Chương 1462: Vật Cưỡi Trơn Tru
Sau cùng, Sunny đến được phía xa của hòn đảo. Lao ra khỏi bóng tối, cậu loạng choạng một chút và thở dài.
Lượng dự trữ tinh túy của cậu gần như hết sạch. May mắn là, tốc độ mà cậu đang mất tinh túy vào lúc này là không còn khủng khiếp như trước...có nghĩa là nhiều bộ xác đã bị đám tù nhân của Đảo Aletheia hủy diệt.
Hành trình đi qua khu rừng sương mù đã nhanh và kém đặc sắc hơn nếu không có chúng, nên đó là đáng giá. Khi hoàng hôn đến, tinh túy của cậu sẽ được khôi phục...
Nói vậy, nhưng mà cậu sẽ phải rất cẩn thận sau khi đến hồ nước máu kia.
Sunny lắc đầu và đi về phía trước, với Ác Mộng theo sau trong bóng tối. Những bước chân của cậu nhanh và im lặng. Cậu leo lên một ngọn đồi cao và nhảy qua khỏi một mỏm đá nhô ra, rồi giơ lên một tay mà không hề chậm lại.
Bắt lấy một mũi giáo bay đến nhanh như chớp, Sunny hơi kêu lên và trượt ra sau vài bước. Rồi cậu đi về phía Effie và hờ hững đặt ngọn giáo vào tay cô.
“Đây. Cô làm rơi nè.”
Nữ thợ săn bối rối nhìn cậu.
“...Ngố?”
Cậu thầm thở dài.
‘Lại nữa rồi đây...’
Sunny vỗ vai cô và mỉm cười.
“Còn ai khác được? Đúng, là tôi. Trước khi cô hỏi...đây không phải lần đầu tiên chúng ta có cuộc đối thoại này. Thật ra thì, thời gian di chuyển trong vòng tròn trên hòn đảo này...”
Cậu cho cô giải thích ngắn gọn, nói qua bản chất kì lạ của Đảo Aletheia và kế hoạch của họ.
“...Nên, kết luận thì, đừng có quá thất vọng. Tôi hứa, tôi đã hoàn toàn bối rối và bị cô trêu ghẹo khoảng mười lần đầu. Nephis cũng vậy! Dù sao thì, Chú Sunny ở đây rồi. Cô có thể thư giãn.”
Sunny nhìn cô chăm chú một giây, rồi cứng nhắc nói thêm:
“Còn về tên kia...cho dù tên hắn là gì...không nói dối, tôi ban đầu đã định đập hắn một trận. Nhưng rồi tôi nhớ lại là đã tát hắn một cái kha khá rồi.”
Sunny đã quan sát người Ngủ vô danh kia trong lúc người lính trẻ đó trải qua Ác Mộng Đầu Tiên, và đã chào đón hắn trở lại thế giới thức tỉnh với một cú tát...cũng như Jet đã chào đón cậu.
Cậu chán chường thở dài.
“Giờ khi nghĩ đến, có lẽ tôi đã tát hắn quá mạnh. Phải có gì đó bị hư trong cái đầu để có ai dó dám đến với thứ dã man tham ăn như cô...nên, lần kế tiếp tôi gặp hắn, tôi có lẽ chỉ đập hắn chút xíu mà thôi...”
Effie mỉm cười và dùng cả hai tay nâng cái bụng nhô ra của mình.
“Cứ nói tiếp đi, Chú Sunny. Nếu chú cũng muốn có gì hư trong đầu chú.”
Sunny bật cười.
Nói thật thì, cậu không hề có khát vọng bạo lực với người cha vô danh của đứa con của Effie. Cậu chỉ nói những thứ đó để kéo cô khỏi việc người yêu của cô, khả năng cao, là đã chết hoặc là đã là Lạc rồi.
Nhưng mà rồi...tên kia may hơn cả quỷ dữ. Nếu có ai vượt qua được đông chí ở Nam Cực, thì đó là hắn.
Theo mệnh lệnh trong đầu cậu, Ác Mộng vươn lên từ bóng tối. Cùng lúc, Sunny triệu hồi Hòm Hám Của.
“Dù sao đi nữa, không có thời gian để lãng phí. Những người khác có lẽ đã đến đền thờ mà tôi đã nhắc đến rồi. Nên, chúng ta cũng phải nhanh chóng đền hồ nước mà thôi.”
Effie liếc nhìn con hắc mã với chút nghi ngờ.
“Ờ...tôi không chắc là mình có thể cưỡi con ngựa non của cậu đâu Sunny...”
Ngọn lửa đỏ cháy trong đôi mắt đáng sợ của Ác Mộng chập chờn. Sunny khá chắc là cậu chưa từng thấy Khủng Bố trung thành của mình có phản ứng kì lạ đó...
‘Một...một con ngựa non?!’
Cậu nuốt lấy một lời đáp trả tức tối và nặn ra một nụ cười.
“Ai nói cô được cưỡi con chiến mã to lớn, kiêu hãnh và hùng mạnh của tôi?”
Bước sang một bên, cậu chỉ về phía cái rương hợp kim to đùng đang đứng trên mặt đất giữa hai người họ.
“Leo lên. Đó sẽ là thú cưỡi của cô ngày hôm nay.”
Effie quan sát Hòm Hám Của vài giây, rồi ngượng nghịu leo lên nắp của nó. Cô lóe một nụ cười với Sunny.
“Giờ thì, cậu nói gì về việc cưỡi cái thứ to và...”
Nhưng trước khi cô nói xông, thì vô số những cái chân hợp kim đã hiện ra từ bên dưới cái rương to đùng, nâng nó khỏi mặt đất. Ngạc nhiên, Effie phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.
Sunny nhếch mép cười.
“Hãy gặp Rương Di Động. Vật cưỡi trơn tru nhất trên Đảo Aletheia!”
Dứt lời, cậu nhảy lên yên và cho Ác Mộng chạy vừa phải. Cái rương hợp kim vội vàng theo sau họ, vô số cái chân của nó liên tiếp xé rách lớp rêu trên đất.
Effie ngồi trên Hòm Hám Của với biểu hiện rất kì lạ trên mặt. Dù vậy, cô có vẻ khá là thoải mái, và tốc độ của tổ đội nhỏ này là không hề chậm.
Thật ra thì, họ đang di chuyển rất nhanh.
Đa số những Sinh Vật Ác Mộng sống trên đảo đã bị dụ về phía nam bởi những cái xác kia, nên Sunny có thể cho phép bản thân đi thẳng về phía hồ nước mà không cần trì hoãn.
Sau một lúc, hàng thông cổ thụ rút đi, và họ nhìn thấy được một khu vực thông thoáng rộng lớn.
Sương mù ở đây là kém dày hơn, nên Sunny ngừng Ác Mộng ở mép khu rừng. Cậu không muốn mạo hiểm thu hút sự chú ý của Kẻ Thu Hoạch, kể cả nếu như thứ kinh dị ẩn núp trên bầu trời đã bị tấn công bởi Bướm Rỗng không quá lâu trước đó.
Trước mặt họ là một mặt nước đỏ sẫm. Hồ nước có lẽ đã từng trong veo...nhưng bây giờ, nó đã bị máu nhuộm đỏ.
Nguồn gốc của máu đó có thể nhìn thấy được ở phía xa, trôi nổi trên bề mặt hồ. Đó là một sinh vật khổng lồ, đáng sợ mà trông mơ hồ giống như...thứ gì đó có cánh. Thịt tăm tối của nó bị xé rách và tan nát, và có nhiều vết thương khủng khiếp để lộ ra những nội tạng lấp lánh bên trong.
Sunny rùng mình khi tưởng tượng kẻ địch gì mà có thể giết con thú có cánh khổng lồ này tàn bạo đến vậy. Nhưng mà, cậu đúng là biết một thứ...
Hồ máu hoàn toàn chết chóc. Mỗi lần Sunny cố tìm hiểu nó, cậu đã chết trong đau đớn quằn quại mà thậm chí không biết bị thứ gì giết chết. Bất cứ ai chạm vào nước máu này sẽ chết.
Vẫn còn ngồi trên Hòm Hám Của, Effie rùng mình.
“Vậy...thứ sinh vật tồi tệ gì sống trong cái hồ nước xinh xắn này?”
Nhớ lại thứ Bông Hoa Gió đã nói với cậu, Sunny nhìn chăm chú chất lỏng đỏ kia với biểu hiện u ám.
“Không gì cả...đại khái là vậy.”
Cậu thở dài.
“Thay vì vậy, bản thân cái hồ là một sinh vật.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương