Thời Niên tỉnh dậy ở một nơi xa lạ.

Đồng hồ điện tử để bàn hiển thị [04:29], bầu trời ngoài cửa sổ lúc này tối đen như mực, ở phía Đông xuất hiện một vùng sáng đỏ đen.

Mặt trời đang dần lên.

Chậm chạp ngồi dậy, tấm chăn mùa hè màu trắng ngà từ trên vai trượt xuống, Thời Niên ngơ ngác nhìn xung quanh.

Không có ai cả.

Cô đánh mắt quan sát một vòng.

Phòng ngủ khá lớn, giường gỗ đen kích thước to chiếm hơn một phần ba căn phòng, hai bên giường đặt hai tủ đầu giường màu trắng không hoạ tiết, tủ đồ vừa cao vừa dài thiết kế âm tường, ghế sofa dài cùng bàn làm việc một màu xám tro.

Tổng thể căn phòng chỉ phối có ba màu đơn giản- trắng, đen, xám.

Cũng là ba gam màu mà Chử Tư Kiến ưng ý nhất.

Thu lại ánh mắt, Thời Niên vuốt vuốt tóc, xem ra là mình đang ở nhà Chử Tư Kiến.

Sựt nhớ đến hôm qua cô ôm lấy anh khóc nức nở, rốt cuộc không ngờ lại ngủ luôn trong lòng anh, Thời Niên cảm thấy đầu mình hơi đau.

Bao nhiêu năm bọn họ chưa hề gặp nhau, mà cô cứ như thế khóc đến ngủ quên trong ngực anh ư?

Thật là...

Thở hắt một hơi, Thời Niên với tay lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, phía trên màn hình có dán một tờ giấy note màu xanh nhạt mà cô thích.

Chữ trên đó là của Chử Tư Kiến.

[Niên Niên, Nguyên Triệt gặp tai nạn, anh phải đến gấp xem sao. Nếu em thức dậy thì làm vệ sinh rồi ăn sáng trước, quần áo và điểm tâm anh đã chuẩn bị đầy đủ cho em. Nhớ, phải dùng xong hết, đợi anh về.]

Nguyên Triệt gặp tai nạn?

Hai mắt Thời Niên bắt gặp năm chữ này, đồng tử hơi rụt lại.

Nếu Chử Tư Kiến phải đi gấp trong đêm như thế thì chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Cô hoảng hốt ấn số gọi cho Chử Tư Kiến, điện thoại mới “tút” một tiếng đã có người nghe, cô vội vàng nói: “Tư Kiến, Nguyên Triệt thế nào?”

Bên kia đầu dây có tiếng khóc rấm rức, giọng điệu Chử Tư Kiến xen lẫn vang lên nhuốm ba phần mỏi mệt: “[Anh chưa biết nữa, đưa vào phòng cấp cứu từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ra. Tình hình xem ra có chút nguy kịch. Vi Hân Ninh nói... cậu ấy bị xe cán nửa người bên trái.]”

Thời Niên kinh nghi một tay che miệng, thản thốt không thành lời: “Trời ơi, làm sao nghiêm trọng như thế? Hai người đang ở bệnh viện nào? Em đến ngay.”

“[Bệnh viện Trung ương S thành, phòng cấp cứu số Hai.]”

“Được, em đến, anh đừng lo lắng, Nguyên Triệt sẽ không sao.”

“[Giờ này xe taxi không thể tiến vào trong tiểu khu đâu, em dùng xe anh đi. Chìa khoá xe và khoá cổng lớn anh đặt trên bàn trong phòng làm việc. Trời còn chưa sáng, chạy cẩn thận một chút.]”

“Được.”

Sau khi ngắt máy, Thời Niên vội vội vàng vàng xuống giường, cô vơ vội túi giấy đựng đồ mà Chử Tư Kiến đã để sẵn cho mình chạy vào nhà vệ sinh.

Thay đồ xong xuôi, Thời Niên nhanh chóng tìm ra phòng làm việc của Chử Tư Kiến, lấy được hai chìa khoá xe và chìa khoá cổng, điểm tâm sáng cô cũng không ăn, chạy nhanh xuống ga-ra để xe.

Bên đây rối loạn, bên Kỷ Linh ở Vân Vân Lầu thì một mảnh yên ắng.

Điện thoại đặt bên cạnh gối đầu của Kỷ Linh đúng lúc vang lên, lôi nàng từ trong mộng tỉnh lại.

Mới gần năm giờ sáng, màn hình nhấp nháy hai chữ “Tiểu Niên” khiến tâm Kỷ Linh đột ngột trầm xuống.

Nàng vội vàng ấn nghe: “Tiểu Niên.”

Thời Niên bên kia đang lái xe, tiếng cười nói của những người bắt đầu mở hàng quán lọt qua cửa kính xen lẫn vào loa điện thoại: “[Tiểu Kỷ, Nguyên Triệt bị tai nạn.]”

Thần sắc trên mặt Kỷ Linh thoáng chốt cứng đờ: “Gì cơ? Ai bị tai nạn?”

Thời Niên cau mày: “[Nguyên Triệt. Tai nạn rất nghiêm trọng, người đưa vào cấp cứu từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ra ngoài.]”

Bàn tay nắm điện thoại của Kỷ Linh siết lại: “Ở bệnh viện nào?”

“[Tớ đang trên đường đến Vân Vân Lầu đón cậu, cậu chuẩn bị đi.]”

“Được, cho mình mười phút.”

“[Ok.]”

Ném điện thoại qua một bên, Kỷ Linh vội vàng xuống giường, lấy đồ lao vào nhà vệ sinh.

Lúc thay đồ, tay nàng còn không nhịn được run lên.

Nguyên Triệt bị tai nạn...

Nguyên Triệt bị tai nạn...

Năm chữ này cứ quanh quẩn trong đầu, không cách nào dứt ra được.

Nó chiếm trọn tâm trí Kỷ Linh, thậm chí đến tận khi ngồi lên xe Thời Niên rồi, nàng cũng không nhớ đến việc phải gọi báo cho Thời Vĩ.

Ngay khi chiếc Bentley trắng khuất vào dòng xe vắng lặng trên đường, rèm cửa sổ phòng Thời Vĩ bị mở toang ra, hai mắt hắn âm trầm nhìn theo.



Bệnh viện Trung ương S thành là bệnh viện có hệ thống y tế cao cấp nhất thành phố S, đội ngũ bác sĩ liên kết với bệnh viện Quân y số Sáu ở thủ đô, chất lượng đạt chuẩn của WHO.

Vi Hân Ninh cùng Chử Tư Kiến một đứng dựa tường một ngồi trên băng ghế chờ, im lặng đợi trước cửa phòng cấp cứu.

Ba chữ “Đang phẫu thuật” màu đỏ phía trên cửa phòng vẫn chưa tắt sáng, chói vào lòng Vi Hân Ninh đến chết lặng.

Hai mắt Vi Hân Ninh khóc liên tục mấy tiếng đồng hồ, giờ khắc này sưng đỏ lên như quả hạch đào nhỏ, nước mắt cạn khô dán lên gò má nhợt nhạt.

Cuối cùng vẫn là Chử Tư Kiến nhìn không được, đưa khăn giấy cho cô nàng: “Đừng như thế, Nguyên Triệt tỉnh lại sẽ đau lòng.”

Vi Hân Ninh ngơ ngác duỗi tay nhận lấy khăn giấy của anh, nhưng không lau mà chỉ nắm chặt trong tay.

Giọng nói nàng run rẩy, nghẹn ngào: “Em tận mắt nhìn thấy hai chiếc xe, một chiếc chạy về phía em trước, sau đó Nguyên Triệt đẩy em ra ngoài, chính mình lại ngã xuống đường mới bị chiếc còn lại chạy đến, không thương tiếc... cán lên.”

“Máu. Rất nhiều máu. Tay chân trái của anh ấy chảy rất nhiều máu, máu thịt bầy nhầy.”

Chử Tư Kiến thở dài, đặt một tay lên vai Vi Hân Ninh, nhẹ nhàng vỗ: “Bình tĩnh một chút.”

Thế nhưng lời này nói ra, đến cả anh cũng nhịn không được thầm phỉ nhổ chính mình.

Tình trạng Nguyên Triệt như thế- chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Chính anh còn không thể bình tĩnh được thì sao có thể khuyên nhủ người khác chứ?

Rốt cuộc hai người vẫn tiếp tục yên lặng, chờ đợi cửa phòng cấp cứu mở ra.

Trời chưa sáng nên hành lang vẫn còn vắng lặng, ngay khi Thời Niên và Kỷ Linh vừa xuất hiện, Chử Tư Kiến lập tức phát hiện ra.

Thời Niên nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên một chút: “Tư Kiến.”

Chử Tư Kiến cũng nhanh chóng đi về phía cô: “Niên Niên.”

Cô nhìn thấy Vi Hân Ninh ngơ ngác ngồi trên ghế, lo lắng hỏi anh: “Tình hình sao rồi anh?”

Chử Tư Kiến mệt mỏi day mi tâm: “Vẫn chưa có kết quả, người vẫn đang còn cấp cứu.”

Yên lặng đứng bên cạnh Thời Niên từ nãy đến giờ, Kỷ Linh nhịn không được lên tiếng hỏi: “Nguyên Triệt tại sao lại bị tai nạn ạ? Có nghiêm trọng không?”

Ngón tay nàng không tự chủ bấu chặt vạt áo khoác, trong lòng có chút mờ mịt quan tâm.

Đánh mắt nhìn sang Kỷ Linh, hai mắt Chử Tư Kiến tối lại một chút: “Nhất thời chưa rõ nguyên do, nhưng nghe Hân Ninh nói thì có lẽ là bị hại.”

Lời vừa dứt, không khí lại một lần nữa trở nên trầm lặng.

Bốn người kẻ đứng người ngồi, cứ duy trì tư thế đó cho đến khi đèn đỏ trên phòng cấp cứu đột ngột tắt đi.

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở,  một vị bác sĩ tóc mai đã có hơi ngả màu trắng bạc, vừa cởi khẩu trang vừa bước ra.

Vi Hân Ninh gấp không chờ được, lập tức đứng bật dậy. Nhưng vì nàng đã ngồi quá lâu, lại đứng lên gấp gáp khiến máu không kịp truyền lên não, trước mắt đột ngột tối đen.

Thời Niên đứng bên cạnh, kịp thời vươn tay kéo lấy cổ tay nàng, khiến thân thể đang nàng lảo đảo muốn ngã chỉ lung lay một chút rồi vững vàng.

Nhận ra vị bác sĩ đó là người quen, Chử Tư Kiến không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, vội bước lại gần: “Chú Trạch, bạn con không sao chứ ạ?”

Vị bác sĩ nọ là Giang Trạch, em ruột của Giang Dương- cha Giang Tư Viễn, là bác sĩ chủ trì Khoa ngoại thần kinh ở bệnh viện Quân y số Sáu của thủ đô.

Giang Trạch vốn chỉ đến thành phố S để giảng dạy thực tập cho đội ngũ y bác sĩ mới, lịch giảng dạy đến hôm qua là ngày cuối cùng. Nào ngờ khi ông vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, đã trông thấy một nạn nhân bị tai nạn vô cùng nghiêm trọng được đẩy vào, mà người con gái khóc lóc đi theo sau đó hình như còn là bạn của con gái Giang Niệm Giai của ông.

Tai nạn như thế thật sự rất khó giữ lại được tính mạng, Giang Trạch sợ bác sĩ trực không đủ năng lực, cân nhắc một lúc rồi quyết định quay lại tiếp nhận phẫu thuật cho người đó.

Bây giờ xem ra thật sự là người quen- đến Chử Tư Kiến ông cũng gặp được luôn rồi.

Giang Trạch lắc đầu, giọng nói có chút ồm ồm do đã gần mười tiếng rồi chưa uống được ngụm nước nào: “Nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, cần theo dõi thêm một thời gian, chốc nữa sẽ được chuyển lên phòng bệnh. Nhưng mà tay trái và chân trái bị bánh xe trực tiếp cán qua đã khiến xương cốt nát nhừ, ta phải phẫu thuật cắt bỏ tay trái và chân trái cho cậu ta mới giữ lại được tính mạng.”

Cắt bỏ tay trái và chân trái?

Bốn người nghe xong đồng loạt loạng choạng bước chân, Vi Hân Ninh là người có phản ứng lớn nhất, trực tiếp ngất đi trong lòng Thời Niên.

Vậy là đồng nghĩa với việc từ hôm nay Nguyên Triệt sẽ trở thành người tàn tật ư?

Thần sắc Chử Tư Kiến tái nhợt, lời nói không kiềm chế được run rẩy: “Cắt bỏ... thật ạ?”

