Dương Niệm Sâm không nói, cũng không trầm mặc, động tác của cơ thể chính là câu trả lời của anh, kéo mạnh một cái, bát canh trong tay Đường Đường còn chưa kịp đặt lên bàn cứ thế ‘choang’ đổ ụp xuống mặt đất.
Không rõ là do sự bất cẩn của cô hay là do ảnh hưởng bởi hành động bất ngờ kia của Dương Niệm Sâm.
Không biết là ai chủ động mà đôi môi hai người đã cuốn lấy nhau.
Đầu lưỡi cô trúc trắc vói vào, khuấy động trong khoang miệng ngọt ngào như một cơn cuồng phong bão táp.
Đường Đường nghĩ thầm mình đúng là cái đứa không có tiền đồ mà.
Nghĩ gì nữa cũng vô dụng, Dương Niệm Sâm lật người đẩy cô xuống, chiếc giường trúc phát ra âm thanh khiến người ta phải rùng mình. Âm thanh ‘kẽo kẹt’ rợn người ấy chỉ dừng lại khi vật nam tính xông thẳng vào trong cơ thể của cô.
Không chỉ một mình Dương Niệm Sâm thay quần áo mà ngay cả quần áo của cô cũng đổi thành chiếc áo ống thêu hoa của dân tộc Lê. Vì là đồ một mảnh nên khi anh vừa kéo nhẹ đã lập tức bung ra.
Lúc này tiềm thức đã thay cô quyết định những gì mình muốn làm.
Đường Đường muốn ôm anh nhưng Dương Niệm Sâm lại nắm lấy cổ tay cô và ấn lên trên, giữ chặt.
Thân dưới đột nhiên bị cố định, ngay sau đó dương v*t nóng bỏng của anh cứ thế phá cửa tiến vào khiến Đường Đường hét lên thất thanh.
Hai người rất lâu rồi không thân mật nên cái động nhỏ của cô đã co lại gần như lúc ban đầu, siết chặt đến mức khiến dương v*t lại trướng to thêm một vòng.
Đường Đường quẫy đạp như cá mắc cạn, không khí càng ngày càng loãng: “To quá…a…anh rút ra đi…”
Rút ra á? Làm sao mà được.
Dương Niệm Sâm lập tức lấp kín miệng cô lại, gập một chân lên, sau khi ở Vân Nam một thời gian dài, đôi chân to trắng như ngà voi của anh đã hơi ngả màu.
Anh nhéo phần thịt mềm trong đùi cô, Đường Đường rùng mình, nhưng anh vẫn tiếp tục nhéo, đốt lửa khắp nơi.
Đường Đường đau đến mức nói không ra hơi, sau cơn đau như thiêu như đốt chính là sự kích thích gấp bội.
Nước mắt đã ào ào chảy ra nhưng dường như có một cảm giác khoan khoái trong lồng ngực.
Dương Niệm Sâm sờ soạng nơi giao hợp của hai người rồi đưa tay về phía miệng cô và bảo cô liếm.
Đường Đường thút thít ngậm lấy tay anh liếm láp vô cùng chăm chú, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Hai người lăn lộn một lúc mà cả người đầy mồ hôi, điều hòa thì chưa kịp bật, quạt điện lại kêu ầm ĩ, khi quay còn như rung chuyển cả thời không.
Âm thanh thân thể va chạm vang dội như vậy chỉ sợ cả tòa nhà đều đã biết giờ phút này hai người bọn họ đang làm gì ở trong phòng.
So ra, thân hình rắn chắc của người đàn ông còn trắng hơn cả cô, rất giống màu da tái nhợt của người Anh.
Trên mặt anh mồ hôi nhễ nhại, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ những cơ bắp cuồn cuộn trên tấm lưng trần.
Đường Đường hôn lên vai anh, nếm được vị ướt ướt mặn mặn. Giống như một thứ thuốc kích dục vậy.
Dương Niệm Sâm xuất tinh một lần vào lòng bàn, sau đó đút cho Đường Đường ăn.
Đường Đường mặt đỏ tai hồng, mái tóc dài buông xõa, toàn thân gợi cảm mềm mại khiến người ta sôi máu.
Cô dựa lưng vào Dương Niệm Sâm, bị anh tách hai chân ra, trước mắt là một hỗn hợp đặc sệt màu trắng đục.
Đường Đường đau khổ lắc đầu: “Thứ này không ăn được.”
Dương Niệm Sâm ngậm vành tai của cô, tay phải bóp lấy bộ ngực đẫy đà mà chơi đùa: “Nhất định phải ăn.”
Cô liếm từng chút từng chút một, mùi vị vừa tanh vừa kì kì, nhưng người đàn ông lại buông lời uy hiếp, nếu không ăn sẽ không cho em.
Dương v*t cọ tới cọ lui vào cặp mông mềm mại, cô chỉ có thể chịu thua, nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống.
Cô đau đớn rên lên một tiếng, dương v*t to lớn màu tím đậm đâm thẳng vào trong cơ thể.
Không ai quấy rầy bọn họ, bởi người trong quán trà đều cảm thấy người có tiền mà, làm chút chuyện phong lưu cũng thường thôi, huống chi đối phương còn là đại thiên sứ đỉnh cao, tiền nhiều đến mức có thể đập chết chín trâu hai hổ.
Chỉ có người phụ trách là lo lắng sốt ruột nên đã lén gọi điện cho Thẩm Vĩnh Thanh đang ở Côn Minh.
Đường Đường rời khỏi phòng “chồng cũ” lúc ba bốn giờ sáng, trước mặt mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khi mặt trời đã lên cao, cô bước ra với một quầng thâm ở dưới mắt, bởi vì Tri Thu đã thông báo với cô rằng nhà đầu tư muốn chính thức đàm phán.
Vừa nghe đã thấy giật mình.
Đường Đường thay quần jean cạp cao và áo sơ mi, trên cổ còn quấn một chiếc khăn lụa, nhất định phải che giấu tàn dư của đêm xuân tiêu một khắc.
Cuộc đàm phán được chuyển đến văn phòng duy nhất ở đây, chỉ có Dương Niệm Sâm ở bên trong còn thư ký Kim đứng đợi ở ngoài cửa.
Trên bàn có một bản hợp đồng mua bán đã được soạn thảo sẵn, Đường Đường lật xem, sắc mặt chua xót tái nhợt.
Cô đẩy hợp đồng trở về: “Xin lỗi Dương tổng, chúng tôi chưa có kế hoạch về lần hợp tác này.”
Dương Niệm Sâm châm một điếu thuốc, tỏ vẻ không chút ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ…đêm qua em không nói như vậy mà.”
—
Không rõ là do sự bất cẩn của cô hay là do ảnh hưởng bởi hành động bất ngờ kia của Dương Niệm Sâm.
Không biết là ai chủ động mà đôi môi hai người đã cuốn lấy nhau.
Đầu lưỡi cô trúc trắc vói vào, khuấy động trong khoang miệng ngọt ngào như một cơn cuồng phong bão táp.
Đường Đường nghĩ thầm mình đúng là cái đứa không có tiền đồ mà.
Nghĩ gì nữa cũng vô dụng, Dương Niệm Sâm lật người đẩy cô xuống, chiếc giường trúc phát ra âm thanh khiến người ta phải rùng mình. Âm thanh ‘kẽo kẹt’ rợn người ấy chỉ dừng lại khi vật nam tính xông thẳng vào trong cơ thể của cô.
Không chỉ một mình Dương Niệm Sâm thay quần áo mà ngay cả quần áo của cô cũng đổi thành chiếc áo ống thêu hoa của dân tộc Lê. Vì là đồ một mảnh nên khi anh vừa kéo nhẹ đã lập tức bung ra.
Lúc này tiềm thức đã thay cô quyết định những gì mình muốn làm.
Đường Đường muốn ôm anh nhưng Dương Niệm Sâm lại nắm lấy cổ tay cô và ấn lên trên, giữ chặt.
Thân dưới đột nhiên bị cố định, ngay sau đó dương v*t nóng bỏng của anh cứ thế phá cửa tiến vào khiến Đường Đường hét lên thất thanh.
Hai người rất lâu rồi không thân mật nên cái động nhỏ của cô đã co lại gần như lúc ban đầu, siết chặt đến mức khiến dương v*t lại trướng to thêm một vòng.
Đường Đường quẫy đạp như cá mắc cạn, không khí càng ngày càng loãng: “To quá…a…anh rút ra đi…”
Rút ra á? Làm sao mà được.
Dương Niệm Sâm lập tức lấp kín miệng cô lại, gập một chân lên, sau khi ở Vân Nam một thời gian dài, đôi chân to trắng như ngà voi của anh đã hơi ngả màu.
Anh nhéo phần thịt mềm trong đùi cô, Đường Đường rùng mình, nhưng anh vẫn tiếp tục nhéo, đốt lửa khắp nơi.
Đường Đường đau đến mức nói không ra hơi, sau cơn đau như thiêu như đốt chính là sự kích thích gấp bội.
Nước mắt đã ào ào chảy ra nhưng dường như có một cảm giác khoan khoái trong lồng ngực.
Dương Niệm Sâm sờ soạng nơi giao hợp của hai người rồi đưa tay về phía miệng cô và bảo cô liếm.
Đường Đường thút thít ngậm lấy tay anh liếm láp vô cùng chăm chú, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Hai người lăn lộn một lúc mà cả người đầy mồ hôi, điều hòa thì chưa kịp bật, quạt điện lại kêu ầm ĩ, khi quay còn như rung chuyển cả thời không.
Âm thanh thân thể va chạm vang dội như vậy chỉ sợ cả tòa nhà đều đã biết giờ phút này hai người bọn họ đang làm gì ở trong phòng.
So ra, thân hình rắn chắc của người đàn ông còn trắng hơn cả cô, rất giống màu da tái nhợt của người Anh.
Trên mặt anh mồ hôi nhễ nhại, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ những cơ bắp cuồn cuộn trên tấm lưng trần.
Đường Đường hôn lên vai anh, nếm được vị ướt ướt mặn mặn. Giống như một thứ thuốc kích dục vậy.
Dương Niệm Sâm xuất tinh một lần vào lòng bàn, sau đó đút cho Đường Đường ăn.
Đường Đường mặt đỏ tai hồng, mái tóc dài buông xõa, toàn thân gợi cảm mềm mại khiến người ta sôi máu.
Cô dựa lưng vào Dương Niệm Sâm, bị anh tách hai chân ra, trước mắt là một hỗn hợp đặc sệt màu trắng đục.
Đường Đường đau khổ lắc đầu: “Thứ này không ăn được.”
Dương Niệm Sâm ngậm vành tai của cô, tay phải bóp lấy bộ ngực đẫy đà mà chơi đùa: “Nhất định phải ăn.”
Cô liếm từng chút từng chút một, mùi vị vừa tanh vừa kì kì, nhưng người đàn ông lại buông lời uy hiếp, nếu không ăn sẽ không cho em.
Dương v*t cọ tới cọ lui vào cặp mông mềm mại, cô chỉ có thể chịu thua, nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống.
Cô đau đớn rên lên một tiếng, dương v*t to lớn màu tím đậm đâm thẳng vào trong cơ thể.
Không ai quấy rầy bọn họ, bởi người trong quán trà đều cảm thấy người có tiền mà, làm chút chuyện phong lưu cũng thường thôi, huống chi đối phương còn là đại thiên sứ đỉnh cao, tiền nhiều đến mức có thể đập chết chín trâu hai hổ.
Chỉ có người phụ trách là lo lắng sốt ruột nên đã lén gọi điện cho Thẩm Vĩnh Thanh đang ở Côn Minh.
Đường Đường rời khỏi phòng “chồng cũ” lúc ba bốn giờ sáng, trước mặt mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khi mặt trời đã lên cao, cô bước ra với một quầng thâm ở dưới mắt, bởi vì Tri Thu đã thông báo với cô rằng nhà đầu tư muốn chính thức đàm phán.
Vừa nghe đã thấy giật mình.
Đường Đường thay quần jean cạp cao và áo sơ mi, trên cổ còn quấn một chiếc khăn lụa, nhất định phải che giấu tàn dư của đêm xuân tiêu một khắc.
Cuộc đàm phán được chuyển đến văn phòng duy nhất ở đây, chỉ có Dương Niệm Sâm ở bên trong còn thư ký Kim đứng đợi ở ngoài cửa.
Trên bàn có một bản hợp đồng mua bán đã được soạn thảo sẵn, Đường Đường lật xem, sắc mặt chua xót tái nhợt.
Cô đẩy hợp đồng trở về: “Xin lỗi Dương tổng, chúng tôi chưa có kế hoạch về lần hợp tác này.”
Dương Niệm Sâm châm một điếu thuốc, tỏ vẻ không chút ngạc nhiên, chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ…đêm qua em không nói như vậy mà.”
—
Danh sách chương