Đường Đường lắp bắp, mấp máy môi muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì cho đúng. Rốt cuộc cũng là do cô không có được da mặt dày như những tên hay chơi quy tắc ngầm, trở mặt không nhận người ngoài kia.
Cô ngượng ngùng cười với đầu dây bên kia: “Dương tổng cũng đã trải qua không ít chuyện trên thương trường, chắc là anh cũng hiểu được lời nào là đùa giỡn, lời nào là nghiêm túc nhỉ.”
Dương Niệm Sâm nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Sự chuyện nghiệp của anh là không thể nghi ngờ, anh ngay lập tức đĩnh đạc nói. Hiển nhiên là anh không đến đây để chơi, càng không phải muốn cùng cô ôn lại tình cũ, mỗi một câu anh nói đều đánh trúng điểm yếu và khó khăn của việc cải tổ quán trà.
“Chắc em cũng hiểu rằng, thứ nhất, trà trong nước vẫn được coi là nông sản, trong khi Lipton đã trở thành sản phẩm công nghệ cao và có một số sản phẩm được cấp bằng sáng chế. Thứ hai, trong quan niệm của mọi người vẫn coi “trà túi” là sản phẩm cấp thấp, các công ty sản xuất trà trong nước cũng thường phớt lờ nhu cầu tiêu dùng của thế hệ trẻ. Để thâm nhập thị trường Mỹ, Lipton đã cho ra mắt hồng trà uống lạnh để cạnh tranh với Coca Cola. Thứ ba, ngành sản xuất trà trong nước còn nhiều bất cập, tiêu chuẩn đầu vào lại thấp. Một công ty sẽ thu mua từ hàng nghìn trang trại trà, mà trà nhập từ mỗi trang trại cũng khác nhau, giá cả chênh lệch lại vô cùng lớn. Nhiều loại trà thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn hay đáng để đầu tư lâu dài.”
Nói xong câu cuối cùng anh cười cười, là nụ cười của một tên tư bản thành thục vừa sắc bén lại vừa có được sự lịch sự tối thiểu.
Đó chính là sự điềm tĩnh tự tin có thể nghiền nát bất cứ kẻ yếu đuối, ngu dốt dưới đôi giày da của mình.
Dương Niệm Sâm nói: “Việc trà Phổ Nhĩ nổi tiếng suốt hàng thế kỉ mà đến tận năm nay mới có tiêu chuẩn chất lượng quốc gia thì em cũng đủ hiểu rồi đấy.”
“Tiêu chuẩn gì?”
“Quy cách, sản phẩm, vệ sinh. Mà chỉ một sự cố về vệ sinh thôi cũng có thể ảnh hưởng lớn tới toàn bộ sản nghiệp của em.”
Anh một lần nữa đẩy hợp đồng sang cho cô: “Em vừa là người tham gia cũng vừa là người tạo nên cơn sốt trà nên chắc em cũng hiểu được vấn đề cơ bản nhất đang tồn đọng của ngành trà trong nước nhỉ.”
“Đường tổng, bây giờ cứ cho là em nhắm mắt nhắm mũi đi theo con đường cải tạo vườn trà Thanh Hà đi, nhưng phải sửa đến khi nào? Rồi đến bao giờ mới đạt tới mục tiêu đưa ra thị trường của em?”
Đường Đường chết lặng trước những lời tận sức tận lực của anh. Cô còn có thể nói được cái gì nữa? Vấn đề cơ bản nhất là không có tiêu chuẩn cho ngành trà, ngưỡng đầu vào thấp, ai cũng có thể làm được, nhưng khi bước ra thị trường quốc tế, không phải là không có những công ty trà Trung Quốc đã bị tiêu chuẩn quốc tế đánh rớt.
Không hổ danh là người phụ trách dòng tiền lưu động quốc tế, chỉ với nửa tiếng thôi mà anh đã đập tan mọi ảo tưởng trước đó của cô.
Anh đến đây vì công việc, không phải tới chơi cùng cô.
Dương Niệm Sâm đứng dậy: “Em cứ suy nghĩ đi. Nếu em chấp nhận việc mua lại và sáp nhập của chúng tôi, chúng tôi có thể đưa ra một bản kế hoạch hoàn hảo nhất và tiến hành hiện thực hóa mục tiêu của em một cách nhanh nhất.”
Khi Đường Đường đi ra thì nhân viên bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, valy cũng đã đặt ở trước cửa.
Dương Niệm Sâm vừa rời đi thì Đường Đường cũng ngay lập tức bay đi Côn Minh, mà Thẩm Vĩnh Thanh đang ở trên đường vừa nhận được điện thoại thì cũng lập tức quay lại trụ sở Tập đoàn Bảo Sơn để họp Hội đồng quản trị.
Tập đoàn Bảo Sơn đã tổ chức một cuộc họp kéo dài ba ngày với sự tham gia của tất cả các cổ đông, mà người nắm cổ phần lớn nhất trên danh nghĩa chính là Tri Thu, cùng với Đường Đường – người được Đường Trung Bình đã lớn tuổi ủy quyền quản lý cổ phần.
Ở giai đoạn đầu, cách làm này chẳng qua là để che đậy nhuệ khí của Đường Đường còn nhỏ tuổi, đồng thời là vì hai bên còn chưa chính thức ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng trên thực tế thì mọi người ở đây đều biết cô chính là cổ đông lớn nhất.
Cô truyền đạt lại những lời của nhà tư bản họ Dương nào đó rồi nói: “Tạo ra các tiêu chuẩn cho ngành sản xuất mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.”
Tập đoàn Bảo Sơn nằm ở khu thương mại nổi tiếng nhất ở Côn Minh, bên cạnh khách sạn năm sao Hoa Tháng Năm.
Dương Niệm Sâm ở bên kia gọi điện thoại, hỏi cô suy xét đến đâu rồi, anh không có nhiều thời gian.
Đường Đường do dự nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhượng bộ, không nghĩ tới bên đầu dây bên kia không nói câu nào đã cúp điện thoại.
Thái độ thờ ơ này khiến lòng cô như bị cào cấu, cơm cũng ăn không ngon. Khi đi ngang qua khách sạn Hoa Tháng Năm, gót chân không tự chủ được mà bước vào.
Nhưng khi vào rồi cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Thư ký Kim bước tới: “Đường tổng đến…tìm Dương tổng ạ?”
Đường Đường tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng gọi tôi là Đường tổng nữa được không, nghe quá xa lạ.”
Thư ký Kim mặt không đổi sắc nói: “À, phu nhân.”
Trên trán Đường Đường rơi xuống ba vạch đen: “Cái gì mà phu nhân, bọn tôi đã ly hôn rồi.”
Thư ký Kim nghiêm túc trả lời: “Văn bản còn chưa có hiệu lực, ồ, ngài tới đây để ký đơn ly hôn với ông chủ sao? Tôi lập tức giải quyết.”
Anh ta nói được làm được, ngay lập tức soạn hai bộ văn bản bên cạnh quầy lễ tân rồi dẫn Đường Đường lên phòng trên lầu.
Trong lòng Đường Đường vừa khổ sở vừa ảo não, ngón tay siết chặt tờ giấy đến dúm dó.
Trong phòng của ông chủ Dương, thư ký Kim đổi trắng thay đen bày tỏ mục đích đến đây của Đường Đường, đặt văn kiện trước mặt hai người rồi đi ra ngoài.
Dương Niệm Sâm vẫn đang mặc một chiếc áo choàng tắm, ho khù khụ hết lần này đến lần khác.
Lúc này Thư ký Kim đã ra ngoài, Đường Đường giải thích: “Tôi, tôi không có ý đó.”
Người đàn ông uể oải ngả người ra sau, lấy rượu uống thuốc: “Không phải? Bên ngoài thì Tập đoàn Bảo Sơn không hề dính dáng tới em, còn không phải để tránh việc tranh chấp tài sản khi ly hôn hay sao?”
—
Anh chồng nào đó thật là khó đối phó quá đi haha.
Cô ngượng ngùng cười với đầu dây bên kia: “Dương tổng cũng đã trải qua không ít chuyện trên thương trường, chắc là anh cũng hiểu được lời nào là đùa giỡn, lời nào là nghiêm túc nhỉ.”
Dương Niệm Sâm nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Sự chuyện nghiệp của anh là không thể nghi ngờ, anh ngay lập tức đĩnh đạc nói. Hiển nhiên là anh không đến đây để chơi, càng không phải muốn cùng cô ôn lại tình cũ, mỗi một câu anh nói đều đánh trúng điểm yếu và khó khăn của việc cải tổ quán trà.
“Chắc em cũng hiểu rằng, thứ nhất, trà trong nước vẫn được coi là nông sản, trong khi Lipton đã trở thành sản phẩm công nghệ cao và có một số sản phẩm được cấp bằng sáng chế. Thứ hai, trong quan niệm của mọi người vẫn coi “trà túi” là sản phẩm cấp thấp, các công ty sản xuất trà trong nước cũng thường phớt lờ nhu cầu tiêu dùng của thế hệ trẻ. Để thâm nhập thị trường Mỹ, Lipton đã cho ra mắt hồng trà uống lạnh để cạnh tranh với Coca Cola. Thứ ba, ngành sản xuất trà trong nước còn nhiều bất cập, tiêu chuẩn đầu vào lại thấp. Một công ty sẽ thu mua từ hàng nghìn trang trại trà, mà trà nhập từ mỗi trang trại cũng khác nhau, giá cả chênh lệch lại vô cùng lớn. Nhiều loại trà thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn hay đáng để đầu tư lâu dài.”
Nói xong câu cuối cùng anh cười cười, là nụ cười của một tên tư bản thành thục vừa sắc bén lại vừa có được sự lịch sự tối thiểu.
Đó chính là sự điềm tĩnh tự tin có thể nghiền nát bất cứ kẻ yếu đuối, ngu dốt dưới đôi giày da của mình.
Dương Niệm Sâm nói: “Việc trà Phổ Nhĩ nổi tiếng suốt hàng thế kỉ mà đến tận năm nay mới có tiêu chuẩn chất lượng quốc gia thì em cũng đủ hiểu rồi đấy.”
“Tiêu chuẩn gì?”
“Quy cách, sản phẩm, vệ sinh. Mà chỉ một sự cố về vệ sinh thôi cũng có thể ảnh hưởng lớn tới toàn bộ sản nghiệp của em.”
Anh một lần nữa đẩy hợp đồng sang cho cô: “Em vừa là người tham gia cũng vừa là người tạo nên cơn sốt trà nên chắc em cũng hiểu được vấn đề cơ bản nhất đang tồn đọng của ngành trà trong nước nhỉ.”
“Đường tổng, bây giờ cứ cho là em nhắm mắt nhắm mũi đi theo con đường cải tạo vườn trà Thanh Hà đi, nhưng phải sửa đến khi nào? Rồi đến bao giờ mới đạt tới mục tiêu đưa ra thị trường của em?”
Đường Đường chết lặng trước những lời tận sức tận lực của anh. Cô còn có thể nói được cái gì nữa? Vấn đề cơ bản nhất là không có tiêu chuẩn cho ngành trà, ngưỡng đầu vào thấp, ai cũng có thể làm được, nhưng khi bước ra thị trường quốc tế, không phải là không có những công ty trà Trung Quốc đã bị tiêu chuẩn quốc tế đánh rớt.
Không hổ danh là người phụ trách dòng tiền lưu động quốc tế, chỉ với nửa tiếng thôi mà anh đã đập tan mọi ảo tưởng trước đó của cô.
Anh đến đây vì công việc, không phải tới chơi cùng cô.
Dương Niệm Sâm đứng dậy: “Em cứ suy nghĩ đi. Nếu em chấp nhận việc mua lại và sáp nhập của chúng tôi, chúng tôi có thể đưa ra một bản kế hoạch hoàn hảo nhất và tiến hành hiện thực hóa mục tiêu của em một cách nhanh nhất.”
Khi Đường Đường đi ra thì nhân viên bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, valy cũng đã đặt ở trước cửa.
Dương Niệm Sâm vừa rời đi thì Đường Đường cũng ngay lập tức bay đi Côn Minh, mà Thẩm Vĩnh Thanh đang ở trên đường vừa nhận được điện thoại thì cũng lập tức quay lại trụ sở Tập đoàn Bảo Sơn để họp Hội đồng quản trị.
Tập đoàn Bảo Sơn đã tổ chức một cuộc họp kéo dài ba ngày với sự tham gia của tất cả các cổ đông, mà người nắm cổ phần lớn nhất trên danh nghĩa chính là Tri Thu, cùng với Đường Đường – người được Đường Trung Bình đã lớn tuổi ủy quyền quản lý cổ phần.
Ở giai đoạn đầu, cách làm này chẳng qua là để che đậy nhuệ khí của Đường Đường còn nhỏ tuổi, đồng thời là vì hai bên còn chưa chính thức ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng trên thực tế thì mọi người ở đây đều biết cô chính là cổ đông lớn nhất.
Cô truyền đạt lại những lời của nhà tư bản họ Dương nào đó rồi nói: “Tạo ra các tiêu chuẩn cho ngành sản xuất mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.”
Tập đoàn Bảo Sơn nằm ở khu thương mại nổi tiếng nhất ở Côn Minh, bên cạnh khách sạn năm sao Hoa Tháng Năm.
Dương Niệm Sâm ở bên kia gọi điện thoại, hỏi cô suy xét đến đâu rồi, anh không có nhiều thời gian.
Đường Đường do dự nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhượng bộ, không nghĩ tới bên đầu dây bên kia không nói câu nào đã cúp điện thoại.
Thái độ thờ ơ này khiến lòng cô như bị cào cấu, cơm cũng ăn không ngon. Khi đi ngang qua khách sạn Hoa Tháng Năm, gót chân không tự chủ được mà bước vào.
Nhưng khi vào rồi cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Thư ký Kim bước tới: “Đường tổng đến…tìm Dương tổng ạ?”
Đường Đường tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh đừng gọi tôi là Đường tổng nữa được không, nghe quá xa lạ.”
Thư ký Kim mặt không đổi sắc nói: “À, phu nhân.”
Trên trán Đường Đường rơi xuống ba vạch đen: “Cái gì mà phu nhân, bọn tôi đã ly hôn rồi.”
Thư ký Kim nghiêm túc trả lời: “Văn bản còn chưa có hiệu lực, ồ, ngài tới đây để ký đơn ly hôn với ông chủ sao? Tôi lập tức giải quyết.”
Anh ta nói được làm được, ngay lập tức soạn hai bộ văn bản bên cạnh quầy lễ tân rồi dẫn Đường Đường lên phòng trên lầu.
Trong lòng Đường Đường vừa khổ sở vừa ảo não, ngón tay siết chặt tờ giấy đến dúm dó.
Trong phòng của ông chủ Dương, thư ký Kim đổi trắng thay đen bày tỏ mục đích đến đây của Đường Đường, đặt văn kiện trước mặt hai người rồi đi ra ngoài.
Dương Niệm Sâm vẫn đang mặc một chiếc áo choàng tắm, ho khù khụ hết lần này đến lần khác.
Lúc này Thư ký Kim đã ra ngoài, Đường Đường giải thích: “Tôi, tôi không có ý đó.”
Người đàn ông uể oải ngả người ra sau, lấy rượu uống thuốc: “Không phải? Bên ngoài thì Tập đoàn Bảo Sơn không hề dính dáng tới em, còn không phải để tránh việc tranh chấp tài sản khi ly hôn hay sao?”
—
Anh chồng nào đó thật là khó đối phó quá đi haha.
Danh sách chương