Khi mặt trời dần lên cao, Nguyên Triệt mới tỉnh lại.

Vi Hân Ninh trông thấy được, cấp tốc xoay người ra ngoài tìm bác sĩ.

Đập vào mắt là trần nhà trắng toát, bên chóp mũi còn vương vấn mùi thuốc sát trùng nồng nặc, hắn cau mày đánh mắt nhìn một vòng.

Chử Tư Kiến ngồi bên cạnh giường Nguyên Triệt đọc báo tài chính hôm nay, thấy hắn tỉnh lại vội vàng đặt xuống.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Thuốc giảm đau vẫn chưa tan nên Nguyên Triệt chẳng cảm thấy gì, hắn thành thật lắc đầu: “Không có cảm giác.”

Sau đó nhịn không được lại hỏi: “Tình hình tôi thế nào?”

Chử Tư Kiến thở dài một hơi, ngập ngừng nói: “Cậu bình tĩnh nghe tôi nói đây. Tay trái và chân trái của cậu... bị xe cán nát xương... không thể giữ lại.”

“Gì cơ?” Nguyên Triệt thản thốt.

Hắn hốt hoảng quay đầu nhìn sang trái, ở nơi tay áo và ống quần trống rỗng, có băng một lớp băng gạc dày cộm, máu đỏ thấm ra bên ngoài.

Đồng tử Nguyên Triệt thu nhỏ lại, đầu giống như muốn nổ tung.

Hắn— tàn phế ư?

Không thể, không thể nào!

Nguyên Triệt lắc đầu nguầy nguậy, cả thân thể không kiềm được run lên.

Bàn tay phải hắn nắm lấy grap giường dưới thân, kịch liệt dùng sức muốn ngồi dậy: “Không, không, không thể được. Sao tôi có thể là người tàn tật được. Cậu lừa tôi, các người lừa tôi. Trả tay chân lại cho tôi, trả lại cho tôi.”

Thần sắc Chử Tư Kiến hiện lên không đành lòng, anh đứng lên duỗi tay đè lại bả vai phải của hắn, không cho phép cử động nữa: “Cậu bình tĩnh lại một chút, đừng kích động, nếu không sẽ rách miệng vết thương.”

Trong người Nguyên Triệt còn thuốc giảm đau chưa tan, hắn tất nhiên không phải là đối thủ của Chử Tư Kiến, lập tức bị anh kiềm lại.

Hai mắt Nguyên Triệt bừng lên ngọn lửa, bàn tay phải cuộn lại thành nắm, dùng sức đấm vào mặt Chử Tư Kiến một cú, hét lên: “Cậu buông tôi ra, tôi không tàn tật, cậu mau buông tôi ra. Không thể nào, không thể như thế được.”

Chử Tư Kiến không tránh kịp, ăn trọn một cú đấm của Nguyên Triệt, mặc dù không quá đau đớn nhưng vẫn giật mình buông tay, rời khỏi bả vai hắn.

Nửa bên mặt bị đánh truyền đến cảm giác tê rần.

Ngay lúc đó, Vi Hân Ninh mở cửa, thần sắc gấp gáp mang theo bác sĩ đi vào.

Vì Nguyên Triệt quá mức kích thích, không tốt cho quá trình hồi phục vết thương nên bác sĩ bất đắc dĩ phải tìm cách tiêm thuốc an thần cho hắn.

Nhưng Nguyên Triệt lại giãy giụa không ngừng, kịch liệt chống đối, tuyệt không cho phép bác sĩ động vào người mình.

Miệng hắn không ngừng la hét: “Các người không được phép động vào tôi. Tránh ra, tôi bảo các người tránh ra.”

Vết thương vừa mới được may lại của Nguyên Triệt giờ khắc này rách toạt ra, máu theo miệng vết thương chảy ra, thấm đẫm băng gạc và thấm xuống cả grap giường trắng tinh tươm của bệnh viện.

Trong không khí có mùi gỉ sét, nhàn nhạt không tiêu tán.

Nhưng hắn giống như không hề biết đau, sắc mặt căm hận không ngừng la hét, tựa như một người thần trí đang rất không tỉnh táo.

Giống một bệnh nhân tâm thần đang lên cơn điên!

Tầm mắt dán lên người Nguyên Triệt của Vi Hân Ninh nhoè đi vì lệ nóng, hắn càng như thế nàng lại càng cảm thấy tâm đau như bị ai cứa, vô cùng nhức nhối.

Nguyên Triệt của nàng...

Sao ông trời lại bất công như thế cơ chứ...

Cuối cùng vẫn là Vi Hân Ninh chịu không được một Nguyên Triệt điên khùng như thế, nghẹn ngào nhào đến giữ chặt lấy người hắn, để cho bác sĩ thuận theo tiêm cho hắn một mũi an thần.

Vi Hân Ninh oà khóc: “Nguyên Triệt, anh bình tĩnh lại. Đừng như vậy, anh đừng làm em sợ. Có em ở đây, em ở đây với anh. Anh bình tĩnh lại đi mà.”

Hai mắt Nguyên Triệt dần mất đi tiêu cự, hắn một mực bóp chặt cổ tay Vi Hân Ninh đến mức bầm tím, quai hàm tức giận bạnh ra, cả người cương cứng dưới sự tác dụng của thuốc dần dần thả lỏng.

Nguyên Triệt nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu, lâm vào mê man.

Một giọt lệ nóng hôi hổi từ trong khoé mắt hắn chầm chậm tuôn ra.

Hắn không cam lòng. Thật sự không cam lòng.

Thấy bệnh nhân đã an tĩnh, bác sĩ lập tức cho y tá chuẩn bị dụng cụ, cần phải khâu lại vết thương cho hắn.

Chử Tư Kiến và Vi Hân Ninh thu lại ánh mắt, đồng loạt xoay người đi ra khỏi phòng, chừa lại không gian yên tĩnh cho bác sĩ làm việc.

Ra bên ngoài, Vi Hân Ninh nghẹn ngào gạt nước mắt, lúc này mới nhận ra Chử Tư Kiến bị thương: “Anh làm sao thế? Bị Nguyên Triệt tức giận đánh trúng sao?”

Vô thức vươn tay sờ mặt, Chử Tư Kiến lắc đầu: “Không sao, không đau mấy.”

Vi Hân Ninh cũng không có tâm trạng tiếp tục hỏi, hai mắt nàng dán chặt vào hành lang lát gạch trắng muốt của bệnh viện, không có điểm nhìn cụ thể.

Không khí trầm lắng từng chút một chen vào kẽ hở giữa hai người, không một ai có tâm trạng hàn thuyên bất kì điều gì nữa.

Nguyên Triệt là một người không ngạo mạn, nhưng hắn có chút tự đại của một vị thiếu gia xuất thân từ gia tộc lớn.

Hằng ngày làm việc thường mang theo tính tình này, dồn ép đối thủ trên thương trường vào chỗ chết, đã đắc tội không ít người.

Buông mi mắt, Chử Tư Kiến thật sự không dám nghĩ đến Nguyên Triệt của tương lai liệu sẽ ra sao.

Người như thế sau một đêm phát hiện ra mình đột ngột trở thành một người tàn tật, hỏi hắn làm cách nào giữ cho mình được cái đầu lạnh đây?

Qua một hồi lâu, Vi Hân Ninh sau khi buông một tiếng thở dài nhuốm màu phiền muộn, mới nhẹ giọng hỏi: “Tương lai sau này... Nguyên Triệt phải làm sao bây giờ?”

Giống như là nói với Chử Tư Kiến, hoặc giống như là đang tự thầm thì với chính mình.

Lời nói nàng nhẹ tới mức nếu không nghe kĩ có thể sẽ nghe không rõ, phiêu tán trong không gian tĩnh lặng tiêu điều của bệnh viện.

Càng thêm xơ xác, hoang tàn.

Hai bàn tay đang buông thõng dọc theo ống quần của Chử Tư Kiến cuộn lại thành nắm, anh nhắm mắt lại, kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lòng mình.

Anh không biết, anh cũng không biết nữa.

Nào ngờ Vi Hân Ninh thật sự chỉ đang tự hỏi chính mình, không cần đợi câu trả lời của Chử Tư Kiến, nàng rất nhanh lại nói: “Em quyết định rồi, em sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy cả đời.”

Bàn tay nàng mảnh mai, dùng sức nắm lấy lớp vải ống quần của mình, kiên cường nói: “Anh ấy không tàn tật, anh ấy có em. Em sẽ là tay trái của anh ấy, cũng sẽ là chân trái của anh ấy, anh ấy thiếu thứ gì, em sẽ là thứ đó.”

Yết hầu Chử Tư Kiến lên xuống không ngừng, anh cảm giác cổ họng mình đăng đắng, khô khan thốt ra hai chữ: “Hân Ninh...”

Tình cảm của cô nàng này- sao mà cố chấp quá!

Sau đó Vi Hân Ninh đi đến ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn anh, nhợt nhạt cười: “Hôm qua đến giờ anh vất vả rồi, Nguyên Triệt ngủ một giấc rồi tỉnh lại sẽ ổn thôi. Có em ở đây, anh cứ về nhà trước, khi nào rảnh lại đến cũng được. Việc của tập đoàn không thể chậm trễ mà.”

Mặc dù Chử Tư Kiến không đành lòng để lại Vi Hân Ninh một mình ở bệnh viện, nhưng Thời Niên đã đi lâu như thế mà chưa liên lạc với anh lần nào, anh thật sự có chút lo âu.

Cảm giác bất an này giống như mạng nhện, chậm rãi giăng trong lòng anh, không cách nào buông xuống được.

Anh cân nhắc một chút, mới nói: “Niên Niên đi về đã lâu nhưng không có tin tức, anh muốn về xem cô ấy một chút. Em ở đây một mình được không?”

Nghe nhắc đến Thời Niên, mắt Vi Hân Ninh sâu thêm chút, nàng nhớ đến người phụ nữ hôm qua đi theo sau Thời Niên, lòng trầm xuống.

Nhưng nàng nhận ra mình không tiện hỏi nhiều, đành gật đầu: “Không sao, em còn có trợ lý, anh cứ đi trước, có việc gì cần em sẽ tìm anh.”

“Được, cảm ơn em.” Chử Tư Kiến chân thành cảm kích.

Anh gật đầu như lời chào tạm biệt với Vi Hân Ninh, cũng không nán lại thêm nữa mà nhanh chóng rời đi.

Ban đầu Chử Tư Kiến đến đây là do Vi Hân Ninh cho trợ lý đến đón, nên lúc trở về chỉ đành phải bắt taxi.

Nhưng cũng do anh may mắn, chân trước vừa ra khỏi cổng bệnh viện, chân sau đã vẫy được một chiếc taxi vừa vụt qua anh trong tích tắc.

Chử Tư Kiến nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong, xe chạy liên tục hơn nửa tiếng mới tiến vào khu biệt thự Phong Hoa.

Xe vừa dừng lại, Chử Tư Kiến liền mở cửa bước xuống.

Vừa ngẩng đầu đã trông thấy cổng biệt thự bằng sắt sáng loá không hề được đóng kín lại đập vào tầm mắt, càng khiến lòng Chử Tư Kiến không yên.

Anh không dám ngần ngại thêm nữa, nhanh chóng đẩy cổng bước vào.

Trong không gian yên ắng, tiếng giày da ma sát với cỏ xanh, vang lên mấy hồi âm thanh “xột xoạt”.

Nhìn thấy chiếc Bentley trắng đặt nơi ga-ra trong nhà, mắt phải Chử Tư Kiến giật giật hai lần.

Cảm giác không yên trong lòng càng lớn thêm.

Chử Tư Kiến tăng nhanh bước chân, ba bước thành một, băng qua thảm cỏ xanh mơn mởn trước nhà, nhanh chóng dừng lại trước cửa.

Anh duỗi ngón tay muốn ấn mật mã, đuôi mắt tùy tiện lướt qua, vô tình trông thấy một thứ gì đó màu xanh nhạt rồi giật mình quay đầu.

Điện thoại Thời Niên nằm chỏng chơ trên bãi cỏ cạnh thềm nhà, bên trên màn hình đọng lại mấy vết bùn, có dấu hiệu bị giẫm đạp.

Tim Chử Tư Kiến giật thót một cái, anh khom người nhặt điện thoại lên, ấn nút mở màn hình.

Điện thoại có lẽ là bị vỡ, đường nứt trăng trắng loằn ngoằn như mạng nhện, giăng đầy bốn góc màn hình.

Trên màn hình điện thoại đang để chế độ camera, nơi góc trái có một tấm ảnh mới nhất vừa được chụp.

Tay Chử Tư Kiến hơi run lên, bấm mở tệp hình ảnh.

Bức ảnh hơi mờ, dường như là được chụp vội. Người phụ nữ trong ảnh mặc một thân quần áo hàng hiệu, khuôn mặt đã có tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, ngón tay chỉ về phía máy ảnh, cánh môi mấp máy dường như đang nói gì đó.

Đồng tử ánh màu lục của Chử Tư Kiến giờ khắc này đột ngột rụt lại.

Người phụ nữ này anh biết.

Bà ta là mẹ của Niên Niên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện