Chương 1466: Căn Phòng Ẩn Giấu

Sunny và Effie im lặng tiếp cận họ.

“Chào! Lâu ngày không gặp!”

Giọng nói năng nổ của Effie vang vọng trong khắp hẻm núi, gây ra phản ứng yếu ớt từ ba Bậc Thầy. Cassie hơi giật mình, còn Nephis và Jet thì quay sang nhìn họ với biểu hiện lờ đờ. Sau một giây im lặng, Kẻ Gặt Hồn buộc ra một nụ cười.

“A. Là cô, đồ tham ăn...ừ, cũng mừng vì được gặp lại cô.”

Ba người họ rõ ràng là đang không quá ổn định bởi vì trải nghiệm ở đền thờ bỏ hoang kia. Sunny chỉ biết rằng sinh vật sống trong đó là hùng mạnh và cổ đại – thậm chí Bông Hoa Gió cũng không biết nhiều về nó, ngoại trừ việc nó không sở hữu một cơ thể vật chất. Vì vậy, thanh đao của Jet và ngọn lửa thanh lọc của Neph là lựa chọn tốt nhất mà họ có để tiêu diệt nó.

Với trực giác siêu nhiên và khả năng tiên tri của Cassie, cũng như kiếm hắc ám của Thánh, họ có cơ hội tốt để, nếu không phải trực tiếp chiến thắng thứ kinh dị trong đền thờ, ít nhất lấy được chìa khóa và sống sót trốn thoát.

Đi về phía ba Bậc Thầy, Sunny quan sát tình trạng của họ vài giây, rồi quay sang Cassie:

“Cô lấy được nó không?”

Cô chậm chạp gật đầu và giơ lên một tay. Trên đó là một viên đá quý kì lạ được chạm khắc vô số kí tự. Không như pha lê linh hồn của Ánh Sáng Dẫn Đường, món đá quý này có vẻ hấp thụ ánh sáng, chứ không tạo ra nó.

Chìa khóa pháp thuật.

Sunny thở ra một hơi dài.

“...Tốt.”

Rồi, hứng thú, cậu hỏi với giọng điệu tò mò:

“Sinh vật trong đền thờ là ntnt?”

Cassie hơi run rẩy và cúi đầu.

“Mình... không thật sự muốn nói về thứ đó. Ngay bây giờ.”

Đánh gái biểu hiện nặng nề trên mặt Neph và Jet, họ cũng cảm giác như vậy.

Sunny nhướng mày.

‘Ghê gớm vậy sao?’

Nephis đang bơ phờ đến mức cô thậm chí không phản ứng với cái bụng bầu của Effie.

Dù vậy, cậu không đẩy mạnh chủ đề đó. Ba người họ đã trải qua đủ thứ khủng khiếp và đối mặt đủ loại sinh vật ghê gớm...nếu họ bị lung lay bởi thứ xảy ra trong đền thờ bỏ hoang kia, thì nó chắc chắn là rất tệ. Nếu vậy, cậu nên thỏa mãn với việc họ đã sống sót rời khỏi đó.

Nhưng mà hai Tiếng Vang của Cassie thì không thấy đâu cả. Hi vọng là, chúng chỉ bị tổn thương, chứ không hoàn toàn bị hủy diệt.

“Vậy được rồi. Đi thôi...chúng ta nên nhanh lên.”

Họ chần chừ một lúc, rồi im lặng đứng dậy.

Nhanh chóng, tổ đội di chuyển dưới khe núi và tiến vào hệ thống hang động. Khủng Bố mà đã tạo ra những cái hang này đã chết – nhóm Cassie đã giết nó trên đường đến đền thờ. Sunny di chuyển trong hệ thống hang động, dẫn đường theo trí nhớ. Sau thời gian dài, họ ngừng lại gần bức tường của một hang động mà trông không khác gì tất cả những cái khác mà họ đã đi ngang qua.

Tuy nhiên, cái này là đặc biệt.

Sunny đứng yên đó vài giây, rồi ngước lên với vẻ dè chừng. Cuối cùng, cậu bước sang một bên và cho những cái bóng của mình cường hóa Thánh.

“Nhờ cô đó...”

Hiệp sĩ duyên dáng nhìn cậu với ánh mắt hờ hững, rồi tiến về trước và tung ra một đòn đánh hủy diệt về phía tường của hang động. Một đống vết nứt tỏa ra từ nơi găng tay cô đánh vào mặt đá cũ kĩ.

Nhưng Thánh không dừng lại ở đó. Không lãng phí thời gian, cô oanh tạc bức tường với những cú đấm nghiền nát, mỗi cú khiến một âm thanh như sấm rền vang ra khắp hang động. Sunny che tai và nhăn mặt. Bên cạnh cậu, những thành viên khác của tổ đội cũng làm vậy. Chỉ có Quỷ là đứng đó nhìn chằm chằm, những ngọn lửa yếu ớt cháy trong mắt nó.

Đến cuối cùng, bức tường sụp đổ, để lộ không gian trống rỗng bên kia. Sương mù trắng chảy vào hang động thông qua lỗ hỏng đó, cũng như vài dòng nước nhỏ.

Sunny nhẹ nhàng kéo Nephis khỏi chúng.

“Theo tôi.”

Không gian trống trải bên ngoài bức tường hang động đó...là nơi đã từng là hào nước của tháp.

Bây giờ nước không còn nữa, nó đã trống rỗng. Không gian chết chóc của thời gian vặn vẹo cũng đã biến mất. Nói cách khác, họ không cần phải băng qua cây cầu ma thuật kia nữa – thay vì vậy, họ có thể vượt qua cái hào này ở nơi nào cũng được.

Cũng không cần di chuyển trong khu vực trung tâm của đảo, nơi lúc này là đang đầy những thứ Sinh Vật Ác Mộng ghê gớm. Thay vì mạo hiểm tính mạng trong khu rừng sương mù, tổ đội đã đến vách đá đen từ bên dưới.

Họ thoát khỏi hang động thông qua lỗ hỏng mà Thánh đã làm ra, xuống đáy hào, và đi đến phía bên kia. Rồi, họ lên lên bức tường dựng đứng và ra khỏi hố gần những bậc thang đá dẫn đến cổng tháp.

Cây cầu rộng bây giờ đã ở đằng sau lưng họ, đám sinh vật khủng khiếp vẫn đang đứng bất động. Những kí tự trên vách đá vẫn nguyên vẹn.

Tổ đội lên bậc thang đá mà không ngoảnh đầu nhìn lại. Sunny mở cổng Tháp Aletheia và để mọi người vào trong, rồi đóng nó lại sau lưng họ.

Quay người, cậu nhìn thấy Nephis, Jet và Effie đã đứng hình, nhìn cái xác của con Bạo Chúa Vĩ Đại với những biểu hiện phức tạp. Cậu có thể hiểu cảm giác của họ...dù sao thì, cậu đã có cảm giác không khác gì lần đầu tiên nhìn thấy cái xác ghê gớm đó.

Sunny thở dài.

“Nó chết rồi. Đừng lo...”

Cậu nói họ đừng lo lắng, nhưng mà bản thân cậu lại cảm thấy không yên. Sunny suýt chút nữa ngạc nhiên với việc họ đã đi xa được như này...mộ xương, hang động, hồ máu, đền thờ bỏ hoang – toàn bộ những bước đó đều có thể dẫn đến cái chết cho họ.

Vậy mà, bằng cách nào đó, kế hoạch mà cậu và Cassie vẽ ra lại diễn ra suôn sẻ, không chút vấn đè. Toàn bộ những cái chết mà họ đã trải qua trên hòn đảo ác mộng này có vẻ như không phải công cốc. Giờ thì, chỉ còn phải đến được căn phòng bí mật của tòa tháp.

Và hủy diệt vòng lặp.

Liếc nhìn Cassie, cậu gật đầu và đi đến trung tâm sảnh. Cô theo sau, nắm lấy chìa khóa pháp thuật trong nắm tay nhỏ nhắn.

Khi hai người họ thấy mình ở ngay bên dưới cái xác của con Bạo Chúa Vĩ Đại treo từ trần nhà, có một âm thanh kì lạ, và đá dưới chân họ đột nhiên di chuyển. Đó chưa từng xảy ra...vì họ chưa từng có viên đá quý khắc kí tự với mình.

Trong lúc những thành viên khác của tổ đội đến gần, sàn nhà của tháp tự sắp xếp lại, để lộ một cầu thang hẹp. Không nói gì, họ đi xuống tầng hầm của Tháp Aletheia.

Ở đó, một căn phòng nhỏ hình tròn được cắt ra từ đá. Những bức tường của nó được phủ những tấm kim loại bóng lưỡng, bề mặt được khắc lên vô số kí tự.

Ở trung tâm căn phòng...

Sunny hơi trợn to mắt.

Một viên đá đen to lớn, lởm chởm đang lơ lửng trên không, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo. Nó trông không đặc biệt gì cả...ngoại trừ việc nó trông rất tương tự với Chìa Khóa Cửa Sông.

Thật ra thì, cậu sẽ không bất ngờ nếu viên đá đen nhỏ của cậu và viên to hơn này có cùng một nguồn gốc.

‘...Cái quái gì chứ?’

Trong lúc Sunny đứng yên, những ý nghĩ rối bời, Cassie im lặng đến gần tảng đá lơ lửng và đi quanh nó. Cuối cùng, cô cúi xuống, phát hiện một khe nhỏ trên bề mặt đá đen sần sùi kia.

Khe hở đó là vừa y với viên đá quý khắc kí tự mà cô đang cầm trên tay.

Cô gái mù lưỡng lự, rồi quay sang đối mặt họ.

“Mình...mình sẽ cho chìa khóa vào đây.”

Những thành viên của tổ đội nghiêm nghị gật đầu.

Cassie chần chừ chút nữa, rồi nhẹ nhàng đẩy viên đá quý vào cái khe kia.

Không có gì xảy ra trong vài giây.

Rồi, viên đá đen lơ lửng hơi run rẩy...và ngã xuống sàn của căn phòng. Nó va vào tấm kim loại và lăn vài vòng ồn ào.

Khi tiếng vang vọng từ đợt va chạm lắng xuống, tổ đội đứng trong sự im lặng chết chóc.

Sunny hít một hơi sâu. Cậu có thể cảm nhận được – có gì đó vừa thay đổi về Tháp Aletheia. Một cảm giác mơ hồ mà đã đè lên tâm trí cậu lâu đến mức cậu đã quen thuộc với nó vừa biến mất.

Họ...họ thật sự đã làm được.

Họ đã phá hủy vòng thời gian vặn vẹo mà đã ngự trị nơi này nhiều thế kỷ.

Vòng lặp đã biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện