Chương 1463: Họ Càng Thèm Khát

Sunny quan sát bề mặt tĩnh lặng của hồ nước đỏ, lo lắng. Cậu đã chết trong nước của nó vài lần, và mỗi cái chết trong đó đều vừa tra tấn vừa tàn nhẫn. Nhưng mà giờ khi cậu biết đâu là nguyên nhân khiến cậu chết, cậu thậm chí càng dè chừng nước đỏ này hơn trước kia.

Quả thật...cả hồ máu, theo một cách nhìn, là một Sinh Vật Ác Mộng. Tuy nhiên, nó không phải một sinh vật duy nhất.

Thay vì vậy, có những vi sinh vật vô tri, không thể thỏa mãn sống trong nước đẫm máu, quá nhỏ bé để nhìn thấy và quá nhiều để đếm. Mỗi giọt nước nhiễm máu chứa đựng hàng triệu chúng. Sunny đã chiến đấu và giết nhiều sinh vật, từ đám titan khổng lồ đến những côn trùng bé tí mà săn theo bầy to lớn. Nhưng mà, cậu chưa từng đối mặt Sinh Vật Ác Mộng mà không khác gì những vi khuẩn ăn thịt.

Cả hồ nước đã trở thành tổ cho đám kinh dị bé tí kia. Sunny không biết liệu chúng đã đến từ bên trong cái xác khổng lồ kia, hay là sinh vật có cánh kia đã chỉ là nạn nhân của chúng. Có lẽ là cả hai. Thứ cậu biết, đó là máu của sinh vật kia cung cấp dưỡng chất bất tận cho đám bé tí kia, cho phép chúng sanh sôi nẩy nở ở tốc độ đáng kinh ngạc và lan ra khắp hồ.

Vì thế đã trở thành cái hồ.

...Thảo nào cậu đã la thét mà chết trong nước đỏ của nó.

Sunny hít một hơi sâu, leo khỏi ngựa, và nhìn Effie với ánh mắt nghiệt ngã.

“Tránh xa nước.”

Nữ thợ săn leo xuống khỏi Hòm Hám Của và thở dài.

“Ừ. Tôi nhìn ra được vậy...nhưng mà Sunny. Cậu định làm sao giết một cái hồ? Ngoài việc khiến cho nó hoàn toàn bay hơi, tôi không thấy cách nào khác nữa.”

Cậu chần chừ.

Quả thật, làm sao người ta có thể giết một cái hồ? Sunny lắc đầu, rồi hướng về phía bờ nước.

“Tôi không nghĩ mình có thể giết nó. Nhưng mà sống sót ra khỏi nó...tôi nghĩ mình sẽ có thể.”

Cậu thao túng sương mù để che đường tiến lên của họ và giữ mình trong bóng tối. Căng thẳng, họ đi đến bờ nước – Effie ở lại, nhưng Sunny đi đến tận mép nước đỏ.

Mùi máu không chịu nổi tấn công lỗ mũi cậu.

Cảm giác cực kì không thoải mái, Sunny hít một hơi sâu và triệu hồi một Ký Ức. Những tia sáng trắng xoáy quanh tay cậu, và nhanh chóng, một cái cốc xinh đẹp làm từ ngọc trắng hiện ra trong tay cậu, tràn trề thứ chất lỏng đen bất lành.

Đỉnh Đắng...một chén độc mà Nữ Hoàng Ngọc từng mời những vị khách tham lam của mình. Bất chấp việc Sunny đã bắt đầu sự nghiệp Thức Tỉnh của mình là kẻ dùng độc, cậu lại không thường xuyên dùng Ký Ức này. Lần cuối cùng cậu làm vậy, là để phủ độc lên những mũi tên và đầu đạn của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên với Độc Đên. Nó đã giúp họ rất nhiều trong lúc chạy điên cuồng đến Falcon Scott...

Nhưng mà ai biết được nó vào ngày hôm nay sẽ hữu dụng chứ?

Cử cả năm cái bóng quấn lấy Đỉnh Đắng, Sunny nghiêng nó và nhìn dòng nước đen ngã vào hồ nước đỏ. Độc chảy và chảy.

‘Nữ chủ nhân của cung điện đã đích thân mang cho họ cốc nước ngọt ngào nhất. Cho dù họ có uống bao nhiêu chất mật ngọt ngào đó, cốc vẫn đầy. Càng uống nhiều nó, họ càng thèm khát nó...’

Những từ miêu tả món Ký Ức ghê gớm này hiện lên trong tâm trí cậu.

Quả thật, cho dù cậu có đổ bao nhiêu chất lỏng đen bóng vào trong hồ, thì nó vẫn tiếp tục chảy. Không hề nghi ngờ là có nhiều hơn chất lỏng đang tràn ra từ Đỉnh Đắng so với thể tích mà nó đáng lẽ có thể chứa. Không có giải thích cho việc độc đến từ đâu, mà cậu cũng không cần giải thích đó.

Suối Vô Tận luôn là như vậy, và nhiều Ký Ức khác cũng vậy. Những lôgic tầm thường gần như không bao giờ áp dụng đến cách hoạt động của chúng.

Nhưng mà Sunny không cần giải thích. Cậu chỉ cần hồ máu uống càng nhiều độc càng tốt.

Sau một lúc, có vẻ như bước đỏ sẫm trở nên không yên. Những gợn sóng tinh tế lan tỏa ra trên bề mặt hồ, và những cơn sóng nhỏ liếm lấy bờ nước. Buộc bản thân đứng yên, Sunny nói qua vai:

“Lùi lại.”

Effie ngoan ngoãn lùi lại vài bước và đứng yên. Cậu thì không di chuyển một centimet, cho dù cậu có muốn cỡ nào, và tiếp tục đổ độc đen kia vào nước.

Thời gian trôi qua, hồ máu bắt đầu trông rùng rợn hơn. Nước đỏ sẫm của nó bây giờ có vẻ nhuộm ánh đậm hơn, và đang im lặng gợn sóng. Mặc dù không có gió, lại càng lúc càng có những cơn sóng lăn qua trên bề mặt hồ.

Sunny hít sâu.

Cậu biết là chỉ mới là nửa giờ đồng hồ, nhưng mà cảm giác thì giống như vô tận hơn. Cuối cùng, dòng độc chảy xuống trở nên mỏng hơn, rồi mỏng hơn nữa. Rồi, nó vỡ, và chỉ vài giọt chất lỏng đen còn sót lại rơi xuống.

Đỉnh Đắng đã cạn.

“Ừ thì. Xong việc đó.”

Đứng cách đó một đoạn, Effie hỏi:

“Giờ cậu đã kĩ lưỡng đầu độc cái hồ...cậu định làm gì tiếp theo đây?”

Sunny hủy đi Áo Choàng Ananke và nhìn cô âm u.

Sau vài giây im lặng, cậu nói:

“Cô nghĩ sao? Giờ, tôi sẽ đi bơi thôi.”

Mắt Effie mở to tròn.

“Gì cơ? Bơi trong cái hồ quái vật là không đủ, nên cậu quyết định đổ thêm độc vào tô súp đó trước hả?”

Cậu không nhịn được mà cười ngắn ngủi.

“Ừ thì, tôi miễn dịch đa số độc. Chắc chắn là sẽ đau một chút, nhưng mà với chút may mắn...sẽ ổn mà thôi.”

Cậu thở dài, rồi hủy đi Đỉnh Đắng và kêu gọi năm cái bóng trở lại. Đánh giá lượng tinh túy còn lại của mình, Sunny mở ra cổng của Lồng Đèn Bóng Tối và hình thành Vỏ Bóng Chủng quanh cơ thể mình. Triệu hồi Áo Choàng để phủ lên nó một lớp giáp mã não, cậu củng cố bộ giáp đó với năm lớp cường hóa, rồi nháy mắt với Effie.

Cô có vẻ hơi tái đi trước cảnh đó.

“Tôi đi đây. Có chút thức ăn trong Hòm...tôi đã nói nó không được cắn tay cô, nên thoải mái tìm tòi đi ha.”

Nói xong, Sunny thầm chửi thề...

Và lao vào hồ nước đói bụng, ăn thịt người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện