Chương 1458: Một Lần Cuối
Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lưng và nhìn quanh, sương mù trắng của Đảo Aletheia bao phủ Phá Xích...
‘Lần cuối. Đây là lần cuối cùng.’
Cậu quay người và gật đầu với Cassie. Không lãng phí chỉ một giây, cô nhảy lên yên Ác Mộng và biến mất và sương mù. Còn Sunny thì quay về phía Nephis và hỏi.
“Cô không sao chứ?”
Cô nhìn về phía Cassie vừa rời khỏi với lông mày nhíu lại trên gương mặt mệt mỏi. Nghe cậu hỏi, Nephis quay sang.
“...Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”
Cậu mỉm cười.
“Đó là thứ tôi muốn nghe. Trước khi cô hỏi Cassie đã đi đâu, để tôi giải thích vài thứ.”
Tiến một bước đến gần hơn, Sunny đặt tay lên vai Neph và hơi nghiêng về trước.
...Gương mặt trắng như đá vôi của cô đột nhiên trở nên bất động hơn cả thông thường.
“Đầu tiên, đây không phải lần đầu tiên chúng ta có cuộc nói chuyện này. Cô chỉ không nhớ tất cả những lần trước đó.. Xoáy nước quanh hòn đảo này không phải xoáy nước thông thường. Nó là xoáy nước thời gian, vậy nên, thời gian di chuyển trong vòng tròn trên hòn đảo này. Cùng một ngày lặp đi lặp lại bất tận, và chúng ta đã sống qua nó nhiều chục lần rồi.”
Mắt Neph hơi rộng ra.
Một người khác có lẽ đã choáng váng đến im lặng bởi lời nói kì lạ như vậy, nhưng không phải cô. Chỉ vài giây sau đó, cô từ tốn hỏi:
“Vậy tại sao cậu nhớ, còn tôi thì không?”
Sunny chỉ về thanh kiếm của cô.
“Là vì Tội Lỗi An Ủi. Nó nhớ, vậy nên, tôi cũng nhớ. Và sau một thời gian, Cassie cũng nhớ. Đó vừa là phước lành vừa là lời nguyền. Neph...tin hay không, chúng ta đã đánh giá thấp nghiêm trọng sự đáng sợ của hòn đảo địa ngục này. Chúng ta đã chết vô số lần, mỗi cái chết khủng khiếp hơn cái trước. Cassie, cô, tôi...mỗi người trong số chúng ta đã bị giết đi giết lại.”
Nephis quan sát gương mặt cậu với chút khó chịu trên gương mặt trắng bệch. Nhưng trước khi cô có thể đáp trả, thì Sunny nhếch mép cười.
“Tuy nhiên! Đó là quá khứ. Lần này, chúng ta có kế hoạch – một kế hoạch mà sẽ cho phép chúng ta phá vỡ vòng lặp, cứu Jet và Effie, và thoát khỏi địa ngục này một lần và mãi mãi. Cô chỉ cần phải tin tôi...ừ thì, và chiến đấu như thể tính mạng cô phụ thuộc vào nó. Cô làm được chứ?”
Cô im lặng một giây, rồi chậm rãi gật đầu.
“Chắc chắn. Nhưng mà...như cậu có thể nhìn ra, tinh túy của tôi hoàn toàn cạn kiệt. Tôi không hẳn là ở trong điều kiện tốt nhất.”
Cậu mỉm cười.
“Không sao cả. Đừng lo lắng...cô vẫn trông rất đẹp.”
Nhìn mặt cô trở nên hoàn toàn bất động lần nữa, Sunny nhếch mép và nói thêm:
“Ồ, đúng rồi. Nhân tiện, tôi có nhắc đến Effie đã có thai chưa vậy nhỉ?”
Cuối cùng, biểu hiện vô cảm của Neph vỡ vụn.
Một giây sau đó, giọng nói lung lay của cô vang vọng trong sương mù:
“C-cái gì?!”
Lần này, họ không đợi Cassie và Jet trước khi rời khỏi Phá Xích. Chỉ vài phút sau khi cô gái mù cưỡi Ác Mộng vào sương mù, Sunny và Nephis nhảy xuống bãi biển và đi về phía đông, về phía mộ xương trắng.
Trong lúc Sunny bước đi, một hình dạng mơ hồ xuất hiện từ sương mù, suýt chút nữa khiến cậu sợ.
Tội Lỗi An Ủi trông buồn chán.
“Mày vẫn chưa bỏ cuộc sao? Đúng là đáng thương hại. Hay là...đợi đã! Mày thật sự đã thuyết phục bản thân là lần này mày sẽ thành công hay sao? Đúng là ngu ngốc. Mày sẽ chỉ chết lần nữa mà thôi...bạn mày sẽ chết lần nữa...là vô vọng. Không có cái gì là trốn thoát cả.”
Không thèm liếc nhìn âm hồn kia, Sunny đi ngang qua nó. Bóng ma cười và hét lên sau lưng cậu:
“Hay, tốt hơn nữa! Mày thật sự có thể hủy diệt vòng lặp, chỉ để nhìn bạn bè mày chết đi! Lần này, là mãi mãi. Đó chẳng phải là cái kết hoàn hảo cho trò đùa nhàm chán này hay sao?”
‘Đúng là thằng khốn kiếp. Đi tìm cái rãnh nào đó mà chết đi!’
Lắc đầu, Sunny tiếp tục bước đi.
Với Thánh đi ở tiên phong và Quỷ bảo vệ phía sau đội hình nhỏ, họ di chuyển nhanh chóng. Trong lúc đi, Sunny giải thích thêm nhiều thứ cho Nephis.
“...Và vì vậy, đó là thứ mà chúng ta phải đạt được vào hôm nay.”
Cô im lặng một lúc, suy nghĩ. Cuối cùng, Nephis thở dài.
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu đã rót rất nhiều thông tin vào cô, đa số là hoàn toàn đáng kinh ngạc. Từ bản chất của Đảo Aletheia đến sự thật về những Cõi Thần Thánh, từ vai trò của Hoàng Tử Điên Rồ trong hành trình của họ và những động cơ thật sự của Sáu Tai Ương...đó chắc chắn là rất nhiều để chấp nhận. Sunny không ngạc nhiên là Neph đang giữ im lặng.
Cô ta đang suy nghĩ gì chứ? Sau vài phút im lặng, Nephis cuối cùng nhìn cậu và nói, giọng nói từ tốn:
“Chắc chắn là đã rất khó đối với cậu.”
Sunny nhướng mày, rồi nhàn nhạt mỉm cười.
“Ừ thì, đúng vậy. Đâu có dễ.”
Nhìn đi, cô lưỡng lự một giây, rồi nói:
“Chắc là cũng đã khó đối với tôi.”
Nụ cười của Sunny từ từ biến mất.
‘Chắc chắn là vậy. Ừ...’
Cậu biết rất rõ. Cho dù những cái chết của cậu đã tra tấn cỡ nào...đến cuối cùng, nhìn những đồng đội mình chết đi đã là đau đớn hơn rất nhiều. Nehis không nhớ những vòng trước đó – nhưng đó không có nghĩa là cô không sống qua chúng.
Mỗi lần Sunny tiến vào sương mù và không bao giờ trở lại, cô sẽ biết được cái chết của cậu thông qua những kí tự. Cô dù sao cũng có nguyên nhân trông chừng chúng, không như cậu.
Và vậy nên, cô đã sống phần còn lại của mỗi vòng biết rằng cậu đã bị giết.
Đi hơi sau cậu, Nephis hít một hơi sâu.
“Sunny...tôi sẽ đảm bảo không ai trong chúng ta sẽ chết, lần này.”
Cô ngừng lại, rồi khẽ nói thêm, những tia sáng trắng thắp lên trong mắt cô:
“Nếu đây thật sự là lần cuối, chúng ta cũng nên thiêu trụi cả hòn đảo này thôi.”
Cậu hứng thú nhìn cô chăm chú.
“Làm sao cô thiêu đốt gì được hả? Lấy lại chút tinh túy trước đã đi, đồ điên.”
Nephis ho khan.
Sau vài giây im lặng, cô đột nhiên nói bằng giọng bằng phẳng hoàn hảo:
“Vậy...trong toàn bộ những vòng trước đó...đã có gì khác xảy ra không? Ví dụ như...giữa chúng ta?”
Sunny vô tư liếc nhìn cô.
‘Có không chứ...’
Sau vài giây im lặng, cậu nhún vai.
“Ừ thì. Cô đã có lần làm bữa sáng cho tôi. Với tráng miệng.”
Cậu có thể thề là Nephis suýt vấp té.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương