đường Đường lại: “Có một lần tình cờ gặp em ở bên ngoài, anh không phải cố ý điều tra nhưng mà người tên Trịnh Hữu Tài kia em vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.”

Hắn xoay người lại, nhìn chăm chú cô gái nhỏ trước mắt: “Với địa vị nhà họ Dương, đương nhiên sẽ không cho phép em tiếp xúc với những người như vậy.”

“Đến ngay cả Niệm Sâm cũng chắc chắn không muốn nhìn thấy điều đó đâu.”

“Nhưng…em yên tâm, anh sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”

Dương Thận trước khi rời đi còn nói: “Nếu em cần tiền có thể nói với anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện