Chương 1461: Diễn Thêm Bài Nữa
Bị bám theo bởi quân đội xác chết khổng lồ, Sunny và Ác Mộng bay xuyên qua sương mù. Đám xác rề rà kia đang xé xuyên qua khu rừng như là một cơn sát lở, bứng rễ vô số cây thông cổ đại và biến chúng thành những mảnh gỗ vỡ tung tóe khắp nơi. Sự ồn ào đó lan tỏa xa và rộng, khiến nó có vẻ như là cả hòn đảo đang tan vỡ ra vậy.
Nếu như đó không hấp dẫn sự chú ý của Sinh Vật Ác Mộng ẩn nấp trong sương mù, thì Sunny không biết cái gì có thể.
Gần đến rồi...
Cậu không phải đang chạy loạn. Thay vì vậy, Sunny đang dẫn đám xương theo đuôi kia dọc theo bờ nam của đảo, với mục đích kéo chúng đến bãi săn của Tàn Sát Bất Tử, hay thậm chí là tây hơn nữa. Bản đồ của hòn đảo đang lở lửng trong đầu cậu, với đủ thứ Sinh Vật Ác Mộng di chuyển qua nó tương ứng với nơi chúng nên đang ở vào khoảnh khắc này.
Sẽ tốt nếu hấp dẫn thật nhiều sinh vật, càng nhiều càng tốt – chuỗi phản ứng từ việc chúng từ bỏ những đường lối và thói quen thông thuộc sẽ dọn phần phía bắc của đảo, nơi mà chứa toàn bộ những mục tiêu của tổ đội, đến một mức lớn. Nhưng Sunny sẽ vui vẻ miễn sao âm hồn sương mù kia bị ảnh hưởng bởi sự có mặt của cuộc chạy loạn của đám xác.
Những bộ xương cổ đại mà cậu đã nâng lên không hẳn là sống, và vì vậy không có linh hồn cũng không có hồn tinh. Chúng là kẻ địch tồi tệ nhất đối với Tàn Sát Bất Tử, khi nghĩ đến cô ta sẽ không thể khôi phục lại bất cứ tinh túy nào cô ta dùng để hủy diệt đám xác giết chóc kia.
...Thật sự thì, hơi trớ trêu.
“Phía trên!”
Tim cậu khựng lại một nhịp.
Đám xác khổng lồ đã hủy diệt một phần lớn của khu rừng sương mù rồi, có nghĩa là không có gì che giấu chúng khỏi ánh mắt tàn nhẫn từ bầu trời nữa. Trong lúc Sunny dõi theo, lo lắng, những xúc tu dài buông xuống từ đâu đó trên cao, vươn về phía những golem xương đang chạy loạn.
Trước khi Kẻ Thu Hoạch có thể bắt lấy chúng, thì một cái bóng bao la đột nhiên phủ qua đám xác chết khổng lồ. Một giây sau đó, cái xác của con Bướm Rỗng bay lên bầu trời, biến mất về phía mà những xúc tu kia đã đến từ.
Sunny mỉm cười nham hiểm.
“Chúc may mắn!”
Sinh vật mà cậu mang trở lại là mạnh mẽ...nhưng đương nhiên, không mạnh mẽ bằng lúc chúng còn sống. Cái xác của con bướm khủng khiếp kia không sở hữu sức mạnh đáng sợ của con Quái Vật Vĩ Đại ban đầu...nhưng dù nói vậy, nó vẫn sở hửu một cơ thể xịn xò của một Quái Vật Vĩ Đại.
Theo cách nào đó, nó thậm chí còn lì lợm hơn cả một con Bướm Hắc Ám còn sống – dù sao thì, cái xác kia không phải vật sống, và vì vậy nó hoàn toàn miễn dịch với những vết thương mà đáng lẽ phải giết một sinh vật sống.
Sunny không có hi vọng là Kẻ Thu Hoạch sẽ bị đánh bại, nhưng mà nó nhất định sẽ bận tay trong một lúc.
Giờ thì...thứ mà cậu phải lo lắng là về sự sinh tồn của bản thân.
Ác Mộng là nhanh, và đám xương kia không phải thứ linh hoạt nhất. Vậy mà, chúng lại đang đến gần con ngựa đang phi nước đại chỉ vì kích thước khổng lồ của chúng. Sunny có thể lặn vào bóng tối và thoát khỏi bất cứ lúc nào, nhưng mà đó sẽ đánh bại mục đích dẫn đám xác chết này chạy quanh hòn đảo.
Một bộ vuốt xương to đùng rơi xuống cậu từ bên trên, chỉ vừa trượt bên hông Ác Mộng có một mét. Con hắc mã suýt mất thăng bằng khi bộ vuốt đập vào mặt đất, khiến nó rung chuyển và một đám mây bụi dâng lên không trung.
“Đây...đây...y như cái sa mạc chết tiệt kia vậy!”
Những cái xác trỗi dậy là không mạnh mẽ bằng đám chiến binh khủng khiếp của Sa Mạc Ác Mộng, nhưng mà đối với Sunny thì không có khác biệt gì cả. Thứ giết cậu là mạnh hơn cậu ba lần, hay ba trăm lần. Thì cậu cũng sẽ chết mà thôi.
Cho dù vậy, cậu giữ cái đầu lạnh, theo dấu chuyển động của đám xác to đùng kia với giác quan bóng để tránh né những đòn đánh bất chợt, và trông chừng khu rừng sương mù phía trước.
Đó là cách Sunny đã thành công sống sót cuộc rượt đuổi đáng sợ này.
Không lâu sau khi Bướm Rỗng lao vào sương mù bên trên để chiến đấu với Kẻ Thu Hoạch, cậu cảm giác được một chuyển động tinh tế phía trước và điều khiển Ác Mộng né trái. Đó là vừa kịp lúc – trong giây kế tiếp, hình dạng mục nát quen thuộc của con báo khổng lồ kia lao về trước từ sương mù, trượt đi Sunny và va vào một trong những cái xác đang đuổi theo.
Những mảnh xương tan vỡ bắn xuyên qua không khí như là đầu đạn, và một âm thanh gầm rú nghèn nghẹn khiến Sunny thoáng choáng váng. Rồi, có gì đó nổ ầm lên đằng sau cậu, và cậu có thể cảm giác được vài cái bóng to đùng tập trung lên cái bóng khủng khiếp của con Quái Thú Vĩ Đại kia.
Một giây sau đó, cuộc chạm trán phẫn nộ đó đã ở đằng sau cậu.
Nhưng mà đó chỉ là khởi đầu mà thôi.
Trong lúc quân đội xác chết đuổi theo kỵ sĩ nhanh nhẹn kia, càng lúc càng nhiều Sinh Vật Ác Mộng đến, bị hấp dẫn bởi âm thanh rượt đuổi điếc tai. Sunny đã tính toán những thứ nào sẽ đến trước, và khi nào – kết quả là, cậu đã có thể tránh né toàn bộ chúng.
Cậu nhìn thấy con bạch tuộc đen đã dùng xúc tu của nó bao bọc lấy bộ xương ghê tởm của một con thủy quái đang trườn bò trên đất, thứ chất nhờ axit màu đen mà nó tiết ra cắn vào thứ xương cổ đại.
Quái Thú Cắn Nuốt đang khiến cả hòn đảo rung lắc khi tiếp đất từ một cú nhảy cao, nắm đấm cô biến một cái xác khổng lồ thành một đống xương tan vỡ. Trong lúc nó hoàn toàn bị hủy diệt, tốc độ tiêu hao tinh túy của Sunny giảm đi một chút.
Một Sinh Vật Ác Mộng mà như một cái cây mục nát cố cản đường của đám xác, nhưng mà bị đạp phẳng và xé xác chỉ trong vài giây mà thôi.
Cũng có những sinh vật khác...vài thứ đã giết Sunny trước kia, vài thứ là chưa. Bây giờ, toàn bộ chúng đang quấn quýt chém giết, như thể nhận được sự phán xét thần thánh cho toàn bộ những cái chết mà chúng đã gây ra cho cậu.
Tàn Sát Bất Tử cũng ở trong số đó.
“Phải nói...đúng là thành công.”
Đến khi bến cảnh bị bỏ hoang của Đảo Aletheia xuất hiện từ sương mù, Sunny chỉ bị theo sau bởi vài cái xác kiên trì nhất. Phần còn lại đã bị cho hít bụi, chiến đấu với đủ thứ kinh dị ở nơi nguyền rủa này.
Ném một ánh mắt cuối cùng về phía đám xác chết khổng lồ đầy sát ý kia, Sunny mỉm cười và tiêu tan vào bóng tối.
Công việc của cậu ở nơi này đã hoàn thành. Bây giờ, cậu phải lao đến phía bên kia của đảo và tìm Effie.
“Thật sự, giờ thì...”
Lướt xuyên qua bóng tối, Sunny thở dài.
“Liệu có cần phản ứng như vậy không chứ? Chắc chắn, tài năng âm nhạc của mình đâu có tệ đến vậy...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương