Chương 1465: Điểm Hẹn

Sunny bất động một lúc, nhìn quanh.

Đáy hồ bây giờ đã khô cạn, để lộ những hài cốt to đùng của đám Sinh Vật Ác Mộng cổ đại. Ừ thì...tương đối khô cạn. Mặc dù phần lớn nước đã được trút xuống vực thẳm hắc ám kia, vẫn còn vài vũng nước to ở đây đó.

Những bộ xương kia cũng còn lung linh với độ ẩm ướt. Có nghĩa là vẫn còn vô số thứ kinh dị vô hình đang bò bám trên bề mặt chúng. Cậu sẽ không cho Quỷ ăn kho báu này trong thời gian gần.

‘Chết tiệt thật.’

Bộ vỏ của Sunny cũng vẫn đang bị ăn mòn. May mắn là, tốc độ nó tiêu tan đã giảm đi đáng kể. Đến hiện tại, cậu sẽ có thể leo ra khỏi hồ nước rút cạn này và bỏ đi bộ đồ lặn tơi tả mà không phải lo về việc bị ăn sống.

Ngước lên, cậu nhìn thấy sương mù chậm rãi chảy xuống dốc của nơi từng là hồ này. Rất nhanh chóng, nó sẽ bao phủ mọi thứ ở đây, cũng như những nơi khác trên hòn đảo này. Hơi quay người, Sunny nhìn chăm chú cái xác của sinh vật có cánh khổng lồ kia và cố gắng chiến đấu với sự cám dỗ cố moi mảnh hồn của nó ra.

Nhưng không, không có thời gian, và cái xác vẫn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm...phải có vô số sinh vật vô hình kia khắp trên nó. Kể cả nếu như sinh vật đã chết kia không phải nguồn gốc ban đầu của sự lây nhiễm này, nó chắc chắn là đang bị nó chậm rãi cắn nuốt từ bên trong.

Cuối cùng, Sunny liếc nhìn dốc của bờ hồ.

Ở đó, không còn được nước đỏ sẫm che phủ nữa, có vài hố đen lộ ra, mỗi cái có đường kính vài mét. Những thứ đó đã là những đường dẫn nước vào trong hào của Tháp Aletheia.

Giờ khi hồ nước đã được rút cạn...cái hào kia cũng sẽ sớm khô cạn mà thôi, họ vừa mới tung đòn đầu tiên lên hệ thống pháp thuật mà duy trì vòng lặp thời gian. Có nghĩa là nhiệm vụ của Sunny ở đây đã hoàn thành.

Cậu chần chừ vài giây, rồi ném một ánh mắt cuối cùng về phía thứ hắc ám ẩn giấu bên dưới hòn đảo. Chật vật chống lại cảm giác choáng váng đột ngột vì độ cao này, Sunny đi về phía nơi cái nắp đang nằm trên đá ẩm ướt, tập trung sức mạnh, và ném nó trở lại vị trí với một tiếng gầm gừ.

Cái nắp thép hình tròn to đùng kia rơi trở lại vào trong vòng kim loại với âm thanh ồn ào, che lại vực thẳm không ánh sáng bên dưới. Ngay lập tức, Sunny cảm thấy hơi bình tĩnh hơn.

‘Mình nên nhanh lên.’

Tinh túy của cậu đang cạn kiệt, và còn chút thời gian nữa mới đến hoàng hôn.

Cậu lao lên bờ, thầm đánh giá biểu hiện của mình vừa rồi. Nghĩ lại thì, cậu có thể làm tốt hơn nếu thám hiểm đáy hồ ở dạng bóng trước, rồi quay trở lại trên bờ, an toàn hình thành Vỏ Bóng Tối khi đang ở xa nước đỏ sẫm chết người kia, và dùng Bước Bóng Tối để trở lại cái cổng.

Nhưng mà cậu đã không biết là liệu có những mối nguy hiểm không rõ ẩn nấp bên trong hồ hay không. Với thông tin mà cậu có vào thời điểm đó...chiến lược này có lẽ không phải tối ưu, nhưng mà nó đã là lựa chọn an toàn nhất.

‘Mình đã thành công, không phải sao?’

Leo lên bờ, Sunny hủy đi áo Choàng, và rồi dùng Bước Bóng Tối để thoát vào từ bên trong Vỏ Bóng Chủng bị hư hại. Hình dạng cao kều của con quỷ bốn tay đứng trong sương mù như một bức tượng trống rỗng.

Xuất hiện cách đó một khoảng cách an toàn, gần Effie, Sunny rùng mình và triệu hồi quần áo trở lại. Cuối cùng, cậu cho phép Vỏ Bóng Tối tiêu tan thành hư vô.

Nữ thợ săn nhìn cậu với ánh mắt thật dài.

“Vậy là, cậu vừa mới...xả nước cả cái hồ?”

Sunny mỉm cười yếu ớt.

“Tôi đoán cô có thể nói vậy.”

Rồi, cậu nhìn biển sương mù lần cuối và quay đi.

“Dù sao đi nữa, công việc của chúng ta ở nơi này là xong rồi. Kế tiếp, chúng ta cần đến điểm hẹn với Nephis, Cassie và Jet.”

Leo lên yên của Ác Mộng, cậu che giấu biểu hiện trên mặt và khẽ thở dài.

Lặn vào hồ máu đã là nguy hiểm...nhưng mà thứ Cassie phải làm trong đền thờ bỏ hoang kia là nguy hiểm hơn nhiều.

‘Hi vọng họ không sao.’

Đảo Aletheia yên bình kì lạ. Đa số những Sinh Vật Ác Mộng đã rời khỏi nơi thông thường của chúng, bị hấp dẫn bởi sự ồn ào mà quân đội xác chết đã gây ra ở bờ nam. Đương nhiên, đám xác đó bây giờ đều đã bị tiêu diệt, và những sinh vật đáng sợ kia đang trên đường trở lại phía bắc.

Dù vậy, Sunny và Effie vẫn có một cửa sổ thời gian hẹp để lẻn đến điểm hện mà không phải gặp trở ngại gì.

Sau một thời gian, họ đến khe núi rộng mà đã khiến Sunny gặp quá nhiều rắc rối trong quá khứ. Hủy đi Ác Mộng và Hòm Hám Của, cậu dẫn Effie đến mép vực, và giúp cô lướt đến dưới đáy nó với sự giúp đỡ của Cánh Hắc Ám.

Dưới đó, những bức tường đá của khe núi tỏa ra nhiệt độ nóng cháy, và mùi chitin bị đốt là gần như không chịu nổi. Những cái xác cháy đen của đám rết buồn nôn kia kêu lên rồm rộp dưới chân họ như là lá mùa thu vậy. Bất chấp việc Sunny đã quen với cảnh này, cậu vẫn thấy hơi bệnh.

Effie trông cũng tương tự. Che mũi, cô hỏi:

“Chuyện quái gì xảy ra ở nơi này vậy?”

Sunny nặn ra một nụ cười.

“Nephis xảy ra.”

Nữ thợ săn nhìn cậu chăm chú một giây, rồi ho khan, đã hiểu.

Hai người họ vào sâu hơn trong hẻm núi, cố gắng không nhìn quanh. Nhanh chóng, họ nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt ở phía trước.

Sunny căng thẳng khi cậu nhận ra ánh sáng mềm mại của Ánh Sáng Dẫn Đường, nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm.

Năm bóng người đang ở đó, trong bóng của một mỏm đá to nhô ra. Một người đang đứng, một đang nằm lăn ra trên đất, và ba người mệt mỏi ngồi xuống, tựa lưng vào vách đá.

Thánh là người đang đứng. Bộ giáp mã não của cô kì lạ có vẻ mờ nhạt và dễ vỡ, nhưng mà không có quá nhiều vết nứt trên nó, cũng như rất ít bụi rubi trên bề mặt nó. Quỷ là kẻ đang nằm lăn ra trên đất...những ngọn lửa địa ngục cháy trong mắt nó là tối hơn bình thường, nhưng mà không có tổn thương gì trên bộ giáp bạc đen.

Dù sao thì, nó vẫn còn sống.

Nephis, Cassie và Jet cũng lành lặn. Họ có vẻ tái nhợt và bơ phờ kì lạ, nhưng mà không có vết thương khủng khiếp gì trên người họ, cũng không có nhiều máu trên quần áo họ.

Họ đã vượt qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện