Giáo sư Viên trở về từ Hải Nam với vẻ mặt buồn bực, nhưng thực ra việc được phê duyệt dự án cấp quốc gia đã đem lại cho anh ta không ít tài nguyên. Nhà nước đã cấp cho anh ta 25 vạn, Học viện cũng đưa cho anh một khoản tương tự. Ngoài ra anh ta còn có đầu tư một căn bất động sản, trình độ kinh tế và văn hóa của Tấn Đông dù sao cũng nằm trong top đầu cả nước nên vừa chuyển nhượng thì cũng thu được tầm ba bốn triệu tệ.
Anh ta nhanh chóng trở thành Giáo sư danh dự của Đại học Tấn Đông, nhưng hai chữ “danh dự” kia thì vẫn bị người học trò kia của anh ta nắm trong lòng bàn tay.
Người học trò kia vừa là bảo bối nhưng cũng đồng thời là “Khẩn cô nhi chú*” của anh ta. Viên Hải Phong có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng Đường Đường lại có tâm cơ như vậy.
*“Khẩn cô nhi chú” hay còn gọi là “Định tâm chân ngôn” là bài chú mà Bồ Tát đã dạy cho Đường Tăng để niệm khi Tôn Ngộ Không không chịu nghe lời.
Nếu như cô nhất định muốn xé rách mặt ở Hải Nam, cho dù anh ta có thua thì cũng không tránh khỏi lời ra tiếng lại, chả lẽ anh ta lại còn không biết cắn ngược trở lại hay sao.
Làm xấu mặt một đứa nữ sinh chẳng phải quá dễ dàng còn gì? Kết quả cô lại không cho phép tình huống xấu hổ nhất kia xảy ra, mà anh ta lại còn phải tự hạ mình đi lấy lòng, tùy cô sai bảo.
Sau khi tan học, Viên Hải Phong gọi Đường Đường lại, vẻ mặt vô cùng hòa ái dễ gần, cứ như thể là tìm lại được hòn ngọc quý đã thất lạc từ lâu vậy.
“Em cứ ôn tập và thi cử cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ xin với trường cho em nhảy lớp lên làm nghiên cứu sinh dưới trướng của tôi luôn.”
Đường Đường có phần thích thú khi nghe thấy hai chữ ‘nhảy lớp’, mỉm cười: “Cảm ơn Giáo sư đã giúp đỡ.”
Viên Hải Phong vừa nghe đến hai chữ “giúp đỡ” thì không khỏi vò đầu bứt tai, nhưng anh ta phải làm như vậy, Đường Đường chỉ có thể làm công thần trong tay của anh ta chứ không được phép chạy đến địa bàn của người khác được.
Tuy nhiên là không như anh ta mong muốn, Giáo sư Tô đã trực tiếp nẫng tay trên của anh ta. Từ khi việc Đường Đường là tác giả thứ hai của dự án kỹ thuật phục chế lan truyền thì cô đã trở thành miếng bánh lớn mà không ít giáo viên trong Học viện đều muốn tranh đoạt.
Thêm nữa Vạn Hà cũng chạy đến làm công tác tư tưởng: “Cậu cũng biết tên họ Viên kia là người như thế nào, cậu còn muốn trói buộc cùng một chỗ với anh ta hả? Hay là cậu cùng đến chỗ Giáo sư Tô với mình đi.”
Tất cả những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây Dương Niệm Sâm đều biết hết.
Với năng lực và tài nguyên trong tay thì cho dù không muốn biết thì cũng sẽ có người chủ động nói cho anh biết thôi.
Anh bảo thư ký Kim in bản luận văn đó ra, một tập dày cộp, ít nhất cũng phải trăm nghìn chữ, vết mực in đậm, đen đến chói mắt.
Anh không biết cảm giác lúc này của mình là gì, vui có mừng cũng có, nhưng cũng không quá mãnh liệt.
Anh gọi điện thoại cho cô thì cũng chỉ có thể hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt rồi mấy việc lặt vặt thôi, ngoài ra thì anh còn có thể quan tâm đến cái gì nữa chứ? Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà một chữ cô cũng không nói cho anh biết.
Cô không hề muốn chia sẻ với anh.
Tới mấy tháng cuối năm, Đường Đường rốt cuộc đã quyết định theo Giáo sư Tô. Những tài nguyên mà Viên Hải Phong có thể cung cấp thì Giáo sư Tô cũng có thể, hơn nữa Giáo sư Tô còn có một đòn sát thủ.
Ông và vị Giáo sư quyền uy Lý Đồng Niên của Đại học Cảnh Hoa là bạn bè thân thiết lâu năm, những tài liệu và luận văn của Đường Đường phàm là qua tay của Lý Đồng Niên thì không hề gặp chút trắc trở nào tại các trung tâm sách báo.
Nhưng Đường Đường không hề biết đến điều này, mà Lý Đồng Niên cũng không để Giáo sư Tô nói cho cô biết.
Có thể âm thầm giúp đỡ học trò của mình mà không cần bất cứ sự đền đáp nào chính là sự đền đáp tốt nhất với ông rồi.
Dưới sự ảnh hưởng của hai chữ “Quạ Ẩn” đã dần lan xa trong cái vòng đồ cổ ở Tấn Đông, Trịnh Hữu Tài mưa dầm thấm đất, bắt đầu có ý coi thường công việc kinh doanh trước đó của mình, muốn đầu tư nhiều hơn vào đồ cổ.
Đường Đường nói thẳng: “Tôi khuyên ông không nên làm vậy. Đối với người bình thường, đồ cổ chỉ là một công cụ, một phương tiện, nhiều nhất là biểu tượng của địa vị và sự giàu có. Ông đã nghe qua câu đồ cổ là phú quý chưa? Không phải! Vĩnh viễn không phải!”
Đầu Trịnh Hữu Tài như bị gõ tỉnh: “Thì biết là vậy, còn không phải do tôi bị lợi nhuận khổng lồ của nó dọa sợ hay sao.”
Đường Đường không khách khí mà trợn trắng mắt lườm ông: “Giám định cổ vậy cũng có điểm giống với nghề đổ thạch bên Vân Nam, ông có thể dựa vào nó để kiếm rất nhiều tiền, nhưng chỉ cần sai một ly là đi một dặm, táng gia bại sản cũng không phải chuyện gì hiếm. Lão Trịnh, chúng ta cứ làm ăn chân chính cho tốt đi, nên cầm đi móc nối quan hệ thì móc nối quan hệ, nên làm từ thiện thì làm từ thiện, không phải như vậy càng chắc chắn hơn sao?”
*Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu ’một đao nghèo một đao phú’, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.
Hiện tại Đường Đường đã là một cổ đông của công ty khai phá của Trịnh Hữu Tài, vì gặp được Đường Đường mà sự nghiệp của ông ta mới có thể chuyển hình thành công, vươn lên một tầm cao mới. Nếu như bây giờ cô muốn lấy một nửa công ty thì ông cũng sẵn sàng.
Có thể nói Đường Đường chính là quý nhân của đời ông, là Thần Tài của đời ông.
Tuy nhiên nó lại mang đến một chút rắc rối nhỏ cho Thần Tài.
Tần Phong – Cục trưởng Cục Thương mại Trung Quốc không biết đầu đụng vào đâu mà cứ khăng khăng bắt ông phải mời “Quạ Ẩn” tiên sinh mời tới cho bằng được, để tiên sinh xem chiếc ly đồng bảo bối kia của ông ta.
Trịnh Hữu Tài hơi hoang mang: “Cục trưởng Tần không phải đã đem đồ đến Bắc Kinh để giám định rồi sao?”
Tần Phong không kiên nhẫn nói: “Gần đây Quạ Ẩn nổi danh như vậy cơ mà, tôi muốn ông mời người ta mà ông cũng không mời được à?”
Trịnh Hữu Tài không giỏi trong việc tranh chấp với người có quyền có thế, ông còn muốn lăn lộn ở Tấn Đông đấy, mà yêu cầu này của Tần Phong cũng không có gì quá đáng nên ông đã nói với Đường Đường.
—
Ông trùm tư bản của chúng ta đang không vui rồi~~
Anh ta nhanh chóng trở thành Giáo sư danh dự của Đại học Tấn Đông, nhưng hai chữ “danh dự” kia thì vẫn bị người học trò kia của anh ta nắm trong lòng bàn tay.
Người học trò kia vừa là bảo bối nhưng cũng đồng thời là “Khẩn cô nhi chú*” của anh ta. Viên Hải Phong có nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng Đường Đường lại có tâm cơ như vậy.
*“Khẩn cô nhi chú” hay còn gọi là “Định tâm chân ngôn” là bài chú mà Bồ Tát đã dạy cho Đường Tăng để niệm khi Tôn Ngộ Không không chịu nghe lời.
Nếu như cô nhất định muốn xé rách mặt ở Hải Nam, cho dù anh ta có thua thì cũng không tránh khỏi lời ra tiếng lại, chả lẽ anh ta lại còn không biết cắn ngược trở lại hay sao.
Làm xấu mặt một đứa nữ sinh chẳng phải quá dễ dàng còn gì? Kết quả cô lại không cho phép tình huống xấu hổ nhất kia xảy ra, mà anh ta lại còn phải tự hạ mình đi lấy lòng, tùy cô sai bảo.
Sau khi tan học, Viên Hải Phong gọi Đường Đường lại, vẻ mặt vô cùng hòa ái dễ gần, cứ như thể là tìm lại được hòn ngọc quý đã thất lạc từ lâu vậy.
“Em cứ ôn tập và thi cử cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ xin với trường cho em nhảy lớp lên làm nghiên cứu sinh dưới trướng của tôi luôn.”
Đường Đường có phần thích thú khi nghe thấy hai chữ ‘nhảy lớp’, mỉm cười: “Cảm ơn Giáo sư đã giúp đỡ.”
Viên Hải Phong vừa nghe đến hai chữ “giúp đỡ” thì không khỏi vò đầu bứt tai, nhưng anh ta phải làm như vậy, Đường Đường chỉ có thể làm công thần trong tay của anh ta chứ không được phép chạy đến địa bàn của người khác được.
Tuy nhiên là không như anh ta mong muốn, Giáo sư Tô đã trực tiếp nẫng tay trên của anh ta. Từ khi việc Đường Đường là tác giả thứ hai của dự án kỹ thuật phục chế lan truyền thì cô đã trở thành miếng bánh lớn mà không ít giáo viên trong Học viện đều muốn tranh đoạt.
Thêm nữa Vạn Hà cũng chạy đến làm công tác tư tưởng: “Cậu cũng biết tên họ Viên kia là người như thế nào, cậu còn muốn trói buộc cùng một chỗ với anh ta hả? Hay là cậu cùng đến chỗ Giáo sư Tô với mình đi.”
Tất cả những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây Dương Niệm Sâm đều biết hết.
Với năng lực và tài nguyên trong tay thì cho dù không muốn biết thì cũng sẽ có người chủ động nói cho anh biết thôi.
Anh bảo thư ký Kim in bản luận văn đó ra, một tập dày cộp, ít nhất cũng phải trăm nghìn chữ, vết mực in đậm, đen đến chói mắt.
Anh không biết cảm giác lúc này của mình là gì, vui có mừng cũng có, nhưng cũng không quá mãnh liệt.
Anh gọi điện thoại cho cô thì cũng chỉ có thể hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt rồi mấy việc lặt vặt thôi, ngoài ra thì anh còn có thể quan tâm đến cái gì nữa chứ? Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà một chữ cô cũng không nói cho anh biết.
Cô không hề muốn chia sẻ với anh.
Tới mấy tháng cuối năm, Đường Đường rốt cuộc đã quyết định theo Giáo sư Tô. Những tài nguyên mà Viên Hải Phong có thể cung cấp thì Giáo sư Tô cũng có thể, hơn nữa Giáo sư Tô còn có một đòn sát thủ.
Ông và vị Giáo sư quyền uy Lý Đồng Niên của Đại học Cảnh Hoa là bạn bè thân thiết lâu năm, những tài liệu và luận văn của Đường Đường phàm là qua tay của Lý Đồng Niên thì không hề gặp chút trắc trở nào tại các trung tâm sách báo.
Nhưng Đường Đường không hề biết đến điều này, mà Lý Đồng Niên cũng không để Giáo sư Tô nói cho cô biết.
Có thể âm thầm giúp đỡ học trò của mình mà không cần bất cứ sự đền đáp nào chính là sự đền đáp tốt nhất với ông rồi.
Dưới sự ảnh hưởng của hai chữ “Quạ Ẩn” đã dần lan xa trong cái vòng đồ cổ ở Tấn Đông, Trịnh Hữu Tài mưa dầm thấm đất, bắt đầu có ý coi thường công việc kinh doanh trước đó của mình, muốn đầu tư nhiều hơn vào đồ cổ.
Đường Đường nói thẳng: “Tôi khuyên ông không nên làm vậy. Đối với người bình thường, đồ cổ chỉ là một công cụ, một phương tiện, nhiều nhất là biểu tượng của địa vị và sự giàu có. Ông đã nghe qua câu đồ cổ là phú quý chưa? Không phải! Vĩnh viễn không phải!”
Đầu Trịnh Hữu Tài như bị gõ tỉnh: “Thì biết là vậy, còn không phải do tôi bị lợi nhuận khổng lồ của nó dọa sợ hay sao.”
Đường Đường không khách khí mà trợn trắng mắt lườm ông: “Giám định cổ vậy cũng có điểm giống với nghề đổ thạch bên Vân Nam, ông có thể dựa vào nó để kiếm rất nhiều tiền, nhưng chỉ cần sai một ly là đi một dặm, táng gia bại sản cũng không phải chuyện gì hiếm. Lão Trịnh, chúng ta cứ làm ăn chân chính cho tốt đi, nên cầm đi móc nối quan hệ thì móc nối quan hệ, nên làm từ thiện thì làm từ thiện, không phải như vậy càng chắc chắn hơn sao?”
*Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu ’một đao nghèo một đao phú’, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.
Hiện tại Đường Đường đã là một cổ đông của công ty khai phá của Trịnh Hữu Tài, vì gặp được Đường Đường mà sự nghiệp của ông ta mới có thể chuyển hình thành công, vươn lên một tầm cao mới. Nếu như bây giờ cô muốn lấy một nửa công ty thì ông cũng sẵn sàng.
Có thể nói Đường Đường chính là quý nhân của đời ông, là Thần Tài của đời ông.
Tuy nhiên nó lại mang đến một chút rắc rối nhỏ cho Thần Tài.
Tần Phong – Cục trưởng Cục Thương mại Trung Quốc không biết đầu đụng vào đâu mà cứ khăng khăng bắt ông phải mời “Quạ Ẩn” tiên sinh mời tới cho bằng được, để tiên sinh xem chiếc ly đồng bảo bối kia của ông ta.
Trịnh Hữu Tài hơi hoang mang: “Cục trưởng Tần không phải đã đem đồ đến Bắc Kinh để giám định rồi sao?”
Tần Phong không kiên nhẫn nói: “Gần đây Quạ Ẩn nổi danh như vậy cơ mà, tôi muốn ông mời người ta mà ông cũng không mời được à?”
Trịnh Hữu Tài không giỏi trong việc tranh chấp với người có quyền có thế, ông còn muốn lăn lộn ở Tấn Đông đấy, mà yêu cầu này của Tần Phong cũng không có gì quá đáng nên ông đã nói với Đường Đường.
—
Ông trùm tư bản của chúng ta đang không vui rồi~~
Danh sách chương