Nâng tay thân thiết vỗ vỗ vai Chử Tư Kiến, Giang Trạch nói: “Ừm, nếu không cũng không còn cách nào khác. Tư Kiến, ngày sau khi tỉnh lại chỉ sợ cậu ta sẽ gặp cú sốc lớn, con nhớ chuẩn bị tinh thần an ủi một chút.”

Nói xong ông tiến lại phía Thời Niên, khom người ấn vào nhân trung của Vi Hân Ninh, để nàng chậm rãi tỉnh lại.

Ánh mắt Giang Trạch lướt qua một vòng bốn người, nhịn không được cau mày nói: “Các cô cậu tốt nhất vẫn nên bình tĩnh một chút cho ta. Nếu các cô cậu còn không thể bình tĩnh thì khi nạn nhân tỉnh lại sẽ ra sao đây? Thật là!!!”

Cuối cùng vẫn là Thời Niên lấy lại bình ổn đầu tiên, cô dùng sức nâng Vi Hân Ninh đứng lên, chân thành nói với Giang Trạch: “Cảm ơn bác sĩ, ngài đừng lo, bọn cháu sẽ bình tĩnh lại ngay thôi ạ.”

Giang Trạch gật đầu, nhìn Chử Tư Kiến một cái rồi xoay người đi vào một hướng khác, dường như là phòng thay đồ của bác sĩ.

Ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, đánh tan cơn buồn ngủ đang dần kéo đến phủ lên mấy người đang ở trong phòng.

Thời Niên mở điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị [06:30].

Cô đi đến đánh thức Kỷ Linh đang mệt mỏi ngồi trên ghế sofa gật gù: “Tiểu Kỷ, dậy đi, tớ đưa cậu về Vân Vân Lầu, trời đã sáng rồi.”

Bị gọi tỉnh, thần sắc Kỷ Linh hiện lên hoang mang nhưng rất nhanh tỉnh táo trở lại.

Nàng giật mình nhận ra ngoài trời đã sáng, nếu còn không trở về thì Thời Vĩ sẽ phát điên lên mất.

Trong lúc Kỷ Linh đi rửa mặt cho tỉnh hẳn, Thời Niên lướt nhìn Vi Hân Ninh đang mệt mỏi đến mức ngủ trên sofa, lặng lẽ đi đến chỉnh lại chăn mỏng mà cô đã đắp trên người Chử Tư Kiến ở một bên.

Chử Tư Kiến ngủ không sâu, nên khi Thời Niên chạm vào người anh đã mở mắt ra.

Anh vươn tay nắm lấy tay cô, giọng nói nghèn nghẹt do thiếu ngủ: “Em đưa Kỷ Linh về trước, nếu mệt mỏi thì ngủ trước đã, sau đó nhớ ăn sáng rồi hãy quay trở lại đây, nghe rõ không?”

Thời Niên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Thấy cô nghe lời như thế anh mới buông tay cô ra, ôn nhu nói: “Vậy em đi đi, lái xe cẩn thận.”

Thời Niên khom người cho anh một nụ hôn lên cánh môi nhợt nhạt, sau đó theo Kỷ Linh ra ngoài.

Lúc chiếc Bentley trắng xuất hiện ở trước cửa Vân Vân Lầu, Thời Vĩ đã đứng ở trước cửa khách sạn từ lâu.

Kỷ Linh nhìn thấy hắn, vẻ mặt thoáng chốc chột dạ nhưng rất nhanh tan đi, nàng quay đầu nói tạm biệt với Thời Niên sau đó mới tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Thời Niên nhìn theo bóng nàng, cho đến khi chạm phải ánh mắt của Thời Vĩ thì đồng tử hơi rụt lại. Cô không nhìn nữa, nhấn chân ga, xoay vô lăng chạy đi.

Về đến khu biệt thự Phong Hoa, sau khi Thời Niên cho xe vào bãi đỗ của biệt thự xong xuôi, cô mới chầm chậm mở cửa bước xuống xe.

Nào ngờ cửa nhà còn chưa mở được, đã có người tiến lên dùng khăn ướt tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi Thời Niên, ban đầu cô hoảng loạn vùng vẫy kịch liệt, sau đó cả người bắt đầu rệu rã.

Trước lúc ngấm thuốc, đồng tử Thời Niên khắc sâu hình ảnh một người rồi từ từ nhắm mắt lại, ý chí tan vỡ.

Là mẹ cô- Thời phu nhân Nhã Tịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện